Chàng Rể Phế Vật

Chương 122: Thật Sự Không Có Chuyện Gì Xảy Ra Cả

Lúc này Lê Kim Huyên đã uống say chuếnh choáng, trên gương mặt xinh đẹp trắng muốt tinh xảo nổi lên một màu đỏ ửng, thẹn quá hoá giận: “Chẳng lẽ anh lại cảm thấy anh xứng với tôi sao? Ngay cả công ty anh cũng không có, đến môn đăng hộ đối cũng không có!”

Lê Kim Huyên rất tức giận, cô suy nghĩ cho Trần Xuân Độ như thế, ai ngờ kết quả tên nhóc này không hiểu tình cảm của cô.

Có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói, đương nhiên loại cảm giác này không hề dễ chịu.

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, không biết là do nguyên nhân tức giận bây giờ hay là do bình Laffey kia mà trên khuôn mặt tinh xảo trắng noãn kia của Lê Kim Huyên bây giờ lại đỏ rừng rực như quả táo chín, không còn sót lại một chút dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như ngày thường, thở phì phò nhìn Trần Xuân Độ, nhếch đôi môi đỏ lên, dáng vẻ đó trông vô cùng đáng yêu.

Đôi mắt của Trần Xuân Độ tỏa ra ý cưng chiều, cười mỉa một tiếng.

Anh cũng không có công ty sao? Mà cho dù chuyện làm ăn ở nước ngoài của anh có lớn thế nào đi nữa, hai ngày nay chỉ riêng công ty lấy được từ Lê Thần Vũ ở nước C thôi cũng nhiều vô số kể.

Nếu như Lê Kim Huyên biết được quy mô làm ăn ở nước ngoài của anh thì cô sẽ hoàn toàn giật mình, vốn dĩ cũng không tin đó là tài sản của Trần Xuân Độ.

“Đương nhiên là anh có công ty, chỉ là em không biết mà thôi.” Trần Xuân Độ cười nói.

“Dừng.” Khóe miệng tinh xảo của Lê Kim Huyên cong lên, ném ra một cái nhìn khinh thường đáng yêu.

Nữ thần đang ở tình trạng say chếnh choáng, càng sẽ có một loại phong tình khác, nếu như lúc này để cho những người theo đuổi kia trông thấy thì họ tuyệt đối sẽ càng điên cuồng quỳ dưới váy cô hơn!

Bọn họ sẽ càng phẫn nộ rằng nữ thần tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng mà bọn họ nhìn thấy trên màn hình ti vi lúc này lại đang trợn mắt với người khác!

Đương nhiên là Lê Kim Huyên không tin rồi, dưới cái nhìn của cô, Trần Xuân Độ lại đang nói hưu nói vượn, nếu như Trần Xuân Độ thật sự có công ty, nếu như anh thật sự có tiền thì sao còn muốn dựa vào số tiền sinh hoạt cứu tế mấy chục triệu của cô, vì sao trước đó còn xòe tay xin tiền cô chứ!

Lê Kim Huyên yêu kiều hừ nhẹ một tiếng, phun ra một câu: “Ngoại trừ khoác lác thì anh có thể làm được gì chứ?”

Trần Xuân Độ bất đắc dĩ, mẹ nó...!Lời mình nói thật lại còn không tin...!Đây mẹ nó muốn thế nào nữa chứ!

“Anh không thích hợp trong cái vòng xoáy này, vẫn nên rời đi đi.” Lê Kim Huyên nhẹ nhìn Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc, hơi thở của cô như hoa lan, hương thơm trên người hòa lẫn với mùi rượu nhàn nhạt, hình thành một loại mùi hương vô cùng mập mờ.

Rất nhanh, cơ thể mềm mại đã say của Lê Kim Huyên lay động, suýt chút nữa đã ngã.

Trần Xuân Độ đưa tay ôm một cái, cánh tay lớn đã nằm ngay cái eo thon thả, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào ngực Trần Xuân Độ, cũng nhanh chóng biến dạng.

Lúc này, Trần Xuân Độ chỉ cần cúi đầu sẽ có thể nhìn thấy một màn phong cảnh đồi núi trắng ngời cao ngất kia, đủ làm nổi lên máu xấu xa của người khác.

Mái tóc dài đen nhánh sáng mềm rối tung lộn xộn ở phía sau vai, khuôn mặt tinh xảo như khắc kia của Lê Kim Huyên đỏ bừng như máu, giống như nói mê trong lúc say vài câu cũng sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Trần Xuân Độ ôm cô lên, nhẹ nhàng đặt lên trên giường của mình.

Trần Xuân Độ đắp chăn xong, vừa muốn rời đi, đột nhiên, một cánh tay con trắng nõn tinh tế duỗi ra bắt lấy Trần Xuân Độ.

“Đừng đi …” Lê Kim Huyên thì thào, làm cho Trần Xuân Độ khẽ giật mình, trong lòng hiện lên một vẻ cưng chiều, không hề rời đi.

Không chỉ như vậy, sau khi Lê Kim Huyên say rượu thì càng quá đáng hơn, vô tình đôi chân dài dụ người của cô quấn lấy eo Trần Xuân Độ.

Hơi thở của Trần Xuân Độ dồn dập, anh rõ ràng cảm nhận được cảm giác mềm mại phía sau lưng, còn có hơi thở ấm áp kia của Lê Kim Huyên nữa.

Mùi hương trên người Lê Kim Huyên như hoa lan nhàn nhạt làm cho tim Trần Xuân Độ đập rộn lên, tâm huyết cũng sôi trào.

Mẹ kiếp, chuyện này...!Trần Xuân Độ khó mà chịu đựng được, nữ thần tổng giám đốc đây mẹ nó là đang quyến rũ anh!

Anh đường đường là một người đàn ông tinh lực dồi dào...!Vậy mà phải chịu hấp dẫn như vậy...!Nếu như loại chuyện này được truyền đi, phải dẫn đến bao nhiêu người đàn ông điên cuồng nữa!

Nữ thần bên trong suy nghĩ của bọn họ sau khi say rượu, lại chủ động như con bạch tuột leo lên người Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cắn chặt răng, cho dù ý chí của anh kiên định như sắt, nhưng cũng không thể chịu nổi sự dụ dỗ thế này đâu nha!

“Đ* m*...” Trần Xuân Độ thấp giọng mắng một câu, hơi thở càng thêm dồn dập.

Trần Xuân Độ cúi đầu, gỡ ra một chút, đột nhiên, ánh mắt của anh đảo qua thân thể mềm mại trắng ngà yểu điệu kia của Lê Kim Huyên, bỗng nhiên đứng hình.

“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngay bên cạnh…”

Trần Xuân Độ hít một hơi lạnh, Lê Kim Huyên này không phải là muốn mình phạm tội chứ!

Trần Xuân Độ không rõ thế mà Lê Kim Huyên cỡi thắt lưng của đàn ông lại ung dung nhẹ nhỏm đến thế, thậm chí còn làm cho Trần Xuân Độ cảm thấy thành thạo.

May mắn rằng Lê Kim Huyên không biết suy nghĩ của Trần Xuân Độ, nếu như lúc Lê Kim Huyên tỉnh lại mà biết được suy nghĩ của Trần Xuân Độ, thẹn quá hoá giận, tuyệt đối sẽ tán một bàn tay lên mặt Trần Xuân Độ, tức giận mà mắng khốn nạn vô sĩ lưu manh đều dùng hết, hận không thể lập tức mắng chết tên khốn kiếp này.

Thậm chí Lê Kim Huyên uống say, tự bản thân cô cũng không biết cô lại làm ra chuyện xấu hổ khó mở miệng như thế này với Trần Xuân Độ, một chuyện đến cô nằm mơ cũng không dám nghĩ!

Đêm rất yên tĩnh, sau khi tắt một cái đèn cuối cùng của biệt thự, toàn bộ biệt thự lại yên lặng như tờ, hoàn cảnh quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu to của côn trùng, còn có tiếng động kì lạ thỉnh thoảng truyền ra từ phòng ngủ của Trần Xuân Độ nữa.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Lê Kim Huyên mở đôi mắt đẹp ra, liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hoàn cảnh ở chung quanh mình, tất cả đều có thay đổi rất lớn, khác biệt hoàn toàn so với hoàn cảnh lúc cô rời giường ngày bình thường.

“Đây là...” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên có một vẻ ngạc nhiên, bỗng dưng cô quay đầu, bắt gặp một cơ thể cường tráng đang đưa lưng về phía cô.

Bóng lưng cô rất quen thuộc kia giờ phút này lại ở trần, dùng chăn che kín ngáy o o.

Sau khi Lê Kim Huyên tỉnh lại thì đầu óc mù tịt, vận hành chậm chạp, cô vắt hết óc, chăm chú suy nghĩ mới nhớ đến thân phận của người đàn ông này.

Nhưng sau khi cô nhớ được, đôi mắt đẹp đột nhiên nhíu lại, nhanh chóng nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, vẻ mặt sợ hãi!

Sao cô lại ngủ ở đây?

Cô hét lên một tiếng vang vọng trong phòng ngủ, Trần Xuân Độ tỉnh lại, thiếu kiên nhẫn bèn kéo chăn che tai lại, hét ầm lên: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo chứ, vừa sáng vẫn còn buồn ngủ đây!”

“Tên khốn kiếp!”Lê Kim Huyên căm tức nhìn Trần Xuân Độ, giận dữ quát.

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên một chút, vẻ mặt lập tức chấn động, mắt cũng trừng, chỉ lo lẩm bẩm: “Thật lớn…”

Lê Kim Huyên đang thở phì phò lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp phun ra nuốt vào sát khí, thế mà tên nhóc này đến ngay cả đồ lót của mình cũng cởi!

Quá vô sỉ rồi!

Lê Kim Huyên như muốn phát điên, gương mặt tuyệt mĩ trắng buốt đã đỏ bừng, nghiến chặt răng, phun ra hai chữ mang theo sát ý đáng sợ: “Khốn kiếp!”

“Rầm!”

Lê Kim Huyên giơ đôi chân dài lên, không chút do dự một cước đá Trần Xuân Độ rơi khỏi giường.

Trần Xuân Độ bò lên giường, khóe miệng nhếch lên nụ cười người khác khó dò, nhưng ở bên ngoài mặt vẫn nói: “Tổng giám đốc Lê, anh không có cố ý, hôm qua em uống nhiều cứ một mực đòi ngủ trên giường của anh, sau đó lại cởϊ qυầи áo anh, sau đó cũng chính là em…”

Trần Xuân Độ còn chưa nói xong, liền bị Lê Kim Huyên lạnh giọng cắt ngang: “Ý này của anh là tôi quyến rũ anh à?”

“Anh không có nói như vậy, nhưng thật sự không phải do anh cởi, nút thắt kia anh cũng không có mở...” Lúc này Trần Xuân Độ bắt đầu nói hươu nói vượn, ở nước ngoài anh rất phong lưu, dáng vẻ người thanh niên đẹp trai kia bây giờ chính là do anh làm hư.

Nếu như lời này sau khi công chúa Châu Âu nghe thấy, tuyệt đối sẽ tức đến muốn chặt Trần Xuân Độ, cái tên nhóc hư hỏng này cũng không biết đã gieo họa biết bao nhiêu con gái của quân phiệt trên thế giới rồi, chỉ là những công chúa Châu Âu kia không đến mười người thì cũng có tám người rồi!

Ngay cả Metis trong thế giới ngầm ở phương tây cũng có quan hệ vô cùng mập mờ với Trần Xuân Độ.

Mẹ kiếp, làm ra vẻ thế này để làm gì chứ?

Đương nhiên là Lê Kim Huyên sẽ không tin Trần Xuân Độ, lúc cô quay đầu nhìn thấy rượu đặt trên tủ đầu giường, rất nhanh ruột gan đều hối hận, sao mình lại tìm tên nhóc này uống rượu chứ!

Kết quả thế lại chung giường chung gối với tên nhóc này một đêm, còn không biết là có xảy ra chuyện gì không nữa, cũng đã bị tên nhóc này phản công.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng Trần Xuân Độ, cô thấy Trần Xuân Độ đã hận đến nghiến răng.

“Cút ra ngoài đi!” Lê Kim Huyên nũng nịu quát.

Không còn cách nào, dưới sự uy hϊếp của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ có thể phiền muộn đi ra khỏi phòng ngủ, anh hoàn toàn không nghĩ đến, rõ ràng là phòng ngủ của mình, tối hôm qua là Lê Kim Huyên chủ động, từ đầu đến cuối mình cũng đâu có động đến, kết quả lại bị đổ oan!

Trần Xuân Độ xuống lầu, nhìn thấy Tô Hiểu Vân với Tô Loan Loan đang ăn bữa sáng mua từ bên ngoài về.

Tô Loan Loan đưa một bát bánh bao hấp cho Trần Xuân Độ, nói: “Buổi sáng gặp một cửa hàng bánh bao hấp rất nổi tiếng nên ghé mua một ít.”

Trần Xuân Độ gật đầu, mới ăn được một nửa, Lê Kim Huyên mới lề mà lề mề từ lầu hai nhẹ nhàng đi xuống.

Sau khi Lê Kim Huyên xuống đến, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, liếc qua Trần Xuân Độ một chút.

Toàn thân Trần Xuân Độ run lên, dường như trong lòng sinh ra một nửa ý nghĩ, rút về phía bên cạnh.

“Sao thế?” Tô Hiểu Vân mang tâm tư liều chết lập tức phát hiện có chỗ không đúng, bèn hỏi.

“Đừng nói nữa!” Lê Kim Huyên đặt mông ngồi bên cạnh Tô Hiểu Vân, lạnh lùng trừng Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, vậy e rằng Trần Xuân Độ cũng đã bị thủng trăm lỗ rồi!

“Anh ấy làm gì cậu thế?” Tô Hiểu Vân nở một nụ cười quyến rũ, cô ấy lớn hơn so với Lê Kim Huyên một chút, kiến thức rộng rãi, vừa liếc mắt liền nhìn ra ánh mắt u oán của Lê Kim Huyên.

“Không làm gì cả.” Lê Kim Huyên nhẹ hừ lạnh một tiếng, Tô Loan Loan ở một bên bàn nghi ngờ miệng: “Tổng giám đốc Lê, sao hôm qua trong phòng ngủ của cô không có ai thế? Tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện rồi chứ.”

Đùng!

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, khuôn mặt trắng noãn tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên nổi lên một mảnh đỏ tươi, giống như ráng chiều ở chân trời, trông rất đẹp mắt.

Mà Tô Loan Loan nghe được, vẻ mặt của Lê Kim Huyên càng khó coi hơn!

Lúc này Tô Loan Loan ở một bên mới ý thức rằng mình nói sai, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Mà ánh mắt Tô Hiểu Vân nhìn về phía Lê Kim Huyên lập tức cũng thay đổi, trở thành đầy suy nghĩ cổ quái.

Phòng ngủ của Lê Kim Huyên không có ai, vậy tối hôm qua Lê Kim Huyên ngủ ở đâu chứ?

Phải biết, phòng ngủ của Lê Kim Huyên đối diện với Trần Xuân Độ, vừa đi ra khỏi phòng ngủ không có mấy bước thì đã có thể đến được phòng ngủ của Trần Xuân Độ rồi.

Tô Loan Loan trực tiếp chọc thủng tầng cửa sổ này, da mặt của Lê Kim Huyên vốn rất mỏng, bị Tô Loan Loan chọc như thế đã xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Mặc dù ở đây không có người ngoài, nhưng vẫn làm cho Lê Kim Huyên cảm thấy xấu hổ.

Bình thường mình không cho tên nhóc này sắc mặt tốt, mình càng giữ mình trong sạch, nhưng bây giờ không phải như thế nữa.

“Các cậu đừng nghĩ nhiều, hôm qua tớ uống nhiều quá, nên ngủ thϊếp trên giường luôn, tên này ngủ dưới sàn nhà.” Lê Kim Huyên vừa nói, ở dưới bàn lại dùng đôi chân dài đá Trần Xuân Độ một cước.

“Ừ, tối hôm qua tôi đỡ tổng giám đốc Lê lên giường ngủ, tôi nằm dưới sàn nhà suốt một đêm chưa hề chớp mắt.” Trần Xuân Độ vội vàng bổ sung một câu, anh nào dám nói ra sự nhu mì đêm qua, bằng không nữ thần tổng giám đốc tuyệt đối sẽ gϊếŧ mình!

“Ừm, các cậu nói không sai, tớ tin các cậu.” Tô Hiểu Vân nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ với Lê Kim Huyên lại mang ý nghĩ sâu xa.

Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ giải thích như vậy, giờ phút này rơi vào trong mắt Tô Hiểu Vân với Tô Loan Loan càng lúc càng giống như lừa mình dối người vậy!.