Trên đất, toàn là thi thể trong vũng máu, những chi gãy nát chìm nổi trong vũng máu, cực kỳ máu tanh khủng bố.
Trong không khí, ngập tràn mùi máu tươi khó ngửi, làm người buồn nôn.
Không ít người nhà họ Vương lùi về sau nhìn thấy những thi thể nằm trong vũng máu, mắt lộ vẻ bi ai.
Bọn họ có những người, là anh em bạn tốt của những người này, có một số người là đồng sinh cộng tử…Mà lúc này, đã âm dương cách biệt.
Tất cả những thứ này, đều vì người đàn ông này.
Trần Xuân Độ cả người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như từ địa ngục trở về, hơi thở lành lạnh khủng bố, làm da đầu người ta run lên.
Không ít người nhà họ Vương nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt vừa sợ vừa giận.
Có không ít ánh mắt, hận không thể nghiền Trần Xuân Độ thành phấn, mà có, lại ngập tràn sợ hãi, Trần Xuân độ chính là người mang đến một mảng gϊếŧ chóc này…Bọn họ sao có thể tha cho Trần Xuân Độ được!
Trần Xuân Độ vuốt vuốt Long nha trong tay, sau khi lau vết máu trên Long nha, nhìn về trưởng lão nhà họ Vương sắc mặt trắng bệch, nhàn nhạt nói: “Trưởng lão, ngài còn không chịu thừa nhận ngài đã phạm lỗi đúng không?”
“Ông đã không chịu, tôi đây sẽ gϊếŧ đến mức ông chịu mới thôi.” Trần Xuân Độ mở miệng, làm không ít người nhà họ Vương lại phẫn nộ… Trần Xuân Độ, cho đến bây giờ cũng không để nhà họ Vương vào mắt!
Người nhà họ Vương trong mắt anh là cái gì? Cá nằm trên thớt sao? Tùy anh băm?
Trần Xuân Độ nhìn trưởng lão nhà họ Vương, vẻ mặt lạnh nhạt, dụng ý của trưởng lão nhà họ Vương, sao anh có thể không đoán được?
Trưởng lão nhà họ Vương nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt tái nhợt…Ông bước về phía trước một bước, nhìn Trần Xuân Độ, run giọng nói: “Là tôi làm sai rồi, không nên lấy oán báo ân, xin ngài tha thứ.” Lời này của trưởng lão nhà họ Vương vừa nói ra, lập tức làm rất nhiều người trong nhà họ Vương nghị luận ầm ĩ, không ít người nhà họ Vương nghi hoặc…Lấy oán báo ân, đây là chuyện gì?
“Lúc trước tôi tha cho ông một lần, không ngờ ông lại cho Oliver đến đối phó tôi, sớm biết hôm nay, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho ông.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng
Trưởng lão nhà họ Vương trầm mặc không nói…Qua một lúc lâu, ông ta mới mở miệng nói: “Là Lê Hồng, nhờ chúng tôi đến tra gϊếŧ hung thủ gϊếŧ chết Lê Thần Yên…Ngài đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tất cả chuyện này đều là tôi sai, xin ngài không nên trách tội những người còn lại…”
Bốp!
Đằng sau lưng trưởng lão nhà họ Vương, vẻ mặt rất nhiều người nhà họ Vương lập tức thay đổi, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, trưởng lão nhà họ Vương… thế mà vì bọn họ mà cầu tình với Trần Xuân Độ!
Ma quỷ đến từ địa ngục này, vừa rồi còn gϊếŧ không ít người nhà họ Vương…trưởng lão nhà họ Vương còn đang cầu tình cho nhà họ Vương, làm bọn họ vô cùng xấu hổ!
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua những người nhà họ Vương đứng đằng sau trưởng lão nhà họ Vương, lạnh lùng nhìn trưởng lão nhà họ Vương nói: “Chết thế nào, ông tự quyết định.”
Trần Xuân Độ nói xong, xoay người đi về phía xa, dưới cái nhìn của vô số người nhà họ Vương, rất nhanh đã biết mất trong màn đêm mịt mùng.
Đợi sau khi Trần Xuân Độ rời đi, trưởng lão mới ngẩng đầu, nhìn về phía màn đêm tối đen xa xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở.
“Trưởng lão, Trần Xuân Độ kia quá ngông cuồng.” Mấy người nhà họ Vương bước lên nâng trưởng lão nhà họ Vương lên.
Trưởng lão nhà họ Vương lắc đầu, nhìn qua mấy chục người đã chết đi, giọng nói khàn khàn vô lực: “Đưa những người này đi hậu táng…Việc này là do ta, trách nhiệm toàn bộ do ta.”
“Trưởng lão, việc này rõ ràng là Trần…” Một người trong đó bất mãn mở miệng, kết quả còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng liếc qua: “Im miệng, việc này, sau này không được nhắc lại nữa.”
Sau khi người kia im lặng, trưởng lão nhà họ Vương thở dài một tiếng, nói: “Đợi sau khi gia chủ và trưởng lão trở về, nói với bọn họ, ta không còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông, tự vẫn mà chết.”
Trưởng lão nhà họ Vương sau khi nói hết chuyện, giống như là già đi mấy tuổi, mất hết toàn bộ dáng vẻ quắc thuớc, lại bước tập tễnh đi về khu nhà cao cấp, bóng lưng hiu quạnh, giống như là một ông cụ gần đất xa trời.
Người nhà họ Vương yên lặng nhìn trưởng lão nhà họ Vương quay về khu nhà cao cấp, đột nhiên, giống như hiểu được cái gì, xôn xao.
Cũng không lâu lắm, một vài người nhà họ Vương cùng nhau cưỡng chế mở cửa phòng trưởng lão nhà họ Vương… lại phát hiện trưởng lão nhà họ Vương đã tự sát thân vong!
… …
Trong khu nhà cao cấp nhà họ Lê, Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn bộ quần áo ngập mùi máu tươi, trầm tư một lát, đặt nó bên dưới cùng của tủ quần áo.
Điện thoại vang lên, Trần Xuân Độ nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng rú thảm thiết của thanh niên: “Rolls-Royce của tôi đã bị anh làm vỡ thành cái dạng gì rồi… Lái xe của người khác đúng là không đau lòng, anh thế mà lái Rolls-Royce đâm vào sảnh khách sạn… Cả cái xe đều phải sửa lại!”
Người thanh niên phẫn nộ cũng không làm Trần Xuân Độ động dung, mà nhà nhạt nói ra: “Đi cho mấy người nhà họ Vương đã chết kia nhiều tiền một chút, dùng tài khoản nặc danh, không cần lộ ra.”
Người thanh niên sững sờ, trêu chọc nói: “Ôi, đại ca, lúc nào anh bắt đầu có lòng từ bi rồi vậy?”
Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Công ty thế nào rồi?”.
Bạn đang đọc truyện tại — trumtr uyen.OR G —
“Đã đi vào quỹ đạo rồi, trước đó dính vào không ít ông chủ lớn, bây giờ khoản thuốc này, đã được tuyên truyền trong giao dịch cao cấp, xã hội thượng lưu rồi, hiệu quả rất tốt…” Người thanh niên dừng một chút, tiếp tục nói: “Công ty vàng bạc đá quý này khá là phiền phức, gần đây không có cơ hội phát triển tốt.”
“Tôi có, không bao lâu nữa sẽ có cơ hội đó.” Trần Xuân Độ nói ra.
“A? Cơ hội gì?” Người thanh niên đầu bên kia điện thoại đương nhiên hứng thú.
“Tuần sau tôi muốn đi về Yên Kinh một chuyến, bên kia có một đại hội cược thạch.” Trần Xuân Độ giải thích nói.
“Đại hội cược thạch, đây đối với công ty đá quý chúng ta không thể tốt hơn được, có thể dễ dàng dựa vào đại hội cược thạch này, làm tuyên truyên mở rộng thật tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ nhìn thành phố T bên ngoài cửa sổ, rừng cây phía xa giống như là hòa vào màn đêm, ánh sáng lập lòe, giống như là biến thành sáng sao trên không trung.
Mà trong khu nhà cao cấp, trong phòng khách, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi xếp hàng, hai đôi chân đẹp cân xứng đặt trên bàn trà, trong tivi đang chiếu là những tiết mục giải trí mới nổi nhất.
“Cậu nói anh ấy đột nhiên biến mất?” Trên khuôn mặt mị hoặc của Tô Hiểu Vân lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Một tiểu nhân vì tư lợi, xem như tớ mù, nhìn lầm anh ấy đi, có bản lĩnh thì đời này đừng quay về, vừa về đến tớ sẽ đuổi anh ấy đi.”
Gương mặt Lê Kim Huyên bình tĩnh, đã không còn vẻ phẫn nộ khi nói những lời này như lúc xưa...!Rõ ràng, cô đã cực kỳ thất vọng đối với Trần Xuân Độ rồi.
Tô Hiểu Vân từ trước đến nay cẩn thận, cô ấy lấy điện thoại di động ra, lén lút gửi cho Trần Xuân Độ một tin nhắn, thể hiện thái độ của Lê Kim Huyên ra.
Trần Xuân Độ đang ở trong phòng ngủ, sau khi nhìn thấy tin nhắn Tô Hiểu Vân nhắn đến, bỗng sững sờ, lập tức cứng đờ mặt.
Không xong rồi, anh đã quên mất Lê Kim Huyên, bây giờ nữ thần bắt đầu tức giận!
Lúc này anh mới nhớ đến…Lúc này vì điều tra truy kích Oliver và nhà họ Vương…quên mất nữ thần còn ở trong xe!
Trần Xuân Độ vỗ đầu một cái, đột nhiên hối hận không thôi!.