","Mộ Cẩm Vân bản năng ngẩng đầu nhìn anh ấy, phát hiện anh ấy đang nhìn chằm chằm vào mình: “Em nói cái gì?”
Mặt cô có chút nóng, gió thổi đến, cô lắc đầu, thả tay vứt que tăm đi: “Ơ, em có nói gì đâu.”
“Anh nghe thấy rồi.”
Anh ấy nói xong, sau đó anh bỏ từng ngón tay cô ra, rồi đưa ngón tay mình đan vào tay cô: “Nói em thích anh nhất đi.”
Tống Lâm nhướng mày, miệng thì hướng lên, và kèm theo chút nụ cười.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “lẽ nào người anh thích nhất không phải là em?”
“Không phải”
Anh ấy lắc lắc đầu: “Người anh yêu nhất là em.”
Ở bên cạnh có một người hét lên, Mộ Cẩm Vân ngay lập tức rút tay lại: “em ăn no rồi”
“Để anh đi tính tiền.”
Anh ấy thu tay lại, rồi đứng dậy đi trả tiền.
Buổi tối tháng bảy này cũng được coi là mát mẻ, Mộ Cẩm Vân nhìn vào chiếc áo sơ mi của anh ấy bị gió thổi.
Cô nhướng mày, cúi xuống nhìn tay của mình, không nhịn được mà bật cười.
“Về nhà.”
Tống Lâm trả tiền xong thì quay lại, đưa tay để ra trước mặt cô ấy.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ấy, đưa tay ra đặt lên tay anh ấy cười và nói: “Về nhà thôi”
Hai người dần đi ra khỏi con hẻm, tiếng ồn ào phía sau càng lúc càng xa.
Đèn đường thì cứ bảy đến tám mét thì có một cây, hình bóng của hai người lúc thì tách ra lúc thì dính vào với nhau, trông rất thú vị, cũng giống như họ bị tách rồi nhưng rồi lại tìm lại được nhau vậy.
Tống Lâm cúi đầu nhìn xuống và đắc ý và nói:“Mộ Cẩm Vân, hình bóng của em là của anh.”
Cô cúi đầu xuống, không vạch trần sự trẻ con của anh ấy: “đúng, anh Lâm, anh nói gì cũng đúng”
“Điều anh nói là sự thật.”
“Phải phải.”
Hai người đi ngày càng xa,sự náo nhiệt trong quán ăn đêm cũng vì họ mà biến mất.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu liếc nhìn Tống Lâm bên cạnh mình, mím môi cười, cô đi theo anh ấy băng qua đường đi bộ để về nhà.
Vừa rồi ở quán nướng, Tống Lâm không cho cô uống rượu, sau khi về nhà anh ấy lại mở một chai rượu đỏ, đứng ở trên bục, lắc đều ly rượu, giống như đang dụ dỗ cô vậy: “em muốn uống một ly không?”
“Một ly?”
Tựu lượng bây giờ giờ của cô cũng không giống như trước, uống nửa ly đã say rồi.
“Mộ Cẩm Vân.”
Cô vừa uống một hớp rượu, liền nghe thấy tiếng gọi nghiêm túc của anh ấy, cô dừng lại rồi hỏi: “Sao thế.”
“Thực ra anh biết.”
Câu nói không đầu không cuối của anh ấy, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không hiểu cái gì: “Anh biết cái gì?”
“Anh biết em thích cái gì?”
Họ vừa ở bên nhau được hai tháng, việc của Samsung thì rất nhiều, bọn họ thường phải tăng ca đến tám chín giờ mới về.
Đại đa số anh đều ở cùng cô ở căn hộ, mỗi lần xe đi ngang qua một hẻm nào đó, cô đều nghiêng đầu ra ngắm nhìn.
Đại đa số cô chỉ nhìn liếc qua, khi xe đi qua thì cô lại thu lại tầm nhìn và cũng không nói gì thêm.
Anh ấy bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, và anh ấy thực sự không thích chạm vào những đồ ăn của quán ven đường đó.
Lúc mới ở bên nhau, cô mua cho anh bánh bao ở quán ven đường, thực ra anh không muốn ăn chút nào, nhưng trông cô ăn rất ngon miệng, khiến anh không thể không nếm thử.
Mùi vị thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng dần dần sau này, cô mua đồ ăn sáng cho anh, anh cũng không từ chối.
Thậm chí sau này, anh ấy đã tự giác đỗ xe ở quán bánh bao ven đường đợi cô mua đồ ăn sáng.
Trong những năm sau khi cô rời đi, anh thực sự đã nhiều lần đi mua đồ ăn sáng, nhưng sau khi ăn lại, anh lại thấy vị của nó không ngon.
Rồi một đêm, anh uống một chai rượu vang đỏ trong căn hộ, và căn hộ rộng lớn trống rỗng một cách khó chịu.
Anh đi xuống tầng dưới để tìm kiếm chút khí người, nhưng ở dưới tầng trong căn hộ cao cấp, nửa đêm làm gì có qi đi lượn lờ.
Anh vô thức nhìn về phía đối diện, nơi có ánh đèn rực rỡ và có rất nhiều người.
Thế là anh tự mình chạy lại, nhìn mọi người xung quanh, anh cũng học theo họ,tìm một vị trí rồi ngồi xuống, anh gọi rất nhiều đồ, mỗi thứ nếm thử một chút, nhưng anh đã nôn ra ngay khi thanh toán hóa đơn.
Anh thật sự không biết tại sao cô ấy lại thích điều đó, nhưng chỉ cần là cô ấy thích, anh đều muốn thử, giống như vừa rồi vậy.
Mộ Cẩm Vân có chút sửng sốt, sau khi hiểu ra những gì anh nói, cô ngượng ngùng: ""Em cũng không thích lắm.""
""Ừm.""
Anh ta vừa nói vừa giơ tay ra hiệu: ""Lại đây.""
Cô không nhúc nhích: “Em sẽ không đi qua đâu.""
""Đến đây.""
Anh cau mày, uống hết rượu trong ly
""Nhưng mà.”
Cô ấy cười, như thể cả hai đang chơi một trò chơi.
Tống Lâm đặt ly rượu xuống: “Nếu em không đến, thì anh qua.""
Anh nói, ôm cô vào lòng: ""Không biết tại sao,trước đây đã từng cảm thấy rất hạnh phúc khi kiếm tiền, nhưng bây giờ anh cảm thấy kiếm tiền lại không hạnh phúc được như vậy.""
Nghe được lời của anh, Mộ Cẩm Vân nhướng mày: ""Vậy làm thế nào anh mới vui vẻ?""
""Nhìn em cười.""
Mộ Cẩm Vân chớp mắt: “Tống Lâm, đừng nói với em là bây giờ muốn nghỉ hưu á?""
""À.""
Anh cười lạnh một tiếng, bế cô lên: ""Anh không về hưu.""
Anh nói, bước lên lầu.
Mộ Cẩm Vân khoác tay lên cổ anh: ""Sao đêm nay anh nói nhiều như vậy?""
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô: “Ồ, hình như anh say rồi.”
Nói xong anh đạp cửa đi vào.
Cô ấy bị anh bế vào phòng, đi được vài nước, anh đã đi đến bên giường, anh nằm lên, cả người của cô đã bị anh ấy đè ở trên giường.
Mộ Cẩm Vân cười nhìn anh: “Tống Lâm, anh lại định giả say à?”
Nghe thấy cô ấy nhắc đến chuyện cũ, mặt Tống Lâm cứng đơ lại, anh đưa tay ôm lấy eo cô: “anh không giả bộ.”
Anh nói xong, tay liền xé nát áo sơ mi trên người cô: “anh chỉ sợ em không chịu nổi.”
Mộ Cẩm Vân đờ người: “anh xé áo em làm gì?”
“Áo nhiều rồi”
Anh nói xong, bắt đầu cúi đầu hôn cô.
Anh vừa hôn vừa nói: “Anh nghĩ rồi.”
Anh hôn lên môi cô, rồi sau đó chuyển lên mắt cô: “Cảm thấy bản thân của trước đây thật sự nhạt nhẽo.”
“Nhưng cuộc sống của em rất thú vị.”
Anh hôn cô, nói: “Vậy sau này anh giao anh cho em nhé.”
Mộ Cẩm Vân ôm lấy anh, cảm thấy tối hôm nay lời của Tống Lâm nhiều đến mức khiến cô không đỡ nổi.
“Mộ Cẩm Vân.”
Anh lật cô lại, đan tay vào với cô.
Cô kêu một tiếng, toàn người nóng lên: “Ừm?”
“Cái gì em cũng cho anh rồi.”
Cả người cô run lẩy bẩy.
Không khí bên trong phòng còn nóng hơn cả quầy thịt nướng bên ngoài, điều hòa đã phát huy hết công suất cũng không thể dập tắt được cơn nóng của hai người trên giường.
Khi kết thúc, Mộ Cẩm Vân nằm trên vai anh và thở hổn hển.
Anh đưa tay lên vuốt tóc cô: ""Em hôm nay không say, sao lại say đắm như vậy?""
Cô xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh: ""Ăn thịt nướng nên nóng trong người.""
""Vậy thì sau này sẽ ăn nhiều hơn.""
Mộ Cẩm Vân: ""...""
Mộ Cẩm Vân cảm thấy Tống Lâm thật sự khiến cô ấy không thể đoán trước được. Trước đây, một năm anh tham gia năm bữa tiệc là đã quá nhiều rồi. Gần đây, cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là một bữa tiệc đi cũng được mà không đi cũng được, nhưng anh lại nói với cô, anh sẽ tham gia."