Chàng Rể Phế Vật

Chương 72: Mượn Dao Ꮆiết Người

Không khí.

.

.

bỗng nhiên cứng lại!

Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Đức chằm chằm, mày nhíu lại.

Tô Hiểu Vân ở bên cạnh, ánh mắt cuốn hút mê người sεメy nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt đẹp chớp chớp, chẳng biết đang nghĩ gì.

Cô ta cứ tưởng Đường Đức chỉ đơn thuần cảm ơn ân cứu mạng của Trần Xuân Độ nên mới mời bọn họ tham gia bữa tiệc tư nhân xa hoa này.

Nhưng ai ngờ, Đường Đức còn mời cả Lê Thần Vũ và người nhà họ Lê, ý gì đây?

Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh vọng lại từ tiếng giày da đi trên sàn nhà của Lê Thần Vũ, càng lúc càng vang.

Lê Thần Vũ chậm rãi đi tới bàn ăn, nhìn thấy gương mặt khó coi của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, gương mặt anh tuấn thoáng hiện một nụ cười thâm thúy, nói: “Quấy rầy các vị rồi, tôi cũng không ngờ là tối nay ông Đường cũng mời chúng tôi, tôi đây rất vinh hạnh.

"

Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, gương mặt hoàn hảo như được mài giũa tỉ mỉ lạnh lùng chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Thần Vũ, ấn tượng tốt về Lê Thần Vũ ở trong lòng cô đã xuống không.

Trần Xuân Độ nghiêng đầu, nhìn Đường Đức, môi nở một nụ cười vô lại: “Ông Đường thấy ít người thì yên lặng quá hay sao? Nếu ông Đường thích náo nhiệt thì nói với tôi một tiếng là được, tôi đảm bảo sẽ gọi đến đây mấy cô gái vóc dáng đúng chuẩn, để ông Đường sung sướиɠ.

"

Nét mặt ông Đường khựng lại, cười haha: “Hai vị hiểu lầm rồi, gọi cậu Lê đến đây là ý của anh em tôi Lê Hồng.

Triều đình có chuyện nên tạm thời gọi ông ta về, Lê Hồng nói tôi mời mọi người đến bữa tiệc tư nhân này của tôi, nói giữa mấy người đã từng có vài hiểu lầm.

.

.

không cần cứ bế tắc.

Ăn bữa cơm này rồi, từ nay sẽ là người một nhà.

"

Đôi mắt mê người của Lê Kim Huyên lạnh như băng, hiểu lầm ư? Cô hiểu ý định của Lê Hồng, nhưng sao cô có thể cam tâm hòa giải như thế được, nhà họ Lê.

.

.

.

cái nơi đầy hục hặc với nhau đó, cái nơi lạnh lẽo, cô chẳng muốn về nữa, nếu không vì gia tộc nội đấu.

.

.

thì sao cô có thể theo ba là Lê Duy Dương đến thành phố T được.

Cô đã chết lòng với nhà họ Lê ở Yến Kinh từ lâu rồi, cô sắp thành kẻ thù của nhà họ Lê rồi, hai bên sao có thể quên đi ân oán chỉ nhờ một câu của ông Đường được đây.

"Hiểu lầm.

.

.

" Đôi mắt thâm thúy như kiếm của Lê Thần Vũ liếc nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, môi nở nụ cười: “Hiểu lầm giữa tôi và Kim Huyên, đúng là hơi nhiều, nếu Kim Huyên bỏ qua được, đương nhiên tôi cũng không tính toán nữa.

"

"Anh.

.

.

" Gương mặt kiều diễm mĩ miều thanh tú của Lê Kim Huyên cứng lại, giọng điệu hờ hững tùy tiện của Lê Thần Vũ.

.

.

cứ như chuyện khi trước, tất cả đều do Lê Kim Huyên làm ra cả vậy!

"Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện này, mau đến ngồi xuống, nếm thử tài nghệ của các món ăn này đi.

" Đường Đức cười haha, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Nhóm người Lê Thần Vũ vào ngồi, cả bàn ăn dạng dài to như thế đầy món đồ ăn tinh tế, giá cả những món này đều đắt đỏ… Dù là Lê Kim Huyên ăn quen sơn hào hải vị, sau khi nhìn thấy những món ăn này, gương mặt thanh tú cũng hơi xúc động.

Vì Đường Đức chuyên môn mời đầu bếp cấp quốc gia từ Yến Kinh tới! Vị đầu bếp cao cấp đó đã từng chủ trì vô số món ăn của các bữa tiệc quốc gia, món ăn làm ra, tất nhiên là cực phẩm trong các món ăn rồi!

Dù sống ở khu nhà giàu của thành phố T, từ nhỏ cô đã được Lê Duy Dương nâng như nâng trứng, đây cũng là lần đầu may mắn thưởng thức đồ ăn ở cấp bậc này.

Trần Xuân Độ ở bên cạnh thì không hề biết văn hóa ăn uống, tay trái tay phải lia lịa, ăn uống thả ga, không hề có phong độ lễ nghi nào.

.

.

Tại cái nơi như là sảnh tiệc của xã hội thượng lưu này, chỉ có Trần Xuân Độ tục tằn như một con thú hoang, liên tục rước lấy ánh mắt của người nhà họ Lê.

Đột nhiên cô cả nói chuyện, dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Kim Huyên, chồng cháu ăn uống như thế này sao?"

Lê Kim Huyên nghiêng đầu, thấy Trần Xuân Độ chẳng có chút tao nhã phong độ nào, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm muỗng, ực ực ăn canh.

Ngay cả khi ăn đùi gà còn nhai nhóp nhép, cách ăn uống rất khó coi.

"Kim Huyên, tuy ba cháu chỉ là một chi của nhà họ Lê, nhưng cũng là người tầng thượng lưu, phong độ nhẹ nhàng, gia giáo nhà cháu chắc cũng được, nhưng chồng của cháu đấy, lúc ăn như kiểu người ở vậy, chẳng có chút gì như được dạy dỗ cả.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta không biết còn tưởng con rể ở rể của nhà họ Lê là một thằng ở đấy.

.

.

" Cô hai đầy hàm ý chằm chằm nhìn Lê Kim Huyên, lời này đầy ý châm chọc.

Câu nói của cô hai vang vào trong tai Trần Xuân Độ, sâu trong đôi mắt lặng yên của Trần Xuân Độ thoáng hiện sự thâm thúy.

Lê Kim Huyên nghiêng đầu, thấy Trần Xuân Độ đúng là không hề e dè ăn uống thả ga, hoàn toàn không có chút tu dưỡng nào, dường như coi nơi này thành nhà mình vậy.

"Lưu manh.

.

.

" Lê Kim Huyên phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn kiến nghị của cô hai ạ, sau này cháu sẽ bảo anh ấy để ý hơn.

"

Trần Xuân Độ bĩu môi nói: “Ăn cơm thì ăn cơm thôi, ăn kiểu nào ngon thì cứ ăn kiểu đó đi, anh không để ý mấy cái này, dù gì anh vẫn chưa ăn no, chưa đến mức xen vào chuyện không đâu!"

Trần Xuân Độ nhàn nhạt trả lời, giọng bình tĩnh, nhưng lời nói mũi nhọn sắc bén.

Đường Đức cầm ly rượu lên, mỉm cười: “Trần Xuân Độ, lần này nhờ có cậu, nếu không chắc tôi mất mạng thật rồi.

.

.

Không có cậu và vị tiên sinh đó, tôi không thể nào sống đến tận hôm nay.

"

Sắc mặt Trần Xuân Độ bỗng thay đổi, thoáng hiện sự giễu cợt, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của Đường Đức, cung kính nói: “Ông Đường à, là do ông phúc lớn mạng lớn đó, tôi chỉ gặp may, vừa hay có cơ hội cứu ông, đây.

.

đây chính là vinh hạnh của đời tôi!"

Gương mặt khả ái của Lê Kim Huyên bên cạnh thì khựng lại, cô ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ biết nịnh hót quá, sắc mặt tỉnh bơ nịnh bợ Đường Đức một phen.

.

.

Hình như các quan đại thần của triều đình chỉ thích như thế!

"Quỷ nịnh hót.

.

.

" Lê Kim Huyên âm thầm phỉ nhổ, đôi môi đỏ mọng mím lại, trong đôi mắt xinh xắn thoáng hiện sự lạnh lẽo hiếm có, rõ ràng rất không vui.

Nếu lúc này Trần Xuân Độ nhìn thấy sắc mặt này thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, anh không thể nào ngờ được là Lê Kim Huyên lại nổi máu ghen.

.

.

"Gần đây ông Đường thấy sức khỏe thế nào?" Trần Xuân Độ cười mỉa, ánh mắt rất ân cần.

"Rất khỏe, tôi vẫn luôn uống theo đơn thuốc mà cậu cho tôi, mỗi ngày tôi đều cảm thấy có sức sống hơn trước, bây giờ bệnh tình càng ngày càng thuyên giảm rồi.

" Gương mặt tái nhợt yếu ớt của Đường Đức nở một nụ cười.

"Trần Xuân Độ, tôi làm quan ở trong triều, sau này chỉ cần là tôi có thể giúp được thì cậu cứ nói, Đường Đức tôi nhất định sẽ làm được.

" Đường Đức trịnh trọng cam kết, khiến sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Còn Lê Kim Huyên, gương mặt xinh xắn cũng khựng lại, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Đường Đức sẽ hứa hẹn nhanh như thế!

Nếu là người bình thường thì chắc đó kích động hưng phấn từ lâu! Đường Đức! Ông ta chính là trọng thần trong triều đó! Ôm đùi được người này đúng là mơ ước của biết bao người!!

"Ông Đường à, ông có chắc là đơn thuốc đó chính là thứ đã cứu ông không?" Đột nhiên Lê Thần Vũ như vô ý hỏi.

"Đương nhiên rồi, không có đơn thuốc đó, có khi bây giờ tôi còn chưa tỉnh lại đây.

" Đường Đức gật đầu.

Lê Thần Vũ nhẹ nhàng cười, thâm ý nhìn Trần Xuân Độ rồi chậm rãi nói: “Ông chắc chắn là đơn thuốc đó đã chữa trị căn bệnh nan y của ông chứ?"

"Ý cậu là sao?" Sắc mặt của ông Đường hơi sửng sốt.

"Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi, mấy hôm trước cho người đi nghiên cứu đơn thuốc đó, kết quả phát hiện đơn thuốc này chỉ là một đơn thuốc chữa dạ dày bình thường thôi.

" Lê Thần Vũ chậm rãi nói, giọng nói uy nghiêm.

Đường Đức nhíu mày, Lê Thần Vũ tiếp tục nói: “Ban đầu tôi cũng không tin lắm, dù sao thì anh Trần đây là chồng của Lê Kim Huyên mà, sau đó tôi đã thỉnh giáo các vị chuyên gia y học ở thành phố T, đều chắc chắn đây chỉ là một đơn thuốc thông thường, chứ không phải là đơn thuốc thần chữa trị bệnh nan y gì cả.

"

Lê Thần Vũ càng nói, mày Đường Đức càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, đã rút lại nụ cười trước đó.

"Nếu ông Đường không tin.

.

.

" Lê Thần Vũ dừng lại, vỗ tay một cái, cánh cửa mạ vàng mở ra, mấy vị chuyên gia tóc hoa râm, mặc áo blouse trắng ở bên ngoài chậm rãi đi vào!

Trong lòng Lê Kim Huyên lộp bộp, cô đột nhiên biết được ý định mà hôm nay Lê Thần Vũ đến đây! Hôm nay anh ta đến đây, rõ ràng là gây rối!

Cậu Lê Yến Kinh này.

.

.

rõ ràng là chẳng định bỏ qua cho bọn họ!

"Ông Đường, những người này đều là người có uy tín trong giới y học của thành phố T.

" Lê Thần Vũ nhàn nhạt nói, chậm rãi giơ tay nói: “Nói cho ông Đường đi, đơn thuốc này có tác dụng gì?"

"Chúng tôi đã cẩn thận nghiên cứu mỗi một vị thuốc trong đơn thuốc này thì phát hiện chẳng có nơi nào khác thường, đơn thuốc này không thể nào chữa khỏi bệnh nan y của ông Đường được!" Một ông cụ trong đó bước ra, nhìn Trần Xuân Độ: “Mong sau này ông Đường đừng có tin tưởng ba cái thứ lang băm chốn giang hồ nữa.

Nếu đơn thuốc này thật sự chữa khỏi bệnh nan y, vậy từ nay về sau, mấy người chúng tôi sẽ rút khỏi giới y học!"

Soạt!

Trong sảnh tiệc, tiếng đàn violon thanh nhã vang lên từ trong góc đột nhiên dừng lại, không khí hoàn toàn yên lặng!

Lê Thần Vũ nghiêng đầu, nhìn sắc mặt lạnh nhạt từ đầu đến cuối của Trần Xuân Độ, môi nở một nụ cười uy nghiêm, có vẻ rất u ám kì dị!

"Anh Trần, anh còn gì để giải thích không?" Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh lùng, anh ta đã mưu đồ chuyện hôm nay từ lâu rồi, Đường Đức muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Trần Xuân Độ.

.

.

còn anh ta sẽ mượn tay Đường Đức, trừ khử Trần Xuân Độ!

Anh ta dạy cho chàng rể ở rể của nhà họ Lê này một bài học - mượn dao gϊếŧ người!!

.