Lỗ máu kia rõ ràng là lực xung kích của ánh sáng đen sau khi xuyên qua đạn rồi đâm vào đầu người của nhà họ Đỗ.
Tên đó đứng sững tại chỗ, trước khi chết còn trợn to hai mắt, trong mắt đầu vẻ khó tin, hình như hắn hoàn toàn không tin viên đan kia lại có thể bị ánh sáng đen chém đôi!
Lối vào biệt thự nhà họ Đỗ hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta sởn tóc gáy!
Bóng người mặc áo choàng đỏ đứng yên tại chỗ, mặt nạ trông cực kỳ dữ tợn! Dáng vẻ cười như không cười… trong miệng có răng nanh như hung thú… Thậm chí ấn đường còn có một đồ đằng cổ xưa, giống như một thần thú bảo vệ nào đó của nước C!
Hai người gác cổng này kiến thức nông cạn, đương nhiên không nhận ra mặt nạ này… Nhưng người nước ngoài thì lại khác, nấu mặt nạ này xuất hiện ở nước ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành gió tanh mưa máu mà người ta không ngờ đến!
Vì cả thế giới chỉ có một người có tư cách đeo mặt nạ này, anh, đứng trên đỉnh cao của thế giới!
Người đó, chính là Long Vương!
Trần Xuân Độ đi tới trước mặt người nhà họ Đỗ đã chết kia, đẩy nhẹ một cái, người đó ngã xuống đất, Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh, nhặt dao găm Long Nha lên.
Sau khi lấy dao về, Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự phía xa, vẻ mặt anh dưới mặt nạ vô cùng lạnh lùng… Anh hít một hơi thật sâu, lớn tiếng quát to: “Nhà họ Đỗ, lăn ra đây cho tôi!”
Ầm ầm ầm!
Trần Xuân Độ hét to, sát khí phát ra từ trên người anh, bay lên trời!
Giọng nói của Trần Xuân Độ mang theo sát khí phóng lên trời, như muốn lay động cả bầu trời! Cuối cùng, bầu trời trở nên u ám, mây đen dày đặc, sấm chớp kéo đến, tiếng sấm nổ vang, hạt mưa tí tách rơi xuống.
Giọng nói của Trần Xuân Độ truyền thẳng đến trong biệt thự nhà họ Đỗ, khiến người bên trong nghe thấy rõ ràng!
“Nhà họ Đỗ, lăn ra đây cho tôi!”
“Lăn ra đây!”
“Lăn ra đây!”
Tiếng quát của Trần Xuân Độ không ngừng vang vọng, mơ hồ hòa vào tiếng sấm, tựa như trời cao cũng đang gào thét thay anh!
Trong biệt thự nhà họ Đỗ, người trung niên và ông lão áo đen đang ung dung thưởng thức trà, sau khi nghe tiếng quát này, tay người trung niên run lên, tách trà bằng sứ cao cấp tụt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ nát!
Cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh hoảng hốt, vội vàng tiếng lên nhặt mảnh vỡ, dọn dẹp sạch sẽ.
Người trung niên không rảnh để tâm đến tách trà sứ kia, gã ta đứng lên với vẻ mặt phức tạp, nhìn ra ngoài nhà họ Đỗ, ánh mắt sâu thẳm.
“Không ngờ hắn thật sự dám chủ động đến đây.
” Người trung niên lẩm bẩm.
“Nhược điểm bị chúng ta nắm trong tay, hắn không thể không ngoan ngoãn đến tìm cái chết.
” Ông lão áo đen cười ha ha: “Nhưng hắn quá kiêu ngạo, còn dám gọi chúng ta ra ngoài, chính hắn cũng không hề nhận ra là mình đang đi tìm đường chết!”
Ông lão áo đen vung tay lên, nói với người trung niên: “Đi, chúng ta đi gặp hắn, xử lý hắn xong, hai nhà Đỗ Trương chúng ta sẽ được an toàn.
”
Người trung niên gật đầu, vẻ bình tĩnh trên mặt biến mất, trở nên lạnh lùng và dữ tợn!
“Người đâu!”
Người trung niên hét to một tiếng, nhanh chân đi ra khỏi biệt thự.
Rầm rầm!
Khi bọn họ vừa đi ra khỏi biệt thự, rất nhiều người của nhà họ Đỗ cũng đi ra, đứng đầy cả trong lẫn ngoài biệt thự, người đông như kiến, không ngừng đi ra từ trong khu biệt thự!
Vô số người của nhà họ Đỗ do người trung niên và ông lão áo đen dẫn đầu nhanh chóng xuất hiện trước cổng biệt thự.
Khi ông lão áo đen nhìn thấy Trần Xuân Độ, ông ta đã tưởng mình nhìn lầm, còn tháo kính râm xuống nhìn kỹ lần nữa.
Chủ nhà họ Đỗ đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững, thậm chí còn ra vẻ hơn người, quan sát Trần Xuân Độ, chậm rãi hỏi: “Tổ chức an ninh quốc gia cố ý đến sân bay là vì đón cậu à?”
Trần Xuân Độ đứng ở đó, nghe thấy lời của chủ nhà họ Đỗ, khóe miệng dưới mặt nạ hơi nhếch lên, chậm rãi đáp lời: “Là tôi, có ý kiến gì sao?”
“Đương nhiên là không.
” Chủ nhà họ Đỗ chậm rãi lắc đầu: “Nhưng tôi có hơi bất ngờ, không ngờ tổ chức an ninh quốc gia lại cần một người như cậu.
”
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn đám người phía sau chủ nhà họ Đỗ, hỏi: “Người đã đến đủ rồi chứ?”
“Cậu muốn làm gì?” Chủ nhà họ Đỗ hỏi.
“Đưa Trạm trưởng Lý đây, nếu không thì không một ai được sống hết!” Trần Xuân Độ nói chuyện cũng không lớn, nhưng lại truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Vẻ mặt chủ nhà họ Đỗ cứng đờ, sau khi nghe thấy lời của Trần Xuân Độ, gã ta quay đầu nhìn biển người đông như kiến phía sau, lại đưa mắt nhìn ông lão áo đen, hai người đột nhiên cười to.
Sau khi cười một trận, chủ nhà họ Đỗ cố nhịn cười, nhìn Trần Xuân Độ, châm chọc hỏi: “Không ai được sống? Cậu chắc chứ? Một mình cậu đấu với chúng tôi? Còn không ai được sống?”
“Đừng nói là chạy tới từ bệnh viện tâm thần nhé, không ngờ lại có thể nói ra lời ngu xuẩn như vậy, tưởng mình là ai thế?” Ông lão áo đen cũng cười nói.
Chủ nhà họ Đỗ quay đầu, chỉ vào Trần Xuân Độ nói với một cấp dưới: “Đi điều tra xem có phải hắn chạy ra từ trong bệnh viện tâm thần không.
”
Trần Xuân Độ không để ý đến lời chế giễu của chủ nhà họ Đỗ và ông lão áo đen, chỉ lạnh lùng nói: “Không đưa ra thì tự gánh lấy hậu quả.
”
“Đưa đưa đưa, đương nhiên là đưa.
” Chủ nhà họ Đỗ cố nhịn cười: “Nhưng nơi này mưa to quá, tôi không muốn ở lại đây lâu, cần cậu phối hợp với chúng tôi, đi vào rồi thì tôi sẽ thả người.
”
Nói xong, chủ nhà họ Đỗ xoay người chỉ vào căn biệt thự.
Biển người đông như kiến tự động tách ra một con đường.
Ai cũng nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt chế giễu, người của nhà họ Đỗ ở đây gần như đều đoán được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, Trần Xuân Độ sẽ xoay người muốn chạy, sau đó bị bọn họ đánh gục!
“Không dám có thể nói.
” Chủ nhà họ Đỗ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Trần Xuân Độ, hờ hững nói.
Trần Xuân Độ đột nhiên nhấc chân đi vào trong biệt thự một cách kiên quyết!
Không ít người tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng rất bất ngờ, chủ nhà họ Đỗ thì nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ, trong mắt lộ vẻ suy ngẫm.
Gã ta cười lạnh, gã ta sẽ không nói với Trần Xuân Độ, bước vào biệt thự nhà họ Đỗ chính là bước vào địa ngục!
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào!
Ầm ầm ầm!
Trên trời cao, theo tiếng sấm vang vọng, mưa lại càng lớn hơn, cơn mưa tầm tã gột rửa cả biệt thự nhà họ Đỗ, dường như muốn rửa sạch toàn bộ máu tanh và tội ác của nhà họ Đỗ!.