","Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Chủ tịch Lý, chúng ta đã hẹn lúc mười hai giờ, tôi không đến muộn, là do ông đến sớm! Nhưng để ông đợi chúng tôi, là chúng tôi không đúng, ly này tôi muốn kính ông nên xin uống cạn trước!”
Vừa nói xong, cô vừa cầm lấy ly rượu trắng trên tay của Lý Hữu Tài.
Trước khi đến, cô đã uống một chút sữa, rượu trắng vừa xuống bụng, cảm thấy có chút nóng rát.
Thái độ của Mộ Cẩm Vân rất sảng khoái, Lý Hữu Tài cũng không dám làm khó cô, ánh mắt liền rơi vào trên người Phương Hiểu Đồng đang ở phía sau cô.
Mộ Cẩm Vân vài năm trước ở trên bàn rượu cũng đã sớm luyện được bản lĩnh phòng thân, cô có thể biết cách ăn nói, khen Lý Hữu Tài là một người khiêm tốn, khiến cho Lý Hữu Tài vui vẻ mà uống nhiều hơn.
Phương Hiểu Đồng ở bên cạnh cũng nghe theo lời chỉ bảo của cô, khi có rượu mời đến cũng không còn ngại ngùng, chỉ là uống liền hai chén rượu trước, người phía sau Lý Hữu Tài muốn kính rượu, cũng có chút khó khăn rồi, suy cho cùng, ban đầu người ta cho cô thể diện, hôm nay tới đây là để thảo luận về việc hợp tác, cũng không phải là ai thỉnh cầu ai, vậy nên không tiện đi quá trớn.
Lý Hữu Tài là một người thông minh, biết rõ Mộ Cẩm Vân không đơn giản, vì vậy nháy mắt với thư ký, nửa trận trước xem như rất hài hòa.
Mộ Cẩm Vân uống không nhiều, Phương Hiểu Đồng đã uống hai ly, có lẽ là bởi vì tửu lượng không được tốt, sắc mặt có chút đỏ lên.
Cô nhìn thấy dáng vẻ của Phương Hiểu Đồng như vậy, muốn về sớm một chút.
Lý Hữu Tài nhìn thấu suy nghĩ của cô, có chút vô lại nói: “Chủ tịch Cẩm Vân, điều cô vừa nói, tôi nghe không hiểu lắm, cô có thể nói lại một lần nữa được không?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, lời ít mà ý nhiều giải thích lại một lần nữa.
Sau khi nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Phương Hiểu Đồng, thấy cô ấy đã say rồi, nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu lại, rồi tiếp tục mỉm cười: “Chủ tịch Lý, xin lỗi, chiều nay tôi có một cuộc họp, hôm nay đến đây thôi! Tôi đành phải cáo lui trước, ly này là lời xin lỗi của tôi dành cho ông!”
Vừa nói xong, không đợi Lý Hữu Tài mở lời, cô liền nâng ly uống cạn.
Lý Hữu Tài mỉm cười nhìn cô: “Chủ tịch Cẩm Vân, thư ký của cô, hình như say rồi. Tôi đúng lúc có một phòng ở đây, không ngại thì để cô ấy nghỉ ngơi một lát, khi tôi trở về sẽ đem người qua cho cô.”
Phương Hiểu Đồng chưa hoàn toàn say, cô chỉ là lần đầu tiên uống rượu trắng, trong người có chút khó chịu.
Nghe được những gì Lý Hữu Tài nói, cô có chút hoảng sợ, không ý thức được mà vươn tay ra nắm lấy tay của Mộ Cẩm Vân ở bên dưới bàn.
Việc như thế này, Mộ Cẩm Vân đã va chạm qua không ít lần.
Hai bên đang có quan hệ hợp tác, bình thường Lý Hữu Tài mở lời nói đến phần này rồi, đối phương điều sẽ biết điều mà để người ở lại, sau một buổi chiều, công ty sẽ cho người ta một ít tiền, chuyện sẽ được tính như cho qua.
Mộ Cẩm Vân biết rõ những vất vả của người phụ nữ nơi công sở, khi thành lập Dành Dành trước đây, có vài lần cô thiếu chút nữa cũng đã xảy ra chuyện.
Cô mang theo Phương Hiểu Đồng đến đây, cô không thể để cô ấy ở lại được.
Ý cười trên mặt cô thu lại, nhìn Lý Hữu Tài, cô không cười nữa mà nói: “Chủ tịch Lý, cô gái nhỏ này hôm nay vừa mới đến làm việc mà tôi đã khiến cho cô ấy say như thế này rồi, nói ra ngoài sẽ không được hay! Thư ký này của tôi không dễ tìm, những người tôi đưa tới, tôi đương nhiên phải đích thân đưa họ về! Lòng tốt của chủ tịch Lý thật sự tôi rất cảm kích.”
Ngay khi cô nói xong, sắc mặt của Lý Hữu Tài trông không được tốt lắm, ông ta nhìn cô cũng là dáng vẻ đang cười nhưng không mang ý cười, nói: “Chủ tịch Cẩm Vân, cái này là do cô không yên tâm về tôi sao?”
“Chủ tịch Lý là đang nói cái gì vậy? Cô gái nhỏ này vừa mới đi làm, còn rất là non nớt, tôi đây không phải là sợ cô ấy uống say, mà làm những chuyện không nên làm sao?”
Sau một cuộc giao chiến, Lý Hữu Tài vốn là cảm thấy rằng bản thân Mộ Cảm Vân là một người phụ nữ, dáng vẻ này chính là không muốn để cho ông ta chút thể diện nào.
Ông ta lập tức nổi giận: “Nói tới nói lui, chủ tịch Cẩm Vân chính là không tin tưởng chúng tôi! Đã như thế, tôi thấy việc hợp tác lần này, cũng không cần phải tiếp tục nữa!”
Mộ Cẩm Vân mặt lạnh nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không có gì để nói nữa.”
Vừa nói xong, cô vừa quay đầu liếc nhìn Phương Hiểu Đồng: “Đi được không?”
Phương Hiểu Đồng nhìn cô rồi gật đầu.
Mộ Cẩm Vân đưa tay ra đỡ cô ấy, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà hàng cao cấp.
Đây là lần đầu tiên Lý Hữu Tài bị người khác làm mất thể diện như vậy, ông ta nháy mắt, để thư ký biết ý mà đuổi theo.
Khi Mộ Cẩm Vân vừa mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu, thư ký của Lý Hữu Tài đi tới.
Cô cau mày: “Anh đây là…đang có ý gì?”
“Chủ tịch Cẩm Vân, hà cớ chi phải làm như thế, chủ tịch Lý của chúng tôi cũng là có lòng tốt, cô làm như thế, mọi người sau này đều khó mà có thể gặp mặt nhau.”
“Đã không hợp tác nữa rồi, tôi nghĩ tôi và mấy người cũng không còn cái gì gọi là sau này nữa.”
Cô cảm thấy nói điều này có hơi quá đáng, nhưng mà Mộ Cẩm Vân thực sự ghét những người giống như Lý Hữu Tài.
Hai người đang nói chuyện, Lý Minh Việt đột nhiên gọi cô một tiếng: “Bà chủ?”
Mộ Cẩm Vân cũng giật mình: “Thư ký Minh Việt? Tống Lâm cũng đang ở đây sao?”
“Tổng giám đốc Lâm hôm nay đến đây bàn về dự án.”
Thư ký của Lý Hữu Tài thấy Lý Minh Việt gọi Mộ Cẩm Vân là bà chủ, toàn thân của anh ta đều cảm thấy lờ mờ.
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Tôi về trước đây, anh nói cho anh ấy giúp tôi một tiếng.”
Lý Minh Việt đã ở cùng Tống Lâm lâu như thế, làm sao có thể để Mộ Cẩm Vân rời đi dễ dàng như vậy.
“Bà chủ, chờ tôi một chút!”
Vừa nói xong, anh ta vừa quay người đi vào một phòng khác trong nhà hàng cách đó không xa.
Ngay sau đó, Tống Lâm bước ra: “Tại sao em lại đến đây?”
“Bàn về dự án.”
Tống Lâm nhìn thấy cô đang đỡ người nào đó trên tay, cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Minh Việt sai người đỡ lấy Phương Hiểu Đồng, Tống Lâm đi tới, trực tiếp ngửi được mùi rượu trên người cô: “Em uống rượu à?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Không nhiều, chỉ có hai ly.”
Cô nói xong, nhìn thấy ánh mắt anh có hơi u ám, cô đành phải nói thật: “Rượu trắng.”
Đúng vào lúc này, Lý Hữu Tài đã đi ra.
Ông ta đâu biết, đi bàn một dự án, vậy mà còn có thể chạm mặt với Tống Lâm.
Ông ta càng không ngờ rằng, Mộ Cẩm Vân là vợ của Tống Lâm.
Khi nghe được lời nói của thư ký, cả người ông ta như ngơ ra, vội vàng chạy tới: “Chủ tịch Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm.”
Nhìn đến Tống Lâm, Lý Hữu Tài ngượng ngùng cười một cái.
Mộ Cẩm Vân nhàn nhạt liếc nhìn Lý Hữu Tài: “Ý tứ của chủ tịch Lý tôi đều hiểu rất rõ, ông không cần lặp lại lần nữa.”
Cô nói xong rồi liếc nhìn Tống Lâm: “Anh quay lại tiếp tục ăn cơm đi, em gọi xe đi về là được rồi.”
“Để anh đưa em về.”
Vừa nói xong, anh cương quyết dắt tay cô đi.
Lý Hữu Tài vẫn không dám nói chuyện, đứng ở đâu trước cửa của nhà hàng, toàn thân giống như ăn phải ruồi nhặng.
Lý Minh Việt quay lại phòng riêng ở nhà hàng cao cấp để giải thích, sau đó mới nhớ đến Lý Hữu Tài.
Với tửu lượng hiện tại của Mộ Cẩm Vân, hai ly rượu trắng không thể làm khó được cô.
Nhưng mà sắc mặt của Tống Lâm rất tệ, cô không dám giải thích gì.
Sau khi lên xe, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải em nói kinh nguyệt đến rồi sao?”
“Đúng a.”
“Vậy em còn uống rượu?”
“Em đến muộn một chút, ở trên bàn rượu, không phải ai cũng đều là anh.”
Vừa nói, cô vừa cong môi, nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh đây là đang tức giận vì em sao?”
“Hừ.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Em cũng biết là anh tức giận sao.”
“Việc hợp tác này em đã đàm phán thất bại rồi.”
Cô vừa nói vừa giơ tay ấn huyệt thái dương.
“Thất bại thì thất bại, em tiếc cái gì.”
Anh nghĩ đến người vừa rồi, sắc mặt càng không được tốt: “Người đó là ai?”
“Lý Hữu Tài.”
“Không quen biết.”
Mộ Cẩm Vân không chịu đựng được mà bật cười: “Anh không cần quen biết ông ta.”
Tống Lâm chỉ liếc nhìn cô một cái, trong lòng đã thầm tính toán để Lý Minh Việt đi tìm người tính nợ.
Trên đường đi, sau khi Mộ Cẩm Vân liên tục nhấn mạnh rằng cô không sao, Tống Lâm mới mặt lạnh mà đưa cô về công ty Vĩnh Thụy.
Phương Hiểu Đồng sớm đã trở lại công ty, cô vừa mới ra khỏi thang máy, sắc mặt tái nhợt nằm xuống ở văn phòng làm việc.
Mộ Cẩm Vân lấy trong túi ra thuốc giải rượu: “Uống một ít thuốc đi, nếu thật sự không chống đỡ được nữa, thì chiều nay về nghỉ ngơi đi.”
Phương Hiểu Đồng biết rằng hôm nay bản thân gặp rắc rối rồi, cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tuy Vĩnh Thụy không bằng các công ty lớn như Samsung, nhưng mà các phương diện như phúc lợi và đãi ngộ đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành, bạn học của cô đều muốn vào đây làm, kết quả bản thân cô giẫm trúng may mắn mà thành công được tuyển vào đây, cô ấy không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị sa thải.
Cô ấy kìm nước mắt, gọi Mộ Cẩm Vân một tiếng: “Chủ tịch Cẩm Vân.”
“Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?”
“Không phải, hôm nay tôi gặp rắc rối rồi, ngày mai///”
Mộ Cẩm Vân vừa nghe liền biết cô ấy đang nghĩ cái gì: “Đừng suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở nơi này vẫn đợi cô đến giúp để giảm nhẹ gánh nặng!”
Cô gái nhỏ ngày đầu tiên đi làm, không ngờ được rằng cấp trên của mình lại tốt như vậy, cô không lại kìm được mà bật khóc ngay tại chỗ: “Chủ tịch Cẩm Vân, sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!”
“Hiện tại cô vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt đi đã!”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất ngây thơ, còn rất dễ cảm động.
“Tôi đã nôn ra một lần, bây giờ cảm thất tốt hơn rồi.”
“Được rồi, nếu cô không chống đỡ được nỗi nữa thì có thể trở về nghỉ ngơi, số tài liệu ở trên bàn, tôi cũng không cần nó gấp.”
Nói xong cô trở về văn phòng làm việc của mình.
Tống Lâm vừa mới quay trở về phòng làm việc, Lý Minh Việt đã mang thông tin của Lý Hữu Tài đưa cho anh.
Anh lật nó ra xem, hừ lạnh một tiếng: “Sự việc nhiều như thế, mà mỗi một người lên tiếng?”
Lý Hữu Tài làm việc này cũng không phải một lần hai lần, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều giống như Mộ Cẩm Vân, vì một nhân viên mà sẽ làm xáo trộn cả một dự án.
Lý Minh Việt cân nhắc một lát rồi mới nói: “Cũng không phải không có, nhưng mà tất cả đều dùng tiền bịt lại hết rồi.”
“Vậy thì dùng tiền lật nó lại!”
Anh không tin, Lý Hữu Tài có thể giàu hơn anh!
Mộ Cẩm Vân không ngờ được rằng mọi chuyện hôm nay lại thất bại như vậy, mặc dù không hối hận, nhưng trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Cô ấy đã gọi điện cho Phương Duệ, cũng không hề giấu diếm, sự tình trước sau đều nói hết ra một lần.
Tuy nhiên, người đầu dây bên kia vài giây sau vẫn không lên tiếng, cô đợi thêm hai giây nữa rồi dự định cúp máy, Phương Duệ lúc này mới trả lời cô: “Không sao, đây là chuyện nhỏ, bản thân cô giải quyết là được rồi, về sau không cần đặc biệt báo cáo với tôi.”
Cúp điện thoại xong, Mộ Cẩm Vân có chút dở khóc dở cười.
Cô cũng không biết gặp phải một người cấp trên như thế, cuối cùng là điều tốt hay điều xấu.
Buổi tối, Tống Lâm sớm đã tới đón cô, Mộ Cẩm Vân ôm một xấp văn kiện đi xuống lầu, Tống Lâm nhìn thấy, sắc mặt lại tối sầm lại: “Em thật là rất tận tâm, chủ tịch Cẩm Vân.”
Cô đau đầu: “Tổng giám đốc Lâm, không phải ai cũng giàu giống như anh.”
Anh hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói ra lời sẽ nuôi cô.
Anh sớm đã biết rõ người phụ nữ này, trước đây khi cùng anh ở bên nhau, việc công là việc công, việc tư là việc tư.
Cô ở trong công ty và ở bên ngoài, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Có đôi khi anh cũng nghi ngờ, cô có phải là thật lòng yêu anh không, làm sao lại có người phụ nữ phân biệt chuyện công việc và chuyện riêng tư rõ ràng như vậy.
Rõ ràng là hai người cùng nhau đi công tác, cô phải đặt hai phòng, vé máy bay cũng phải là một hạng nhất và một hạng phổ thông.
Nghĩ đến chuyện trước kia, tâm tình của Tống Lâm lại càng không được tốt, anh kéo cà vạt: “Công ty của anh cũng đang thiếu người, tại sao em không quay lại?”
Anh nói lời này có vài phần tủi thân, Mộ Cẩm Vân nhướng mày: “Công ty của anh không phải là công ty của em sao? Em ở công ty của mình làm việc, không có gì thú vị.”
Tống Lâm: “...”"