Nghĩ đến đây, Tô Loan Loan vội đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng xông vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ, nhìn thấy Trần Xuân Độ gác hai chân lên bàn, đang nhìn chằm chằm một sa bàn mô phỏng quân dụng, rơi vào trầm tư.
Tô Loan Loan nhìn thoáng qua sa bàn mô phỏng quân dụng kia, đôi mắt híp lại, cô ta không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ này trong phòng làm việc của Trần Xuân Độ.
“Đến rồi à?” Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn Tô Loan Loan một cái, nhếch miệng cười.
“Ngồi đi.
” Trần Xuân Độ nói.
Tô Loan Loan ngồi xuống, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt phức tạp nói: “Anh ở bên cạnh Tổng giám đốc Lê, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua Tô Loan Loan đang mang vẻ mặt phức tạp, hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô cảm thấy cô có tư cách hỏi tôi việc này à?”
Tô Loan Loan ngơ ngác: “Vì sao, bản lĩnh của anh cũng không yếu, vì sao còn cần tôi ở bên cạnh Tổng giám đốc Lê?”
“Tôi không thể ở mãi bên cạnh cô ấy, cho nên mới cần cô.
”
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một hơi thuốc, nói.
“Đừng nói chỉ vì lý do này thôi nhé?” Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Trần Xuân Độ nhìn cô ta: “Lý do thứ hai càng đơn giản hơn, cô có thể làm kẻ thù bớt cảnh giác.
”
Tô Loan Loan hiểu ra, trong lòng hơi chấn động… Sự tồn tại của cô ta là để tất cả mọi người đều cho rằng là vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho Tổng giám đốc Lê, mà quên đi Trần Xuân Độ lặng lẽ kín tiếng.
“Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy anh đã sắp xếp tỉ mỉ đúng không?” Tô Loan Loan hỏi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ hờ hững đáp: “Không tính là cái bẫy, nhưng vì sự an toàn của cô ấy, tôi không thể không làm như thế”.
“Nhưng rất nhiều chuyện đều do anh mà ra”, Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ha ha, giải thích: “Đó chỉ là cô thấy thôi, cô hoàn toàn không biết có bao nhiêu thế lực theo dõi tập đoàn Lê Thị, có bao nhiêu thích khách sát thủ luôn lên kế hoạch ám sát Kim Huyên… Tôi chỉ đang diệt trừ một vài uy hϊếp tìm ẩn đi thôi.
”
“Anh thật sự không có mục đích khác với cô ấy à?” Vẻ mặt Tô Loan Loan phức tạp, Lê Kim Huyên đối xử rất tốt với cô ta, cô ta không muốn bị người khác lợi dụng làm hại Lê Kim Huyên.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mục đích của tôi với cô ấy ngoài việc lên giường sinh con thì còn có thể là gì nữa?” Trần Xuân Độ nhếch miệng cười lưu manh.
“Một vấn đề cuối cùng… Anh là ai?” Trong mắt Tô Loan Loan có ánh sáng lóe lên, hỏi ra câu hỏi mấu chốt nhất!
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô ta thật sự đã bâng khuâng về vấn đề này rất lâu rồi!
Linh cảm mãnh liệt nói với Tô Loan Loan rằng chắc chắn Trần Xuân Độ không đơn giản!
“Tôi là ai quan trọng sao? Biết được thân phận của tôi không có lợi cho cô…” Trần Xuân Độ dập tắt điếu thuốc, nói: “Cô nên về đi, sau này làm thế nào, có lẽ không cần tôi nói nhỉ?”
Tô Loan Loan lặng lẽ gật đầu, chậm rãi xoay người, run rẩy đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi về đến phòng làm việc, Tô Loan Loan sững sờ ngồi một chỗ rất lâu, như một bức tượng điêu khắc vậy.
Mấy vấn đề khi nãy trong phòng làm việc của Trần Xuân Độ khiến cô ta quá chấn động, cô ta không ngờ rằng tên lừa đảo trước đó mình trăm phương nghìn kế muốn vạch trần lại là lão Đại của lão Đại mình!
Cô ta đúng là không đoán sai, thân phận của Trần Xuân Độ thật sự không tầm thường… Nhưng đến lúc này cô ta vẫn không biết thân phận của anh.
Người đàn ông vô cùng lưu manh này lập tức được phủ thêm một tầng sương mù thần bí trong mắt cô ta, cô ta bỗng phát hiện, mình không thể nào nhìn thấu Trần Xuân Độ!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Một lúc lâu sau đó, Tô Loan Loan lấy cái áo dính máu từ trong ngăn kéo ra, cúi đầu nhìn nó bằng vẻ mặt phức tạp, lấy ra một cái bật lửa, chậm rãi đốt cháy góc áo.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên, cả cái áo sơ mi nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, Tô Loan Loan ném nó vào trong chậu, ngọn lửa cháy hừng hực, cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn lửa lớn đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Không khí trong phòng làm việc bị ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ không ngừng tăng lên, khói bay cuồn cuộn tự động kích hoạt thiết bị phun nước phòng cháy trên trần.
Không những thế, khói đặc bay ra từ khe cửa của phòng làm việc, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên của Lê Thị.
Lâm Trinh Tuyết đang đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc là người đầu tiên phát hiện, lập tức đẩy cửa phòng làm việc của Tô Loan Loan ra, nhìn thấy cô ta cả người ướt đẫm đứng bên trong.
…
Trong phòng làm việc tổng giám đốc, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, quan tâm hỏi: “Tô Loan Loan, cô sao rồi? Tôi còn tưởng là có chạy nữa.
”
Tô Loan Loan lắc đầu, cô ta đã bị nước lạnh xối tỉnh rồi.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lê đã quan tâm, nhưng tôi không sao rồi.
”
“Có gì khó xử nhớ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.
” Lê Kim Huyên gật đầu nói.
Lúc này Lê Kim Huyên không hề biết những chuyện Tô Loan Loan gặp phải, cô còn cho rằng trong nhà Tô Loan Loan gặp khó khăn gì.
“Hay cô về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, tôi thấy trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm.
” Thấy Tô Loan Loan vẫn hồn bay phách lạc như cũ, Lê Kim Huyên dè dặt nói.
Tô Loan Loan lắc đầu từ chối ý tốt của Lê Kim Huyên, trở về phòng làm việc.
Chạng vạng, đồn cảnh sát Thành phố T.
Diệp Thái Linh bận rộn công việc trong phòng trinh sát hình sự, một nhân viên cảnh sát đi vào từ bên ngoài, nói với cô ta: “Đội trưởng Diệp, chúng tôi đã mô phỏng tướng mạo cơ bản của kẻ tình nghi được nhân chứng nhìn thấy rồi… Kho số liệu của cả nước C đều không có sự tồn tại của người này.
”
Diệp Thái Linh nhận lấy ảnh nhìn thoáng qua, nét mặt chợt trở nên cứng đờ.
Cô ta thấy người trong ảnh rất quen mắt, nhíu mày, rõ ràng cô ta nhớ người này đã để lại cho mình ấn tượng rất sâu sắc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi tên người này.
Đợi sau khi nhân viên cảnh sát kia rời đi, Diệp Thái Linh ngồi nhìn ảnh rất lâu, cô ta thấy người này trông rất quen mắt, nhưng khí chất lại khiến cô ta không rét mà run!
Đôi mắt của anh như ẩn chứa sự sâu thẳm vào máu tanh vô tận, trông cực kỳ tối tăm.
Diệp Thái Linh thử dùng tay che đi đôi mắt… Khi đôi mắt của anh bị che lại, Diệp Thái Linh đột nhiên run rẩy, trợn to mắt.
“Là anh!”
Diệp Thái Linh vô thức lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc!
Tấm hình này chính là của Trần Xuân Độ, có điều Trần Xuân Độ lúc này và Trần Xuân Độ bình thường như hai người khác nhau.
Trần Xuân Độ trước đó Diệp Thái Linh nhìn thấy là một kẻ vô liêm sỉ, miệng lưỡi trơn tru, thật sự giống như một tên lưu manh… Mà người trong tấm ảnh cực kỳ giống Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không giống cùng một linh hồn!
“Đây mới thật sự là anh đúng không…” Diệp Thái Linh lẩm bẩm, cô ta mơ hồ biết được điều gì đó, chính là Trần Xuân Độ lúc trước cô ta nhìn thấy đều là giả tạo… Mà gϊếŧ người vô số mới là dáng vẻ thật sự của người đàn ông này!
“Tiểu Trương!” Diệp Thái Linh la lên.
“Đội trưởng Diệp, sao thế ạ?” Cảnh sát tên Tiểu Trương vội đi vào từ bên ngoài.
“Đưa hết những số liệu khác như chiều cao cân nặng, khoảng cách bước chân,… của kẻ tình nghi cho tôi.
” Diệp Thái Linh nghiêm túc nói: “Tập hợp đội ngũ, chuẩn bị xuất phát bắt kẻ tình nghi bất cứ lúc nào!”
Một tờ giấy viết đầy số liệu nhanh chóng được đưa cho Diệp Thái Linh.
Diệp Thái Linh đọc sơ qua, vẻ mặt lạnh lẽo… Quả nhiên, những dữ liệu này hoàn toàn phù hợp với Trần Xuân Độ!
“Xuất phát, nhà họ Lê, lập tức bắt kẻ tình nghi Trần Xuân Độ!” Diệp Thái Linh lạnh lùng ra lệnh, không ai được phép cãi lại!
…
Dưới màn đêm tăm tối, đồn cảnh sát Thành phố T đèn đuốc sáng trưng, cảnh sát lần lượt đi nhanh ra từ trong đồn, ngồi vào xe cảnh sát, đèn hiệu của xe lấp lóe, tiếng cảnh sát chói tai xẹt qua hư không, không ngừng vang vọng, lao nhanh về phía xa!
Lúc này, trong phòng ăn ở biệt thự cao cấp của nhà họ Lê, Trần Xuân Độ bưng một món ăn nóng hôi hổi đi ra từ trong phòng bếp, đặt lên bàn.
Tô Hiểu Vân nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị này, cười nói: “Ồ, kỹ thuật nấu ăn của anh ngày càng tiếng bộ nhỉ.
”
Đồ ăn Trần Xuân Độ nấu vốn dĩ rất ngon, khoảng thời gian này vì để được Lê Kim Huyên tha thứ, Trần Xuân Độ có thể nói là dốc hết sức lực làm ra các món ăn mới mẻ.
Dù là Lê Kim Huyên từ nhỏ đã ăn rất nhiều món ngon, khi nhìn thấy món ăn mới của Trần Xuân Độ cũng không nhịn được thèm nhỏ dãi.
“Kim Huyên, em thấy món ăn này anh nấu thế nào?” Trần Xuân Độ cười ngượng ngùng, nhìn Lê Kim Huyên bằng ánh mắt lấy lòng.
“Bình thường thôi.
” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng nói.
Dù nói thế, nhưng Lê Kim Huyên ăn món này không ít.
“Bình thường thì cậu đừng có ăn.
” Tô Hiểu Vân cho Lê Kim Huyên một ánh nhìn khinh thường.
Tô Loan Loan ở một bên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhìn nụ cười trên mặt anh, không khỏi nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và anh lúc ban ngày, không khỏi ngày càng im lặng.
“Còn một món canh nóng nữa, để anh đi bưng lên cho mọi người.
” Trần Xuân Độ nói.
“Đến bây giờ anh vẫn chưa ăn miếng cơm nào, ngồi xuống ăn cơm trước đi.
” Tô Hiểu Vân nói.
Trần Xuân Độ phất tay, cười hì hì: “Mọi người ăn ngon, tôi mới có thể yên tâm ăn.
”
Lúc này, bên ngoài biệt thự cao cấp vui vẻ hòa thuận có mấy chiếc xe cảnh sát đang chạy đến từ phía xa!
“Két!”.
Truyện Dị Năng
Sau khi đến gần biệt thự, xe cảnh sát dần giảm tốc, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một đôi chân thon dài mặc quần da bước xuống, giày da giẫm lên mặt đường, tiếng vang lanh lảnh.
Diệp Thái Linh và cảnh sát đi xuống xe, bước về phía biệt thự.
Hai vệ sĩ trước cửa chặn Diệp Thái Linh lại.
“Chúng tôi là cảnh sát của cục cảnh sát Thành phố T, xin tránh ra.
” Diệp Thái Linh mang vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc.
Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau khi Diệp Thái Linh đưa giấy chứng nhận ra thì đương nhiên không dám ngăn cản, bảo Diệp Thái Linh dẫn đội đi vào.
Chuông cửa vang lên, mấy người Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên đưa mắt nhìn nhau.
Lê Kim Huyên đứng dậy: “Để tôi đi mở cửa.
”
Lê Kim Huyên đi tới mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Diệp Thái Linh đứng trước cửa biệt thự, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Lê Kim Huyên có cảm giác không ổn.
“Tổng giám đốc Lê, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.
” Diệp Thái Linh nói.
Lê Kim Huyên nhìn cảnh sát phía sau cô ta, hỏi: “Đã muộn thế này rồi, đội trưởng Diệp đến nhà tôi làm gì? Còn dẫn theo nhiều người như thế nữa.
”
“Tối qua xảy ra một vụ án gϊếŧ người tàn bạo, chúng tôi nghi ngờ vụ án này có liên quan với Trần Xuân Độ, đến đây bắt anh ta, phiền cô tránh ra.
” Diệp Thái Linh nói.
Vẻ mặt Diệp Thái Linh hơi thay đổi, nội tâm chấn động.
Quả nhiên! Trong mắt Lê Kim Huyên lộ vẻ phức tạp, Tô Loan Loan nói đúng… Chắc chắn Trần Xuân Độ có liên quan đến chuyện này.
“Gặp anh ấy thì được, nhưng dẫn anh ấy đi, tôi không cho phép.
” Ánh mắt Lê Kim Huyên trở nên cứng rắn, trả lời.
Diệp Thái Linh lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lê, chúng tôi đang làm việc theo pháp luật, cô không có quyền từ chối!”
“Muốn bắt anh ấy đi thì bắt tôi đi cùng luôn đi.
” Lê Kim Huyên chặn trước cửa, nói.
Trên bàn ăn, Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ, thầm than trong lòng, giấy không thể gói được lửa.
Trần Xuân Độ để canh xuống, sau đó nhìn ra trước cửa, vẻ mặt bình tĩnh.
Diệp Thái Linh nhìn về phía Lê Kim Huyên, hai người đẹp đối diện nhau, mắt đối mắt, trong hư không có tia lửa vô hình xuất hiện.
Hai người phụ nữ tranh đấu, trong không khí mơ hồ lan tràn mùi thuốc súng.
Cảnh sát sau lưng Diệp Thái Linh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ tỏ vẻ lúng túng, tình huống thế này, không ai biết nên làm sao cả.
“Không cần, tôi đi với các người.
”
Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên phía sau Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ tháo tạp dề xuống, cắm hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước rằng Diệp Thái Linh sẽ đến.
Vẻ mặt Lê Kim Huyên trở nên cứng đờ, cô quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt lộ vẻ khó hiểu… Cô không hiểu sao Trần Xuân Độ lại dám đi với Diệp Thái Linh?
Rõ ràng anh có liên quan đến chuyện này, Diệp Thái Linh không thể nào bỏ qua cho anh được.
Anh lấy đâu ra tự tin? Ai cho anh? Lương Tĩnh Như sao?
“Không được, tôi không cho phép.
” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
“Ngoan, nghe lời, đợi anh về.
” Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Kim Huyên, dịu dàng nói một câu.
Lê Kim Huyên sửng sốt, đợi khi cô phản ứng lại, Trần Xuân Độ đã đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào trong xe cảnh sát cùng Diệp Thái Linh.
Khuôn mặt trắng ngần của Lê Kim Huyên vì vừa bị Trần Xuân Độ trêu ghẹo mà đỏ lên, nữ thần hiếm khi đỏ mặt!.