Chàng Rể Phế Vật

Chương 104: Gây Sự

Trên quảng trường ở lối vào của tòa nhà Lê Thị, bầu không khí đầy mùi thuốc súng, ngày càng trở nên căng thẳng.

Từ trong nhóm của tập đoàn Lê Thị, một nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện cao thế lao ra, đối đầu với đám áo hoa đang đe dọa đứng ở cửa!

Còn hai người áo hoa dẫn đầu, ôm chặt lấy nhân viên bảo vệ đầu đẫm máu, vẻ mặt dữ tợn, vô cùng ngang ngược.

"Con mẹ nó, còn dám gọi thêm người? Không coi người của Ác Chu Đường ra gì.

" Hai tên áo hoa trơ trẽn hét lớn, khiến cho sắc mặt của nhân viên trong tòa nhà Lê Thị và người đại sảnh thay đổi, trở nên vô cùng khϊếp sợ!

Không ai biết mấy tên áo hoa lá này vì sao lại tới đây, lại dám làm loạn trước cửa tập đoàn Lê Thị! Nhưng không ai dám tiến lên, không chỉ vì dáng vẻ hung dữ của mấy tên áo hoa! Mà hơn thế là vì thế lực đứng sau mấy kẻ này - Ác Chu Đường!

Đó là thế lực đứng đầu thế lực ngầm ở thành phố T!

Cái người ở Ác Chu Đường kia, có tai mắt khắp nơi ở thành phố T, chỉ cần là người ở thành phố T thì đều biết, thế lực ngầm ở thành phố T, chỉ có Ác Chu Đường là không dễ chọc nhất!

Nhưng bây giờ, Ác Chu Đường lại tìm đến tập đoàn Lê Thị gây phiền toái, trong lòng mỗi người tại hiện trường đều điên cuồng sợ hãi, Lê Thị! sợ rằng lần này đi đời rồi!

Trước cửa tòa Lê Thị, ngày càng có nhiều người tụ tập, dần dần hình thành một biển người đen kịt, chật cứng đầu người, càng ngày càng có nhiều người dừng lại nhìn từ xa, tự hỏi nhóm người Lê Thị sẽ giải quyết mâu thuẫn này như thế nào.

Hai tên áo hoa xách nhân viên bảo vệ xui xẻo, đạp cho mấy cước, bộ đồng phục trên người nhân viên bảo vệ đã loang lổ vết máu, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest và giày da bước ra từ cửa tòa nhà Lê Thị, nghiêm mặt hét lên: "Là ai dám đến tập đoàn Lê Thị của chúng ta gây chuyện?"

“Là chúng tao, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Ác Chu Đường!” Hai tên áo hoa chế nhạo hét lên.

“Ác Chu Đường?” Vẻ mặt của người đàn ông ngưng trọng, nhìn lướt qua hai tên mặc áo sơ mi hoa, trong lòng run lên, hiển nhiên là không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Các anh em Ác Chu Đường, hôm nay tới tập đoàn Lê Thị có việc gì vậy?" Người đàn ông hỏi với nụ cười hơi lúng túng trên mặt.

Ác Chu Đường khét tiếng ở thành phố T, chỉ cần là người sống ở đây, không ai là chưa từng nghe qua.

Chứ đừng nói đến trưởng phòng an ninh của tập đoàn Lê Thị, nghe thấy ba chữ này, hai chân gần như mềm nhũn.

"Tôi là trưởng phòng an ninh ở đây, hai người nếu không hài lòng chuyện gì thì cứ nói với tôi, không cần để nhiều người như vậy đứng ở chỗ này! " Người đàn ông cúi đầu khom người xuống, không còn kiêu ngạo như trước, thậm chí còn lộ ra vẻ a dua nịnh nọt, rất nhiều nhân viên xung quanh đều bị chấn động.

Lật mặt còn hơn lật sách, trưởng phòng an ninh như này ngày thường làm sao có thể bảo vệ an toàn cho tập đoàn Lê Thị được chứ?

Loại người này, cũng khó trách có kẻ dám ngang nhiên ám sát Lê Kim Huyên ngay ở cửa ra vào của tòa nhà Lê Thị.

Hai người áo hoa liếc mắt nhìn người đàn ông kia, cười hống hách: "Không hài lòng? Bọn tao nhìn thấy tòa nhà của các người liền không hài lòng, mày có thể phá bỏ nó đi cho tao không?"

"Cái này! " Vẻ mặt của người đàn ông cứng ngắc, mọi người xung quanh thoáng kinh ngạc và sau đó là sự im lặng đầy chết chóc.

Điều này rõ ràng là tới để gây sự, thậm chí ngay cả một lý do cũng không muốn nghĩ.

“Không làm được mà con mẹ nó còn đứng đó nói vớ vẩn!” Đột nhiên, một trong những tên áo hoa đột nhiên đá vào ngực người đàn ông!

Một âm thanh răng rắc của tiếng xương gãy vang lên, trưởng phòng an ninh của tập đoàn Lê Thị đã bị đá bay ra xa hơn mười mét, phun ra một ngụm máu, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh!

Trời!

Dòng người khϊếp sợ!

Ngay trước tòa nhà Lê Thị, dám công khai hành hung người, thật quá hống hách!

Ánh mắt của nhiều nhân viên tràn đầy tức giận, nhưng không dám lên tiếng, tên áo hoa vừa ra tay đánh người kia liếc mắt nhìn, cao ngạo chửi rủa: “Trưởng phòng an ninh của tập đoàn Lê Thị, chẳng phải chỉ là kẻ vô dụng thôi đấy sao? "

“Để tao đánh chết nó!” Một tên áo hoa khác lạnh giọng nói.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một giọng nói từ tính và lạnh lùng đột nhiên vang lên từ trong tòa nhà Lê Thị, khiến cánh tay của hai tên áo hoa trên không trung đột nhiên dừng lại.

Đám đông giải tán, cuối đám người hiện ra một thân hình mảnh khảnh gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương giá đang quét qua một cách lạnh lùng.

Nhiều nhân viên khϊếp sợ, họ không ngờ sự việc này lại kinh động đến cả tổng giám đốc Lê.

Đi phía sau Lê Kim Huyên là Lâm Trinh Tuyết và Tô Loan Loan.

Lâm Trinh Tuyết nhìn thấy hai tên mặc áo hoa thì nhíu mày lại, chỉ cần mọi chuyện thay đổi ngoài tầm kiểm soát, cô nhất định sẽ không chút do dự gọi cảnh sát.

Nhưng Tô Loan Loan quét mắt qua hai kẻ kia, trong đáy mắt có tia sáng kỳ dị lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

“Bọn mày là ai?” Hai tên áo hoa mỉm cười nhìn nhau, tầm nhìn đáp xuống chỗ cao ngất của Lê Kim Huyên, ánh mắt đầy bỉ ổi.

“Tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị, nếu có chuyện gì có thể nói với tôi, nếu tập đoàn Lê Thị có chỗ nào không đúng, chúng ta sẽ giải quyết một cách công bằng.

” Lê Kim Huyên ngừng lại một chút, rồi đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Tất nhiên, nếu như nhân viên tập đoàn Lê Thị bị bắt nạt, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ lợi ích cho nhân viên của mình.

"

Nhiều nhân viên phấn chấn nhìn về phía Lê Kim Huyên, đây là tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị đang bày tỏ thái độ sao!

Lời nói của Lê Kim Huyên rất lạnh lùng, cô đối với hai tên này cũng không có thiện ý hay hảo tâm gì.

“Chu choa, ý của cô là, chúng tôi không thể đánh người của cô?” Hai tên áo hoa mỉa mai châm chọc, đột nhiên giơ tay lên, tát vào người bảo vệ một cái!

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lê Kim Huyên đã thay đổi! Đây là cố ý! Cố tình tát!

"Bốp!"

Hai má nhân viên bảo vệ đẫm máu sưng vù lên cao, hệt như cái đầu heo, nhìn vừa thê thảm lại vừa vô cùng đáng thương.

Tiếng vỗ tay đôm đốp vang lên khiến các nhân viên của Tập đoàn Lê Thị có mặt rất khó chịu.

Đồng nghiệp của mình bị người khác bắt nạt trước mắt bao nhiêu người, thật quá hống hách!

Nhiều người rục rịch muốn đứng lên đòi lại công bằng nhưng họ không dám.

Ác Chu Đường, ai chọc nổi?

Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của Lê Kim Huyên bất giác nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tên áo hoa, ánh mắt phát ra tia thù địch.

Đây là đang công khai gây chuyện một cách trắng trợn, thậm chí ngay cả một cái lý do cũng lười tìm!

“Nếu hai người có gì không hài lòng, có thể vào phòng họp của tôi mà nói, làm vậy là không đúng.

” Đôi môi đỏ mọng của Lê Kim Huyên phun ra mấy chữ, cả người run lên, đây là giới hạn chịu đựng của cô.

"Nói, có chuyện gì mà nói? Chẳng lẽ để một người đẹp như cô cùng chúng tôi vào phòng họp uống rượu sao?" Hai tên nhìn nhau cười, đôi mắt trắng trợn nhìn chằm chằm trên người Lê Kim Huyên, ánh mắt ngày càng nổi lên thú tính.

“Nếu hai người không chịu hòa giải, xin mời trở về.

” Lê Kim Huyên rốt cuộc chịu không nổi, lạnh lùng nói, xoay người đi vào tòa nhà Lê Thị.

“Bọn tôi cho cô đi sao?” Hai tên cười tự đắc, vươn tay về phía bờ vai tròn trịa như ngọc của Lê Kim Huyên.

Trong mắt hai tên này phóng ra tia thèm khát da^ʍ tà nóng như lửa, nữ thần nổi tiếng của giới doanh nhân thành phố T, thật hiếm khi gặp được người đẹp như vậy, sao bọn chúng có thể bỏ qua được chứ?

Đột nhiên, ngay lúc hai cái móng heo sắp chạm vào làn da tinh tế của Lê Kim Huyên, một bóng người xinh đẹp lao ra nhanh như chớp, chặn đứng hai ma trảo kia.

"Hai người đến từ đâu thì về chỗ đó, tổng giám đốc Lê của chúng tôi không hoan nghênh hai người.

" Tô Loan Loan lạnh lùng nói, hai tay ôm ngực.

"Đồ điên, tránh ra! Cô là ai mà dám ngăn cản ông đây!" Cuối cùng, một tên áo hoa trở nên nóng nảy, tức giận hét lên, định kéo Tô Loan Loan đi!

Hai mắt Tô Loan Loan chợt lóe một tia sắc bén lạnh như kiếm, thân hình mềm dẻo, động tác nhanh như chớp, tung cước, hung hăng đá vào ngực tên áo hoa, trong nháy mắt đá hắn bay ra xa!

"Con đĩ!"

Ánh mắt một tên áo hoa khác chợt lóe lên, cầm dao găm, nhắm vào khuôn mặt Tô Loan Loan mà đâm tới!

Động tác của tên áo hoa kia cũng vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, trong đám người vang lên tiếng cảm thán, con dao găm cực kỳ sắc bén, tốc độ lại cực nhanh, chỉ cần bị đâm trúng, nhất định sẽ khiến Tô Loan Loan bị hủy dung, trầy da sứt thịt, để lại vết sẹo kinh khủng trên mặt!

“Đi chết đi!” Tên áo hoa cười đầy hung ác, nhưng trong giây tiếp theo, nụ cười của hắn đã bị làm cho ngưng trọng lại!

Tô Loan Loan đã biến mất một cách kỳ lạ, con dao găm trong tay hắn chỉ đâm được vào không khí!

Ngay sau đó, một đôi chân dài to lớn quấn lấy hông của hắn, Tô Loan Loan dùng lực, bầu trời xoay tròn trước mắt tên áo hoa, hắn bị đánh ngã trên mặt đất!

"Uỵch!"

Gạch lát nền trên quảng trường nứt toác, hai tên áo hoa ngã trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, thê thảm vô cùng!.