Chàng Rể Phế Vật

Chương 150: Ném Cốc Làm Tín Hiệu!

Nữ nhân viên phục vụ liếc nhìn Tô Loan Loan, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

Cô ta nhận được mệnh lệnh, là ngăn cản người đàn ông bên cạnh Lê Kim Huyên, không nói là còn có một người phụ nữ.

Nhưng rất nhanh, sự ngạc nhiên trong ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ đã biến mất, cô ta mỉm cười, cả người toát lên khí chất tao nhã, lễ độ, giống như một cô gái có danh tiếng trong xã hội: “Thưa anh, anh Lê căn dặn như vậy.



Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu và thâm thúy, suy nghĩ một lúc, gật đầu, quay người, đi vào căn phòng bên cạnh ở trên hành lang.

Trần Xuân Độ đẩy cửa đi vào, lập tức ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ phả vào mặt, khiến đôi mắt sâu, thâm thúy của anh lóe lên một tia kỳ quái.

Sau khi Trần Xuân Độ đi vào, trên bàn rượu có mấy mỹ nhân nóng bỏng, đôi mắt long lanh nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, giống như đã đợi anh rất lâu rồi.

“Thú vị đó.

” Trần Xuân Độ nói một câu, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lưu manh.

Đôi mắt Trần Xuân Độ càng trở nên sâu và thâm thúy hơn…đây là mỹ nhân kế?

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan không nhận ra sự biến mất của Trần Xuân Độ, đi vào phòng, nhìn thấy bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn và xa hoa, một thân hình anh tuấn đang đứng bên cạnh cửa sổ, tay chắp sau lưng, nhìn thành phố T nhộn nhịp khi về đêm, vẫn là sự đông đúc, vội vã, vô số ánh đèn óng ánh giống như những ngôi sao dày đặc, khiến mà đêm không thể buông xuống, chiếu sáng thành phố T giống như ban ngày.

“Sự thịnh vượng của thành phố T, quả thật vượt qua dự liệu của tôi.

” Giọng nói từ bóng hình kia tràn đầy từ tính, càng mang theo một chút kinh ngạc và thăng trầm.

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên co rút lại, khuôn mặt bình tĩnh lóe lên một tia cảnh giác.

“Thành phố T bây giờ, tốc độ phát triển rất đáng sợ, nếu như cho nó một khoảng thời gian, thậm chí còn có thể vượt qua Yên Kinh.

” Bóng hình kia từ từ quay lại, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai đến mức có chút yêu tà.

Kiểu khuôn mặt như thế này cho dù là phụ nữ cũng phải ghen tỵ!

Bóng hình kia nhìn về phía Lê Kim Huyên, ánh mắt sáng quắc: “Kim Huyên, đợi cô lâu rồi.



“Cậu cả.

” Vẻ mặt Lê Kim Huyên vẫn mang theo sự bình tĩnh, không hề cảm thấy bất người, thậm chí trông có vẻ như trong lòng tĩnh lặng như nước.

Nhưng chỉ có một mình Lê Kim Huyên biết, sự căng thẳng trong lòng của cô lúc này, đã đạt đến cực điểm.

Lê Thần Yên, với tư cách là cậu cả nhà họ Lê, còn khó đối phó hơn Lê Thần Vũ, trong lòng Lê Kim Huyên càng phải cảnh giác, lúc nào cũng phải phòng bị anh ta.

Gặp mặt kiểu người như thế này, từ lúc bắt đầu giao chiến, không thể có một chút thả lỏng.

“Ngồi đi.

” Khóe miệng Lê Thần Yên cong nên nở một nụ cười, kéo ghế cho Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan.

“Cảm ơn.

” Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ngồi xuống, đột nhiên Lê Kim Huyên thầm kín liếc nhìn xung quanh, giọng nói từ tính: “Cậu cả, chồng của tôi đến cùng tôi, anh ấy không thấy đâu, tôi phải đi tìm anh ấy.



“Không cần đâu.

” Lê Thần Yên cười: “Tôi mời anh ta đến phòng đối diện để dùng bữa rồi, cô yên tâm đi, anh ta ở bên đó cảm sẽ không cảm thấy buồn chán và cô đơn.



Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, hơi nhướng mày: “Cậu cả có ý gì?”

Cậu cả khẽ cười nói: “Bởi vì tiếp theo phải cùng cô nói về chuyện nội bộ nhà họ Lê, có một số chuyện, vẫn nên không để cho người ngoài nghe thấy thì tốt hơn.



Trên khuôn mặt của Lê Kim Huyên hiện lên sự lạnh lùng, cậu cả nói một cách rất đường hoàng, nhưng trên thực tế, Lê Kim Huyên sao có thể không nghe ra ý ở ngoài lời chứ.

Ngay cả khuôn mặt của Tô Loan Loan cũng có chút không tự nhiên, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu cả, đang ám chỉ Trần Xuân Độ là người ngoài.

Nếu như đổi lại là Lê Thần Vũ có thể sẽ nói thẳng ra, nhưng Lê Thần Yên còn đạo đức giả và sâu không lường trước được hơn cả Lê Thần Vũ.

Đôi mắt của Lê Kim Huyên mang theo sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cậu cả, gạt Trần Xuân Độ ra ngoài, đuổi đến một căn phòng khác, giữ cô ở lại đây nói chuyện, có thể nói được chuyện gì tốt đẹp chứ.

“Cậu cả có gì thì cứ nói thẳng, mục đích anh đến thành phố T chắc chắn không đơn giản?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Đương nhiên, nhiệm vụ mà gia tộc giao cho tôi và Thần Vũ, đều là vì bến cảng và sân bay trong tay tập đoàn Lê thị.

” Lê Thần Yên cười, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lê Kim Huyên trở nên u ám, lại chuyển chủ đề: “Nhưng tôi không giống với Thần Vũ, Thần Vũ còn trẻ, suy nghĩ không được sâu xa, suy nghĩ của tôi sâu xa hơn cậu ta một chút.



“Anh muốn làm gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Lê Thần Yên.

“Rất đơn giản, giúp cô với Lê Dục Dương trở về nhà họ Lê.

” Lê Thần Yên nói.

“Dùng bến cảng và sân bay để trao đổi?” Lê Kim Huyên cười khẩy một tiếng, đoán ra được mục đích của Lê Thần Yên.

“Không, tôi không cần bất kỳ sự báo đáp nào.

” Lê Thần Yên cười thâm sâu, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút cứng đờ.

“Anh nói gì?” Lê Kim Huyên cho là mình nghe nhầm, Tô Loan Loan ở bên cạnh cũng lộ ra sự ngạc nhiên.

“Tôi không cần cái gì cả, chỉ là cho hai người nợ tôi một ân tình.

” Lê Thần Yên cười: “Kim Huyên, cô thấy giao dịch này thế nào? Cô không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì.



“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn chơi kiểu gì?” Lê Kim Huyên cau mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lê Thần Yên, hi vọng có thể nhìn ra một chút khác thường trên khuôn mặt của Lê Thần Yên.

Nhưng Lê Kim Huyên lại bị thất vọng, vẻ mặt của Lê Thần Yên rất thản nhiên, Lê Kim Huyên không nhìn ra được rốt cuộc Lê Thần Yên đang nghĩ gì, dường như thật sự muốn giúp đỡ bọn họ trở về nhà họ Lê ở Yên Kinh.

Ở dưới bàn, Lê Kim Huyên khẽ vỗ vào đùi Tô Loan Loan, Tô Loan Loan hiểu ý, lén lút lấy điện thoại ra, hai tay gõ chữ trên màn hình điện thoại một cách rất nhanh, mà cô ta nhìn Lê Thần Yên, vẻ mặt rất bình thường!

Cô ta đang soạn tin nhắn! Soạn tin nhắn gửi cho Trần Xuân Độ, hỏi ý kiến của Trần Xuân Độ.

Mặc dù Tô Loan Loan không hề muốn nhìn thấy Trần Xuân Độ, vẫn luôn cho là Trần Xuân Độ là một tên lừa đảo, có một ngày Lê Kim Huyên sẽ chịu khổ vì Trần Xuân Độ, nhưng đây là yêu cầu của Lê Kim Huyên, cô ta cũng không có cách nào.

Đột nhiên, khuôn mặt Tô Loan Loan cứng đờ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Trong lòng Tô Loan Loan đã không còn bình tĩnh nữa, ánh mắt của cô lướt nhìn xung quanh phòng bao, trong lòng có một linh cảm không tốt.

Ở đây không có một chút tín hiệu nào, ngay cả tin nhắn cũng không gửi được!

Theo lý mà nói, nhà hàng ba sao Michelin sao có thể gặp phải tình huống không có chút tín hiệu nào, ánh mắt của Tô Loan Loan trở nên lạnh lùng, có khả năng ở đây đã được lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu.

Mà lúc này, Lê Kim Huyên đang tán ngẫu với Lê Thần Yên về mấy gia trưởng trong nhà, giọng nói của Lê Thần Yên dịu dàng, từ tính, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai kia, không biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái rồi.

Mà Lê Kim Huyên vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn không vì Lê Thần Yên mà trong lòng dâng lên một gợn sóng.

….

.

Trong phòng bao bên kia hành lang, không có yên tĩnh như bên Lê Kim Huyên.

Trong phòng bao có mùi hương kỳ lạ, Trần Xuân Độ ngồi ở chính giữa, một người đẹp gợi cảm, nóng bỏng không ngừng rót rượu cho anh, thân hình của bọn họ dần dần lộ ra, làm theo thỏa thuận với Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ uống hết một chai rượu, một người trong số bọn họ sẽ cởi một chiếc quần áo.

Mà mỗi người bọn họ đã chỉ còn lại mỗi bộ bikini, kiểu dáng tam giác quyến rũ phác họa ra một thân hình hoàn mỹ, thân hình trắng như ngọc khiến ánh mắt của Trần Xuân Độ nóng rực, quét qua từng người một.

Nhưng người đẹp này cảm thấy rất kinh ngạc trước tửu lượng của Trần Xuân Độ, Lê Thần Yên thuê bọn họ đến không nói là Trần Xuân Độ có thể uống nhiều như vậy, chỉ bảo bọn họ chuốc say Trần Xuân Độ là được rồi.

Nhưng ai có thể ngờ được, Trần Xuân Độ uống rất nhiều rượu trắng nhưng vẫn không có dấu hiệu say.

Trần Xuân Độ cầm cốc rượu, một người đẹp dáng người cao gầy cầm chai rượu trắng vừa mới khui, đưa đến trước mặt Trần Xuân Độ.

“Anh Trần.

” Những người đẹp kia đồng thanh cổ vũ cho Trần Xuân Độ, nhìn Trần Xuân Độ một hơi uống hết chai rượu trắng.

Trần Xuân Độ liếc nhìn người đẹp có vóc dáng cao gầy kia, hờ hững nói: “Uống đi, phía trên của cô sẽ không còn gì.



Ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào đỉnh đồi cao ngất của người đẹp kia, cười haha.

“Anh Trần, uống thêm mấy vòng nữa, bọn em đều là người của anh rồi” Rất nhiều người đẹp đồng thanh cười nói.

Trần Xuân Độ cười haha, uống một ngụm! Ánh mắt của anh ta liếc nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt sâu, ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Tô Loan Loan có thể cảm nhận được trong phòng được nắp đặt thiết bị chặn sóng, đương nhiên Trần Xuân Độ cũng có thể nhìn ra.

Chỉ là Trần Xuân Độ quyết định tương kế tựu kế, anh rất muốn xem xem rốt cuộc Lê Thần Yên có chiêu gì!

Cùng lúc đó, Lê Thần Yên lại ném một cành ô liu cho Lê Kim Huyên: “Kim Huyên, cùng tôi trở về nhà họ Lê, mặc dù cô đang sống rất tốt ở thành phố T, nhưng dù sao thành phố T cũng không phải là nơi cô sinh ra, cô…thuộc về Yên Kinh!”

Khuôn mặt của Lê Thần Yên rất chân thành, gần như vì xúc động mà nói lý, khiến khuôn mặt của Lê Kim Huyên lộ ra sự do dự, trong lòng đấu tranh dữ dội.

Cuối cùng, ánh mắt của Lê Kim Huyên lộ ra sự kiên định…cô không dám tin tưởng Lê Thần Yên, cô không tin trên trời lại có miếng bánh tốt như vậy.

Lê Kim Huyên lắc đầu, đứng dậy, từ chối: “Cậu cả, cảm ơn ý tốt của anh, chỉ là Kim Huyên và ba đã sống ở thành phố T lâu rồi, quen với nơi này rồi, Yên Kinh, chúng tôi không quen…”

Lê Kim Huyên lên tiếng từ chối, không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía cửa phòng bao.

Lê Thần Yên cầm ly rượu lên, thở dài nói: “Đã như vậy, thật sự quá đáng tiếc rồi, Kim Huyên, hay là chúng ta uống một ly, để tôi xin lỗi cho sự kích động của em trai tôi!”

Nói xong, Lê Thần Yên không đợi Lê Kim Huyên lên tiếng, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn hết.

Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên, nhìn Lê Thần Yên, sau khi khuôn mặt sững sờ thì lắc đầu nói: “Cậu cả, không cần xin lỗi, em trai anh là em trai anh, anh là anh, chuyện của tôi và anh ta, anh không cần phải xin lỗi.



Vẻ mặt Lê Thần Yên bình tĩnh, sau khi nghe thấy Lê Kim Huyên nói như vậy, vẻ mặt trở nên có chút lạnh lùng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.

Lê Kim Huyên, tính tình ngạo mạn, lạnh lùng, bình thường nhìn trông mong manh yếu đuối, ở chung cùng với mọi người giống như gió xuân, nhưng vào thời khắc quan trọng, lập trường lại vô cùng vững càng, sẽ không lùi nửa bước!

Ngay cả ý tứ trong lời nói của Lê Kim Huyên, căn bản là không muốn tha thứ cho Lê Thần Vũ, cho dù Lê Thần Yên cầu xin cũng vô dụng!

Ánh mắt Lê Thần Yên bình tĩnh, nhưng lúc này lại lóe lên sự lạnh lùng, lộ ra sự lạnh lùng.

Thời khắc đó, từ trên người Lê Thần Yên lại toát ra một chút sát khí, xoẹt qua.

Mà ly rượu trong tay anh ta, đột nhiên được lới lỏng ra, nhanh chóng rơi xuống đất, biến thành những mảnh vỡ.

Đây là…đánh vỡ cốc để làm ám hiệu!!.