Chàng Rể Phế Vật

Chương 180: 3000 Tỷ!

Lê Thần Yên nhìn chằm chằm người thanh niên, ánh mắt thâm thuý lạnh lùng giống như ánh mắt từ vực sâu khiến người khác rợn tóc gáy, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi.

Trong phút chốc, đám người ồn ào đột nhiên im lặng, không có một âm thanh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ánh mắt Lê Thần Yên và người thanh niên va vào nhau trong khoảng không, không trung rung lên, nhiệt độ không khí giảm mạnh một cách khó hiểu!

Toàn thân Lê Thần Yên tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, áp lực mạnh mẽ dường như khiến người ta nghẹt thở.

Mà người thanh niên dưới áp lực mạnh mẽ kia, vẻ mặt vẫn bình thản như không hề bị ảnh hưởng.

“Ha.” Đối mặt với khí chất điềm tĩnh của người thanh niên, khoé miệng Lê Thần Yên khẽ cong lên, bước ra ngoài.

“Kít”.

Tiếng giày da ma sát với mặt đất khiến tất cả mọi người đang có mặt đều run sợ, ai cũng nhìn Lê Thần Yên với ánh mắt kính trọng… Nhân vật chính của buổi từ thiện tối nay là Lê Thần Yên!

Buổi từ thiện tối nay được tổ chức bởi Lê Thần Yên, và cũng chính vì Lê Thần Yên nên những người nổi tiếng từ mọi ngành nghề mới đều lần lượt tới đây.

Thậm chí một số người có máu mặt ở Yên Kinh còn không quản ngại đường xa đến đây.

Người thanh niên nhìn chằm chằm Lê Thần Yên với vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn biết được từ Trần Xuân Độ rằng thời gian này Lê Thần Yên đã im hơi lặng tiếng nhiều, hắn tưởng anh ta đã biết điều, ngoan ngoãn hơn, nhưng bây giờ xem ra… sợ là anh ta đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn!

Người thanh niên đứng yên tại chỗ, cầm sâm panh, còn Lê Thần Yên đột nhiên di chuyển, bước đi như rồng như hổ, cơ thể khoẻ mạnh nhanh chóng đến gần người thanh niên!

Nơi Lê Thần Yên đi qua, một khí thế mạnh mẽ tràn ngập trong sảnh khiến vô số người cảm thấy như bị kim đâm vào lưng, da đầu tê dại.

Không ngờ cậu Lê đã luyện được ra khí thế mạnh mẽ này… Đó là khí chất chỉ lãnh đạo mới có… Rất nhiều người bắt đầu run lên, vẻ mặt kính nể sợ hãi, đây là người đã được định sẵn sẽ là lãnh đạo!

Lê Thần Yên, tương lai rộng mở… Có người lẩm bẩm, đây là đánh giá của một nhân vật lớn của Yên Kinh một thời trước công chúng.

Lê Thần Yên nhìn chằm chằm người thanh niên, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn ta.

Lê Thần Yên nhìn hồi lâu, vẻ mặt âm trầm đột nhiên thay đổi, khoé miệng khẽ nhếch lên một vòng cung: “Ngài Trương… Tài kinh doanh của ngài còn hơn cả em trai tôi.”

Không ít người đều chấn động trong lòng, vẻ mặt sửng sốt, không ngờ Lê Thần Yên lại khen ngợi người thanh niên này, còn đánh giá cao như vậy!

Phải biết em trai Lê Thần Yên, Lê Thần Vũ là một kỳ tài kinh doanh trong giới kinh doanh ở Yên Kinh!

Mặc dù có một số tin đồn sau khi đến thành phố T, nhưng những tin đồn này chưa bao giờ được Lê Thần Yên thừa nhận, sau đó cũng dần dần biến mất.

Nhưng tài năng kinh doanh của Lê Thần Vũ là điều không thể nghi ngờ, thế mà không ngờ Lê Thần Yên lại khen một người ngoài giỏi hơn em trai mình!

“Bình thường thôi, em trai cậu cũng thế.” Người thanh niên cười nhạt, sau đó mọi người đều sửng sốt trước câu trả lời của hắn.

Ngài Trương cục nhiên là ngài Trương, không hề sợ Lê Thần Yên chút nào.

Sao họ biết được người thanh niên đã nghe rất nhiều ân oán giữa Trần Xuân Độ và nhà họ Lê, đương nhiên hắn sẽ không cho Lê Thần Yên sắc mặt tốt.

Vẻ mặt Lê Thần Yên thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nở nụ cười âm trầm rồi bảo: “Hy vọng ngài sẽ đóng góp cho buổi từ thiện này.”

Lê Thần Yên quay người đi, hai mắt người thanh niên khẽ nheo lại, quan sát anh ta.

Đây là lần đầu tiên Lê Thần Yên xuất hiện ở thành phố T, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Trần Xuân Độ yêu cầu hắn theo dõi Lê Thần Yên chính là vì Trần Xuân Độ biết Lê Thần Vũ sẽ không im hơi lặng tiếng như thế, không ngờ anh ta lại bắt đầu sớm như vậy.

Mà Dương Văn Hạo đứng sau người thanh niên đã đen mặt, anh ta không ngờ người thanh niên đưa mình tới đây xong lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lê Thần Yên sớm như thế!

Hắn sống đủ rồi nhưng anh ta chưa sống đủ đâu!

Lê Thần Yên quay người, ngồi ở bàn tròn cách bàn người thanh niên không xa, ra lệnh cho cấp dưới: “Đi điều tra thân phận của hắn, mục đích hắn tới hẳn là không đơn giản.”

Sau một chút sóng gió nho nhỏ, chẳng mấy chốc hội trường đã sôi nổi lại như trước.

Sau đó người dẫn chương trình lên sân khấu, đám đông ồn ào trong đại sảnh lập tức yên lặng trở lại, họ trở về chỗ ngồi của mình, nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu.

“Cảm ơn tất cả các vị đã không từ mệt nhọc tới tham dự buổi từ thiện tối nay, thậm chí rất nhiều người còn đẩy lùi tiệc xã giao hay công việc để tới đóng góp cho quỹ từ thiện của chúng tôi.

Tôi rất biết ơn mọi người, cũng rất cảm ơn người đứng đầu buổi tiệc từ thiện này – cậu chủ Lê Thần Yên… Cậu ấy đã vì tổ chức buổi tiệc này mà rất vất vả…” Người dẫn chương trình phát biểu bài khai mạc ngắn rồi cuối cùng cũng đi vào vấn đề: “Được rồi, bây giờ chúng ta đã tới phần quan trọng của buổi tiệc, xin mời người phát biểu lên sân khấu phát biểu đôi lời, mọi người bắt đầu quyên góp từ thiện.”

Một diễn giả bước ra sân khấu phát biểu ngắn gọn 5 phút, người dẫn chương trình quay lại sân khấu, một người mẫu giơ tấm biển quyên góp hàng tỷ đồng gây xôn xao dư luận.

Sau khi nữ diễn giả có khí chất xinh đẹp, ngọt ngào thứ hai lên sân khấu phát biểu, lại có thêm nhiều đại gia quyên góp hơn, trong nháy mắt đã có người quyên góp 60 tỷ.

“Chúng ta quyên góp bao nhiêu?” Dương Văn Hạo thấp giọng hỏi người thanh niên.

“Chúng ta tới đây để kiếm tiền, quyên góp cái gì!” Người thanh niên trừng mắt nhìn Dương Văn Hạo, vẻ mặt Dương Văn Hạo cứng đờ, không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người trơ trẽn, nói năng rõ ràng rành mạch như vậy.

Đến tiệc từ thiện sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, không ngờ lại không muốn góp một xu… Dương Văn Hạo liếc nhìn người thanh niên… Đây là chủ nhân của chiếc Rolls-Royce sao? Keo kiệt vậy à?

Sau khi người diễn giả thứ 3 phát biểu xong, đột nhiên một bóng người đứng lên.

Vẻ mặt người thanh niên ngưng lại, đó không phải ai khác, mà chính là Lê Thần Yên.

Lê Thần Yên nhìn người thanh niên, đứng lên mỉm cười: “Ngài Trương, hôm nay là tiệc từ thiện, không biết ngài có hứng thú chơi một trò chơi với chúng tôi không?”

Người thanh niên nhướng mày: “Trò gì?”

“Lấy giá cao nhất của sản phẩm mới của ngài, tôi mua năm hộp, tất cả thu nhập của ngài sẽ được chuyển thành quyên góp, có được không?” Lê Thần Yên nhìn người thanh niên với ánh mắt đầy ẩn ý.

Khoé miệng Dương Văn Hạo giật giật, Lê Thần Yên đang đào hố chờ người thanh niên nhảy vào… Nếu quyên góp thì người thanh niên sẽ mất hết tiền, không quên thì danh tiếng của hắn ta sẽ giảm mạnh!

Người thanh niên nhướng mày: “Xin lỗi hiện tại hàng còn trong kho đều đã được đặt hết, cậu tới muộn rồi.”

Sắc mặt Lê Thần Yên không đổi: “Không sao, tôi có thể chờ.”

“Xin lỗi, người đặt hàng quá nhiều, danh sách đặt trước đã đầy.” Người thanh niên nhẹ giọng nói, nhưng giọng điệu của hắn lại khiến mặt Lê Thần Yên lạnh đi.

Mọi người trong sảnh xì xào bàn tán, mùi thuốc súng trong không khí nồng nặc hơn trước rất nhiều.

Sau khi người thanh niên ngồi xuống, buổi tiệc gây quỹ vẫn tiếp tục, đột nhiên Lê Thần Yên giơ bảng lên rồi bảo: “Tôi sẽ làm gương cho mọi người, tôi quyên góp 15 tỷ trước!”

Shhh!

Khán giả choáng váng! Vô số khách mời có mặt đều bị sốc, nhìn Lê Thần Yên bằng ánh mắt kinh hãi!

“Cậu Lê thật giàu có, vừa vung tay đã quyên 15 tỷ, giàu vô nhân tính!”

“Đúng là người tổ chức buổi tiệc từ thiện, ra tay hào phóng, danh tiếng hiển hách.”

“Cậu Lê đúng là cậu Lê, không hề bình thường.”

Rất nhiều người đều ngạc nhiên, cảm thán.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên: “Tôi quyên góp 21 tỷ!”

“Rào!”

Giọng nói này khiến mọi người đều cảm thấy ngơ ngác, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía đó!

Lê Thần Yên nhìn lại theo tiếng nói, tập trung tầm mắt vào người thanh niên, thoáng chốc toàn đại sảnh đều chấn động, gây ra vô số cuộc bàn tán!

“Ngài Trương ra tay thật hào phóng, thậm chí còn quyên góp nhiều hơn cậu Lê!”

“Tôi không nghe nhầm chứ, cậu Lê vừa quyết định quyên 15 tỷ, ngài Trương đã lập tức theo sát!”

Toàn bộ đại sảnh đều im lặng, người thanh niên cầm trên tay chiếc bật lửa kim cương vàng nguyên chất 24K, mỉm cười với Lê Thần Yên ở nơi cách đó không xa.

Vẻ mặt Lê Thần Yên thoáng cứng lại, dần trở nên lạnh lùng, đây là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trá hình!

Không lâu sau, Lê Thần Yên lại giơ biển lên: “30 tỷ!”

“Woa!” Vô số khách mời bùng nổ! Đây không phải buổi đấu giá mà là ném tiền một cách lộ liễu, Lê Thần Yên sẽ không thu được gì!

“60 tỷ!” Người thanh niên ngồi trên ghế, lười biếng cất lời nhưng lại khiến không ít quan khách phải thảng thốt.

Lúc này người thông minh đều nhìn ra được người thanh niên và Lê Thần Yên đang âm thầm đối chọi gay gắt.

“150 tỷ!” Sắc mặt Lê Thần Yên lạnh như băng, anh ta nhìn người thanh niên với ánh mắt sắc bén như gươm… Rất lâu rồi không có ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta như thế này!

“Được rồi, giả vờ một chút là được, thấy được thì dừng, đừng chọc giận anh ta!” Dương Văn Hạo đã hoảng hốt, lòng run lên, nhắc nhở người thanh niên.

Không ngờ người thanh niên lại bĩu môi: “300 tỷ!”

Người dẫn chương trình ngây người, 300 tỷ… Số tiền quyên góp của người thanh niên này đã vượt kỷ lục của buổi dạ tiệc từ thiện! Kỷ lục đã bị phá vỡ!

Chưa bao giờ có đại gia nào quyên góp 300 tỷ trong buổi tiệc từ thiện cả!

“Con mẹ nó đầu anh úng nước à? Vừa mới kiếm được chút tiền đã ném hết vào đây!” Dương Văn Hạo sốt ruột mắng mỏ, anh ta thấy hành động này của người thanh niên đúng là đang tự tìm chết!

Lê Thần Yên nhìn chằm chằm người thanh niên, ánh mắt càng ngày càng lạnh, lòng bàn tay dưới bàn nắm chặt phát ra tiếng vang “răng rắc”.

“600 tỷ!”

Lê Thần Yên lên tiếng, những người khách có mặt như muốn sục sôi nổ tung… Điều này đã chuyển buổi từ thiện thành một cuộc rượt đuổi của hai kẻ đốt tiền!

Nhưng mặc dù rất nhiều người coi trọng ngài Trương, nhưng những người ở tầng lớp không cao lắm họ chỉ nghe nói đến nhà họ Lê ở Yên Kinh.

“Tuy Lê Thần Yên chưa từng nghe nói đến, nhưng anh ta là con cháu nhà họ Lê ở Yên Kinh, lại là anh trai của Lê Thần Vũ, có bối cảnh nhà họ Lê, chắc chắn sẽ hơn người họ Trương kia.”

“Đúng thế, tôi chưa bao giờ nghe nói đến người họ Trương kia có lai lịch gì, nhìn anh ta còn trẻ thế kia, không phải nhà giàu mới nổi thì cũng là con ông cháu cha, sao có thể so được với nhà họ Lê ở Yên Kinh?”

“Anh ta không muốn sống nữa hay sao lại cạnh tranh với cậu Lê, đến lúc hết tiền xem anh ta bị cười nhạo thế nào!”

Một giọng nói vang lên từ một góc bàn tròn, người đó nhìn người thanh niên với ánh mắt trào phúng.

Đúng lúc này, người thanh niên giơ cao bảng biển trong tay.

“3000 tỷ!”.