Chàng Rể Phế Vật

Chương 160: Dựa Vào Cái Gì Mà Phải Nể Mặt Ông

Từng chiếc xe màu đen lần lượt quay đầu, vọt ra từ xung quanh xe FAW Hồng Kỳ rồi đồng loạt lao về phía chiếc xe motor phân khối lớn!

“Ông nội, ai ngồi trong chiếc xe motor phân khối lớn này thế?” Đường Nhu nghiêng đầu, nhìn ra cửa sổ phía sau xe, thấy chiếc xe motor sắp đến gần thì khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt Đường Đức trở nên nghiêm túc, ông ta hướng ánh mắt về phía trước, hai mắt thâm sâu, khó lường.

“Kẻ thù, có lẽ là đến gây phiền phức cho ông.” Đường Đức xoa nhẹ mái tóc đen nhánh của Đường Nhu, chậm rãi lên tiếng.

Sắc mặt Đường Nhu đột nhiên thay đổi, trở nên trắng bệch: “Kẻ thù? Lại đuổi theo từ Yên Kinh đến tận đây… Rốt cuộc là có bao nhiêu oán hận chứ?!”

Đường Đức khẽ cười: “Nhà họ Đường dốc sức vì đất nước nên đương nhiên cũng chọc phải không ít kẻ thù… Kẻ thù nhiều nhất ở Yên Kinh.”

“Sao họ biết ông đến thành phố T… Lại còn chặn đường… Lẽ nào có người để lộ bí mật?” Đường Nhu vô cùng thông minh, rất nhanh đã nghĩ tới có gì đó không đúng.

“Những vệ sỹ này đều từng dốc sức vì nước C, họ đều là đặc công ngầm đã giải ngũ, họ sẽ không để hắn đến gần chúng ta đâu!” Đường Đức lên tiếng, giọng nói vô cùng kiên định, ông ta vô cùng có niềm tin với các vệ sỹ của mình!

“Ầm!”

Từng chiếc xe con màu đen đâm vào xe motor phân khối lớn, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất lập tức rung chuyển mãnh liệt!

Xe motor phân khối lớn nhảy vọt lên khiến những chiếc xe con màu đen đột nhiên đâm vào nhau!

“Rầm!”

Xe motor phân khối lớn từ giữa không trung rơi xuống, đập mạnh lên đầu xe con màu đen rồi lao như bay về phía chiếc xe FAW Hồng Kỳ!

“Không tiếc bất cứ giá nào, mau chặn hắn lại! Không được để hắn đến gần ngài Đường!” Một vệ sỹ hét lớn, sau đó đột nhiên rút khẩu súng ngắn bên hông ra, họng súng khóa chặt bóng lưng Trần Xuân Độ trong xe motor phân khối lớn!

“Nổ súng!”

Từng tiếng súng giòn giã xé rách hư không vang lên khiến rất nhiều xe trên đường trở thành một mớ hỗn loạn, nhiều người đi đường cũng run sợ, sau đó hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

Từng ngọn lửa đan vào nhau, đồng loạt bắn về phía sau lưng Trần Xuân Độ.

“Vèo!”

Trần Xuân Độ cầm con dao găm màu đen trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Từng ngọn lửa lao đến đều bị chém đứt và chặn lại!

Âm thanh chém cắt vang lên, Trần Xuân Độ chém ngọn lửa thành hai khiến nó rơi lên mặt đất.

Khóe môi Trần Xuân Độ hơi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, đó chính là khinh bỉ và coi thường!

Rất nhiều vệ sỹ đều kinh ngạc ngay tại chỗ, từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy năng lực có thể chặt đứt những viên đạn đang lao tới với tốc độ nhanh như tên lửa!

Cái này cần phải có năng lực phản ứng rất nhanh! Người bình thường có thể làm được kỹ năng đặc biệt này ư?

“Rầm!”

Trong mưa bom bão đạn, Trần Xuân Độ thản nhiên quay đầu đuổi theo chiếc xe FAW Hồng Kỳ!

Những vệ sỹ đang điên cuồng nổ súng đột nhiên im bặt, họ đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!

Mẹ kiếp có phải ban nãy mình gặp phải ma rồi hay không? Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

… …

Bên trong chiếc xe FAW Hồng Kỳ, Đường Đức nghe thấy tiếng truyền từ trong bộ đàm tới thì sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lẽo.

“Đội một chặn đường thất bại, đội một chặn đường thất bại!”

“Đội hai có ba người bị thương!”

“Cả đội ba đều bị thương!”

“Mục tiêu rất mạnh, tất cả mọi người dùng hỏa lực mạnh nhất để chặn hắn lại!”

“Ông nội, không ai chặn được hắn, số người bị thương cũng ngày càng nhiều!” Đường Nhu thở hổn hển, cô ta ngồi trong xe, lúc này vô cùng hoảng loạn, trong lòng cũng rất hoang mang.

Cô ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gầm của động cơ đang chạy điên cuồng, dần dần kéo gần khoảng cách với xe của họ!

Đường Đức chậm rãi nói: “Những vệ sỹ ông mang từ Yên Kinh đến đều là những người tài giỏi nhất trong số những người tài giỏi, ngay đến cả một người mà họ cũng chặn không được thì có thể thấy thực lực của người này… không hề tầm thường!”

“Sao họ lại nhắm vào chúng ta?” Đường Nhu sốt ruột lên tiếng, trong lòng vô cùng lo lắng, hoảng sợ.

“Chuyện nên đến thì tránh cũng không được.” Đường Đức nói.

“Brừm, brừm, brừm”

Trần Xuân Độ điều khiển xe motor phân khối lớn chạy như bay trên đường khiến mặt đất không ngừng rung chuyển, những chiếc xe con màu đen theo sát phía sau, hỏa lực điên cuồng bắn ra!

Vô số ngọn lửa lướt qua bả vai Trần Xuân Độ, vén lên vô vàn làn khí!

Hai mắt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, thâm sâu khó dò.

Ở nơi sâu thẳm nơi đáy mắt còn phóng ra tia sắc bén!

Anh nhìn chằm chằm chiếc xe FAW Hồng Kỳ ở phía xa, chiếc xe motor phân khối lớn lại tăng tốc lần nữa, liên tục kéo gần khoảng cách!

“Mục tiêu đang đến gần FAW Hồng Kỳ, mục tiêu đang đến gần FAW Hồng Kỳ!”

Giọng nói trong bộ đàm truyền đến khiến Đường Nhu hoảng sợ hét lên: “Ông nội, hắn đuổi đến nơi rồi!”

“Dốc hết sức cản hắn lại, không tiếc bất cứ giá nào!” Trong bộ đàm truyền đến tiếng gào thét, từng vệ sỹ mặc âu phục màu đen lao nhanh về phía chiếc xe motor phân khối lớn!

Động cơ motor phân khối lớn điên cuồng gào rú, tốc độ của nó quá nhanh, vượt xa tưởng tượng của mọi người!

Trong nháy mắt, chiếc xe motor phân khối lớn lao như bay, chớp mắt đã đuổi kịp chiếc FAW Hồng Kỳ!

“Tốc độ của nó sao có thể nhanh như vậy được!”

Đường Nhu mặt mày tái nhợt, lộ ra biểu cảm kinh hãi.

Đường Đức vuốt ve mái tóc cô ta, sắc mặt trở nên nặng nề, ông ta ý thức rất rõ rằng mình đã rơi vào nguy hiểm, bây giờ đang gặp phải rắc rối rất lớn!

“Vù!”

Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một tia sáng màu đen từ trong tay Trần Xuân Độ mạnh mẽ bắn ra.

Trong rất nhiều ngọn lửa đan xen nhau lao tới, ánh sáng này bỗng trở nên vô cùng chói mắt!

Giờ khắc này, khoảng không nóng rực lập tức bị ánh sáng đen chia tách, ánh sáng đen mỏng như cánh ve phát ra những tiếng kêu u u, khiến cả hư không chấn động!

“Phù!”

Ánh sáng đen chợt lóe lên như điện, hai lốp xe sau của FAW Hồng Kỳ chớp mắt đã bị ánh sáng đen đâm thủng, nhanh chóng xẹp xuống, khí rò rỉ hết ra ngoài.

FAW Hồng Kỳ lập tức giảm tốc độ, sắc mặt Đường Nhu tái nhợt, đáy lòng run rẩy, chẳng lẽ cô ta sẽ phải bỏ mạng ở đây ư?

“Rầm!”

Chiếc xe motor phân khối lớn bay qua nóc xe FAW Hồng Kỳ rồi đập mạnh vào trước xe, sau đó quay đầu xe lại chặn ngang đường đi của xe FAW Hồng Kỳ.

Xe FAW Hồng Kỳ dừng lại, hai xe đứng song song nhau, không khí trở nên đông cứng!

Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, chậm rãi phả ra một làn khói, anh đưa mắt nhìn phía xe FAW Hồng Kỳ, sau đó bước từ trên xe motor phân khối lớn xuống rồi đi thẳng về phía xe FAW Hồng Kỳ.

Đường Nhu ngồi ở hàng ghế sau lúc này đã bắt đầu run rẩy, mái tóc rối loạn, gương mặt xinh đẹp, tinh xảo tái nhợt không còn một giọt máu.

Lúc này cô ta đang vô cùng hoang mang, tâm trạng cũng rất hoảng loạn, hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Rầm!”

Cửa xe bị mở ra, Đường Nhu nhắm chặt mắt, hoảng sợ hét lớn.

Trong khi đó Đường Đức lại nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt thâm sâu khó dò ngược lại vô cùng bình tĩnh.

“Ngài Đường, đã lâu không gặp.” Một giọng nói đầy tính vô lại mang theo tia nghiền ngẫm phát ra khiến Đường Đức lập tức sững sờ.

Đường Đức cảm thấy giọng nói này rất quen tai, mà Đường Nhu lại theo bản năng mở mắt ra.

Đường Nhu ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Xuân Độ xuất hiện trước mặt, anh vô cùng dửng dưng, trong miệng đang ngậm điếu thuốc, phì phò làn khói.

Gương mặt tái nhợt của Đường Nhu lập tức trở nên khó tin, cô ta mở to đôi mắt xinh đẹp giống như gặp ma.

“Là anh!” Đường Nhu kinh ngạc thốt lên, cô ta dụi mắt, không dám tin người ban nãy khiến mình sợ hãi lại chính là Trần Xuân Độ!

Trần Xuân Độ nhếch miệng: “Vui mừng không, bất ngờ không?”

“Ngài Trần.” Vẻ mặt của Đường Đức lập tức thay đổi, một Đường Đức giỏi mưu kế cũng không thể ngờ Trần Xuân Độ lại xuất hiện ở đây!

Trong ấn tượng của Đường Đức, y thuật của Trần Xuân Độ rất cao siêu, là một người có bàn tay vàng, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, người lái chiếc xe motor phân khối lớn ban nãy lại là Trần Xuân Độ!

“Ngài Đường, đã lâu không gặp!” Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn Đường Đức, thản nhiên lên tiếng.

“Ngài Trần, sao cậu lại ở đây?” Đường Đức hỏi, đáy mắt không khỏi hiện ra một tia cảnh giác… Mặc dù Trần Xuân Độ từng cứu mạng ông ta nhưng Trần Xuân Độ tiếp cận mãnh liệt như vậy vẫn khiến Đường Đức vốn nhiều tâm cơ phải đề phòng.

Đường Đức đã điều tra về Trần Xuân Độ, nhưng kết quả điều tra lại không hề nhắc đến y thuật của Trần Xuân Độ cùng thực lực và thân thủ đáng sợ như lúc này.

Vệ sỹ của Đường Đức từng là đặc công ngầm ở nước C và làm việc cho cơ quan bí mật, nhưng ban nãy họ lại hoàn toàn không ngăn cản được Trần Xuân Độ… Thực lực của Trần Xuân Độ… Đường Đức hoàn toàn không thể thăm dò được!

Đường Đức không biết Trần Xuân Độ có phải vẫn còn thủ đoạn và mục đích khác chưa để lộ ra hay không.

Hành động nhỏ nhặt này của Đường Đức đã bị Trần Xuân Độ nhìn thấu, vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn như cũ, Đường Đức có sự phòng bị cũng là hợp tình hợp lý, anh đương nhiên có thể hiểu được.

Trần Xuân Độ nhìn Đường Nhu, khóe môi cong lên cười như không cười: “Cô lợi hại thật đấy.”

Trần Xuân Độ ẩn ý lên tiếng, khiến đáy lòng Đường Nhu lập tức căng thẳng.

Đường Nhu giả bộ không hiểu, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Anh có ý gì?”

“Còn giả ngốc à.” Trần Xuân Độ cười ha hả, đạp một phát.

“Rầm!” Mặt đất lập tức rung chuyển, tiếng nổ nặng nề lại vang lên, khiến nhịp tim của Đường Nhu đột nhiên trì trệ, giống như sắp ngạt thở đến nơi.

“Ngài Trần, muốn gì ngồi xuống rồi hãy nói.” Đường Đức phản ứng trở lại đầu tiên, ông ta cười hiền, khuyên giải nói.

Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Ngài Đường, cháu gái của ông hại tôi suýt hết đường bao biện, cả đời trong sạch của tôi suýt thì bị cô ta hủy hoại!”

Lúc này, Đường Nhu ngây ngốc nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khí thế mạnh mẽ không thể chối cãi toát ra từ trên người anh khiến Đường Nhu không phản bác được!

“Do tôi sơ suất trong việc giáo dục cháu gái, ngài Trần có thể nể mặt tôi mà tha cho con bé hay không.” Đường Đức vuốt bộ râu trắng muốt của mình, ôn hòa nói.

“Nể mặt ông?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Đường Đức: “Dựa vào đâu?”

Biểu cảm trên mặt Đường Đức lập tức đông cứng, sau đó trở nên u ám.

Trần Xuân Độ quá ngạo mạn, giọng điệu cũng rất hống hách, anh hoàn toàn không coi Đường Đức là cái thá gì cả!

“Bằng thân phận quan trọng của tôi trong triều và những cống hiến của tôi cho nước C suốt nhiều năm qua, có đủ không?” Đường Đức chậm rãi lên tiếng, ông ta dùng ánh mắt thâm sâu của mình nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Ngài Trần, nếu cậu nể mặt tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích!”

Tất cả mọi người đều im lặng, Đường Nhu đờ đẫn nhìn Đường Đức, cô ta hoàn toàn bị chấn động trước câu nói của Đường Đức!

Cô ta không ngờ Đường Đức lại vứt bỏ hết mặt mũi của mình cầu xin Trần Xuân Độ tha thứ cho cô ta, rốt cuộc là có bao nhiêu kiêng nể Trần Xuân Độ chứ!

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như cũ, anh cười nhạt một tiếng, giọng điệu cũng trở nên châm biếm hơn: “Chuyện ông cống hiến cho nước C thì liên quan quái gì đến tôi? Chính vì cô ta mà vợ tôi suýt thì cãi nhau trở mặt với tôi, cho dù Thiên Vương có đến đây thì tôi cũng không bao giờ tha thứ!”

Lời nói của Trần Xuân Độ tuôn ra như sấm sét, vang vọng rõ ràng trong không trung, ngông cuồng ngang ngược, khiến tất cả mọi người khϊếp sợ!.