Chàng Rể Phế Vật

Chương 90: Thành Ông Xã Từ Khi Nào

Trong văn phòng Tổng giám đốc, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Lê Kim Huyên đã tháo giày cao gót xuồn, chân ngọc trần trụi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía CBD xa xa, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giãy dụa phức tạp.

Cô khoanh tay trước ngực, không ai ngờ tổng giám đốc nữ thần nổi tiếng thành phố T cũng sẽ có lúc mê mang như thế.

Phía sau, Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân dựa trên bàn làm việc, khẽ than: "Cậu ấy, ăn nói thì đanh đá nhưng trong lòng lại yếu đuối..."

"Rõ ràng là thích anh ta, nhưng lần nào cũng ra vẻ chán ghét anh ta, cậu xem, giờ thì anh ta bị những người phụ nữ khác cuỗm mất rồi." Tô Hiểu Vân xem từng tấm hình, thở dài.

"Bản thân anh ta ăn chơi đàng điếm, sao còn trách tớ chứ?" Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bất mãn mở miệng.

"Không thể nói như thế, cậu và anh ta kết hôn đã hơn mấy tháng, anh ta chạm vào cậu mấy lần? Dù anh ta là chồng trên danh nghĩa của cậu thì cũng không thể lạnh nhạt như vậy..." Tô Hiểu Vân khuyên nhủ: "Tiểu Huyên, ít nhất anh ta đối xử với cậu không tệ, mặc dù không giống người thần bí nhiều lần cứu cậu trong nguy cơ, nhưng anh ta cũng coi là có trách nhiệm."

"Cùng là đàn ông, tại sao lại khác xa nhau như vậy chứ..." Lê Kim Huyên khẽ than một tiếng, cảm khái nói.

"Ngay cả người thần bí cậu cũng đâu biết là ai, cũng không biết là nam hay là nữ." Tô Hiểu Vân kìm chế không cười nhạo.

"Tớ không quan tâm điều đó, cậu nhìn người ta, rồi nhìn lại anh ta xem, cứ lần nào có nguy hiểm đều trốn mất." Lê Kim Huyên điên cuồng chế nhạo: "Gây náo động trong buổi đấu giá cũng là dùng tiền của cậu chứ anh ta có bản lĩnh gì, nhiều lắm chỉ là một người giúp việc có năng lực khá."

"Tự cậu hãy suy nghĩ cẩn thận đi." Tô Hiểu Vân cười khổ lắc đầu, đặt ảnh chụp xuống, đi ra khỏi văn phòng.

Trong biệt thự, Trần Xuân Độ đang làm việc nhà, thì chuông điện thoại di động chợt dồn dập vang lên,

Trần Xuân Độ trong lòng kích động, tưởng rằng Lê Kim Huyên gọi tới, luống cuống tay chân nghe điện thoại.

Đầu điện thoại kia, truyền đến âm thanh từ tính quyến rũ của Tô Hiểu Vân, khiến anh có chút thất vọng.

"Chị Tô, có việc gì thế?" Trần Xuân Độ hỏi.

"Cậu xem cậu và Tiểu Huyên làm sao thế, tôi có thể giúp được việc gì không?" Tô Hiểu Vân nói,

Trần Xuân Độ vui mừng, vội vàng nói: "Chị Tô, chị hãy khuyên nhủ Kim Huyên nhé, việc này tôi nhận sai rồi."

"Muốn tôi giúp cậu sao?" Đầu điện thoại kia, âm thanh Tô Hiểu Vân hết sức quyến rũ: "Có thể, nhưng buổi tối cậu phải giúp tôi một việc."

"Không có vấn đề!" Trần Xuân Độ còn chẳng biết Tô Hiểu Vân muốn giúp cái gì, đã không hề do dự đồng ý.

"Cậu không có ý định suy nghĩ kỹ một chút sao?" Đầu điện thoại kia Tô Hiểu Vân sững sờ.

"Trời đất bao la, bà xã lớn nhất, chỉ cần có thể dỗ được bà xã của tôi thì bảo tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được." Trần Xuân Độ bật cười lớn.

"Cô ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn yêu cô ấy chết đi sống lại..." Tô Hiểu Vân thở dài: "Buổi tối hãy ăn mặc đàng hoàng, tôi sẽ tới đón cậu, rất đơn giản, tham gia một buổi gặp gỡ."

"Buổi gặp gỡ, không có vấn đề." Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ lại làm việc nhà đến trưa, sau khi làm xong mọi việc, mới lấy từ trong tủ treo quần áo ra một bộ âu phục thẳng thớm.

Anh thay áo sơ mi trắng vô cùng bẩn trên người ra, sau khi rửa mặt chải đầu mới đi ra ngoài.

Sáu giờ tối, một chiếc xe BMW từ đằng xa chạy nhanh đến, đúng giờ dừng ở cửa chính biệt thự.

Trần Xuân Độ đi ra khỏi cửa, cửa sổ xe quay xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người của Tô Hiểu Vân.

"Cậu..." Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ ngạc nhiên...!Bởi vì Trần Xuân Độ thay đổi thật sự quá lớn.

Một bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm, râu ria xồm soàm được cạo sạch sẽ, Trần Xuân Độ lúc này và Trần Xuân Độ trước kia gần như hai người!

"Trời ạ, Trần Xuân Độ, đây....đây là cậu hả?" Tô Hiểu Vân không thể tin được tháo kính râm xuống, cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ.

"Thế nào?" Trần Xuân Độ mỉm cười.

Lúc này, toàn thân Trần Xuân Độ tản ra sức quyến rũ rất nam tính, ngay cả giọng điệu cũng đều trở nên hết sức dịu dàng.

"Rất tốt, tôi cũng sợ tôi không kìm chế được mà yêu cậu đấy." Tô Hiểu Vân dịu dàng nói, Trần Xuân Độ quả thực khiến cô giật nảy mình, cô không hề nghĩ tới, Trần Xuân Độ còn có một mặt đẹp trai tuấn lãng như vậy.

Người không biết, khi nhìn sự tự tin và quyến rũ của Trần Xuân Độ trong lúc phất tay, tuyệt đối sẽ nhận lầm anh là một quý ông thành công nào đó.

"Lên xe." Tô Hiểu Vân mở cửa xe, Trần Xuân Độ ngồi lên chỗ ngồi kế tài xế.

"Đi tham gia bữa tiệc, sao lại đưa tôi đi theo?"Trần Xuân Độ nói.

"Họp lớp cấp 3, để cậu tới làm lá chắn cho tôi một chút." Tô Hiểu Vân lái xe, giải thích.

"Dễ thôi, chuyện đơn giản như vậy, tôi có thể làm được." Trần Xuân Độ chẳng hề để ý vung tay lên.

Tô Hiểu Vân cười lanh lảnh: "Trong nhóm bạn cấp 3 này của chúng tôi, có rất nhiều người là quý ông thành đạt, sớm đã là tổng giám đốc công ty top 500 ở nước ngoài."

Trần Xuân Độ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, dường như công ty top 500 cũng không khiến anh giật mình lắm.

Tô Hiểu Vân lấy làm lạ nhìn Trần Xuân Độ một chút: "Cậu thế mà không ngạc nhiên sao?"

"Anh ta là tổng giám đốc công ty top 500 thì liên quan quái gì đến tôi." Trần Xuân Độ nhún vai.

Trên thực tế, Tô Hiểu Vân không biết trước kia công ty của Đào Trường Thanh đã sớm vượt khỏi công ty top 500, nhưng đã bị Trần Xuân Độ tiêu diệt trong nháy mắt

Trần Xuân Độ ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, là công ty top 500 cũng được, không phải công ty top 500 cũng được...!trong mắt Trần Xuân Độ có khác nhau sao?

Nửa giờ sau, BMW dừng trước khách sạn Shangrila.

Sau khi đậu xe xong, Tô Hiểu Vân dẫn Trần Xuân Độ, chậm rãi đi vào trong khách sạn.

Đây là khách sạn rất cao cấp, tầng cao nhất có phòng tổng thống, sảnh bữa tiệc treo một đèn treo kim cương khổng lồ, chiết xạ ra vô số ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ sảnh bữa tiệc lớn như vậy.

Giẫm trên thảm lông mềm mại, khí chất toàn thân Trần Xuân Độ biến đổi, không còn dấu vết dáng vẻ hạ mình hèn mọn thường ngày, lúc này nhất cử nhất động của Trần Xuân Độ, một cái nhăn mày một nụ cười đều tràn đầy một cảm giác lạ lẫm, nghiễm nhiên là một quý ông phong độ nhẹ nhàng.

Tô Hiểu Vân bên cạnh không kìm được nhìn Trần Xuân Độ thêm mấy lần, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, cô không nghĩ tới, Trần Xuân Độ còn lúc phong độ như thế.

Bên trong sảnh bữa tiệc, khách khứa rất nhiều, từng ly rượu cụng vào nhau, mọi người đều đang vừa nói vừa cười thảo luận chủ để mỗi người cảm thấy hứng thú.

Nơi này, không khác xã hội thượng lưu...!mỗi người ở đây đều là nhà quyền quý.

"Hiểu Vân?"

Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân vừa đi vào sảnh bữa tiệc thì một vị trung niên, nhanh chóng đi tới, kinh ngạc mở miệng.

"Là tôi." Tô Hiểu Vân cười yếu ớt nói.

"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay họp lớp cô cũng tới, tôi suýt nữa không nhận ra cô..." Người trung niên nhiệt tình cười nói.

"Tôi cũng vậy, nhiều năm không gặp như vậy, mọi người thay đổi quá lớn." Tô Hiểu Vân lịch sự đáp lễ, chậm rãi cười một tiếng.

Hai người nhanh chóng bắt đầu trò chuyện, Trần Xuân Độ nhìn xung quanh, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đi đến bàn điểm tâm đầy ắp bên cạnh, không chút khách khí ăn uống thả cửa.

Ăn xong một hồi, đột nhiên, một tiếng nói từ phía sau lưng truyền đến: "Thế nào, ăn ngon không?"

"Cũng được." Trần Xuân Độ chậc chậc lưỡi.

Gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Hiểu Vân xấu hổ, khách sạn Shangrila, hoàn toàn tiêu chuẩn năm sao, điểm tâm ở đây cũng đều rất tinh xảo, hương vị tuyệt diệu.

Kết quả từ miệng Trần Xuân Độ nói ra...!lại là cũng được...

"Giữ lại chút bụng, lát nữa còn có sơn hào hải vị chờ cậu ăn đấy." Tô Hiểu Vân nói.

"Sơn hào hải vị?" Đôi mắt Trần Xuân Độ ánh lên ý cười sâu xa.

Anh có sơn hào hải vị nào chưa từng ăn...!Bào ngư, tôm hùm...!Hải sâm...!ở nước ngoài, anh đã sớm dẫn các anh em điều khiển đội tàu tự mình đến khu biển sâu, bắt ăn trước...

Ở nhiều khách sạn, những nguyên liệu đó xuất hiện trên bàn ăn với giá trên trời...!nhưng e là Trần Xuân Độ ăn đến phát sợ rồi.

Ngược lại, loại điểm tâm nhỏ tinh xảo này, vừa ăn đã khiến Trần Xuân Độ cảm thấy một hương vị khác.

Trong sảnh bữa tiệc có rất nhiều khách khứa, bạn học cũ quen thuộc lần lượt bắt chuyện với Tô Hiểu Vân, Trần Xuân Độ thì cứ luôn ăn uống, không hề nói năng gì.

Vì thế, Tô Hiểu Vân hoài nghi, có phải bụng của Trần Xuân Độ có một đầu kết nối với lỗ đen hay không.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ chợt đi nhanh về phía Tô Hiểu Vân, nhìn thấy ông ta, hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô hiếm khi nhíu lại, dường như cô rất ghét người béo này.

"Cản giúp tôi một chút." Tô Hiểu Vân giật giật Trần Xuân Độ bên cạnh.

Người trung vừa định tiếp cận Tô Hiểu Vân, thì một thân ảnh vọt đến trước mặt ông ta, khiến ông ta phải dừng bước.

"Cậu là ai, cút!" Người đàn ông trung niên dữ tợn, giọng nói vô cùng bất thiện.

Ông ta còn vừa nói vừa đột ngột dùng sức, đẩy mạnh Trần Xuân Độ một cái

Nhưng ông ta vừa dùng sức, sắc mặt đã lập tức thay đổi.

Dù ông ta cố hết sức thì Trần Xuân Độ vẫn đứng yên tại chỗ, dường như dính vào mặt đất.

Mãi đến khi mặt ông ta đỏ lên, hai tay hai chân đều bị chuột rút mà cơ thể Trần Xuân Độ vẫn không hề nhúc nhích.

Tô Hiểu Vân bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng lặng lẽ nhếch lên mỉm cười.

"Làm sao có thể..." Người béo đột nhiên biến sắc, nhìm chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt khó tin.

"Anh ăn cơm chưa? Sao tôi không hề cảm thấy chút sức nào từ anh vậy?" Trần Xuân Độ nhìn gã béo một chút, vẻ mặt cổ quái.

"Cậu..." Vẻ mặt ông ta thay đổi, nhanh chóng trở nên khách khí hơn rất nhiều, nhìn về phía Tô Hiểu Vân, khách khí mỉm cười, hỏi, "Vị này là..." Người trung niên bụng phệ nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ mỉm cười, vừa định mở miệng, đột nhiên Tô Hiểu Vân tiến lên trước Trần Xuân Độ một bước cười nói: "Vị này là ông xã của tôi."

Trần Xuân Độ sững sờ, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Tô Hiểu Vân.

Ông xã, chuyện xảy ra khi nào thế?

Chính anh cũng không biết...