Anh Là Antifan Của Em

Chương 42: Từng bước gài bẩy

"Cố... Cố Diên? tại sao cô lại đứng ở chỗ này?"

Nghiêm Khả Khả kinh hãi, không biết Cố Diên đã nghe được bao nhiêu từ cuộc đối thoại giữa cô và Nghiêm Thảo.

Dù trước nay chưa từng có ai nói với cô về mối quan hệ giữa các nhân vật nhà họ Cố, nhưng cô có thể nhìn ra được, hình như quan hệ giữa Cố Diên và Cố Thần không tốt lắm.

Cố Diên thậm chí còn có chút địch ý với Cố Thần.

Đối mặt với thăm dò của Nghiêm Khả Khả, Cố Diên mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói: "Tôi tới tìm chị."

Nghiêm Khả Khả nhíu mày, vẻ mặt càng khϊếp sợ.

"Nghe nói cô và Phó Tăng Phúc, cậu chủ của Phó Thị là bạn tốt?" Cố Diên đi đến bên cạnh Nghiêm Khả Khả, hình như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại kɧıêυ ҡɧí©ɧ giữa Nghiêm Khả Khả và Nghiêm Thảo vừa nãy.

Nghiêm Khả Khả bĩu môi, dè dặt trả lời: "Coi như thế đi."

"Tôi muốn mời anh ta làm người phát ngôn thương mại điện tử của Cố thị." Cố Diên nhanh chóng nói, mục đích rất rõ ràng: "Tôi muốn nhờ chị dâu dẫn dắt giúp tôi một chút."

"Chuyện công việc cô nên tìm người quản lý của cậu ta, tôi không tiện nhúng tay." Nghiêm Khả Khả khéo léo từ chối.

Cũng không phải cô không giúp đỡ, mà là cô không muốn nhúng tay vào chuyện công ty nhà họ Cố, hơn nữa còn giúp một kẻ địch của Cố Thần.

Mặc dù cô mâu thuẫn ầm ĩ với Cố Thần, nhưng còn chưa đến mức đi theo kẻ địch của anh.

Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu suy tư một chút, hỏi: "Theo tôi được biết, trong dây chuyền sản nghiệp của Phó Thị cũng có lĩnh vực thương mại điện tử, chắc cậu ta sẽ không làm người phát ngôn cho đối thủ nhà mình đâu, sao cô lại nghĩ đến cậu ta chứ?"

"Tôi đã điều tra rồi, hiện nay, trên thị trường anh ta là người phát ngôn duy nhất còn rỗi, còn có lưu lượng tương đương cô." Thái độ cường thế và gương mặt baby thật hết sức không hài hòa.

Nghiêm Khả Khả chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Tương đương với tôi sao?"

"Cô là người phát ngôn thương mại điện tử của Phó Thị." Cố Diên liếc nhìn Nghiêm Khả Khả đầy ẩn ý, dường như đang tự hỏi cô đang giả vờ ngu ngốc, hay là ngốc thật.

Mà Nghiêm Khả Khả cũng bất giác nhớ tới lần trước vì báo đáp Phó Tăng Kiên, cô đã đặc biệt về nước tham gia một hoạt động.

Người nào trong nhà họ Cố cũng thích bẫy người khác, Nghiêm Khả Khả cảm thấy mình sắp bị một cô gái nhỏ bắt nạt phát khóc rồi.

"Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút, xem Phó Tăng Phúc đã có sắp xếp gì chưa." Nghiêm Khả Khả không dám buông lỏng, lặng lẽ lưu lại đường lui cho chính mình.

Cô nghĩ vẫn phải hỏi ý kiến Cố Thần một chút, dù sao cô cũng không hiểu rõ sản nghiệp nhà họ Cố, ngộ nhỡ bị người ta lợi dụng đối phó Cố Thần thì cô còn không có chỗ mà khóc.

Cố Diên hình như cũng chẳng để ý suy nghĩ của Nghiêm Khả Khả, chỉ tùy ý gật đầu.

Ngay khi Nghiêm Khả Khả tưởng “cuộc nói chuyện” đã kết thúc, Cố Diên lại mở miệng hỏi: "Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ à?"

Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Nghiêm Khả Khả bị dọa suýt nữa đau tim.

Cũng may trước mặt người khác cô vẫn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, vội vàng xua tay với Cố Diên, trả lời: "Chưa đến nỗi, chưa đến nỗi, chúng tôi chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi."

Cũng không biết Cố Diên tin hay không, tóm lại Cố Diên không nhắc lại chuyện này nữa, giống như chỉ thuận miệng nói quan tâm một chút.

Một câu chuyện phiếm bình thường, nhưng khiến cho cả thể xác và tinh thần Nghiêm Khả Khả đều mệt lử.

Quả nhiên nhà họ Cố không thích hợp với cô, Nghiêm Khả Khả nghĩ.

Mãi đến nửa đêm, Cố Thần mới khoan thai tới muộn.

Nghiêm Khả Khả nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang, cô vốn nghĩ đến ngày mai sẽ tìm Cố Thần nói chuyện xảy ra hôm nay một chút.

Cô còn đang suy nghĩ thì Cố Thần đã gõ cửa phòng cô rồi.

Cô mở cửa, Cố Thần cả người tỏa hơi lạnh, khiến Nghiêm Khả Khả không khỏi rùng mình một cái.

Cô liếc nhìn thoáng qua hành lang, hành lang lớn như vậy đèn đuốc sáng trưng, nhưng không hề có hơi người.

"Anh đi vào trước đi." Nghiêm Khả Khả nhường một vị trí, ra hiệu Cố Thần có lời gì vào trong phòng hãy nói.

Cô đóng cửa xong, quay người lại, đã bị Cố Thần đặt ở trên cửa.

Chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng lại vì ánh mắt đầy sát khí của Cố Thần mà không hề có chút mập mờ nào.

"Cô đã nói gì với Thảo?" Cố Thần chất vấn, sau khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của Nghiêm Khả Khả, lại bổ sung: "Thảo tự sát, trước khi tự sát đã nhận điện thoại của cô."

Lúc này, Nghiêm Khả Khả mới lấy lại tinh thần, nhếch môi khinh thường: "Không phải cô ta đã từng dùng chiêu này sao? Sao lại dùng lại thế?"

"Nghiêm Khả Khả, cô còn cợt nhả à, cô có biết suýt nữa Thảo đã không cứu được hay không?" Cố Thần cau mày, khí tức trên thân tản ra ép Nghiêm Khả Khả hít thở không thông.

Nghiêm Khả Khả đẩy Cố Thần ra, thẳng lưng, trào phúng nói: "Suýt chút nữa à, đây không phải là chết chưa thành sao?"

Cô day day cái mũi cay xè, hỏi: "Cố Thần, hôm nay nếu là tôi tự sát, anh cũng sẽ cho rằng là do Nghiêm Thảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, làm hại tôi tự sát sao?"

Có lẽ không nghĩ tới Nghiêm Khả Khả sẽ hỏi như vậy, Cố Thần dừng một chút.

Đáp án là sẽ không.

Cố Thần biết rõ đáp án này, nhưng vì thế lại không khỏi khiến Cố Thần bình tĩnh tự phụ thẹn quá hoá giận.

"Nghiêm Khả Khả, đây chính là một tính mạng, chẳng lẽ cô không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"

"Vậy anh có cảm thấy áy náy với tôi sao?"

Nghiêm Khả Khả hỏi lại, ngước đầu nhìn Cố Thần, ở trong lòng hết lần này đến lần khác miêu tả hình dáng đôi mắt anh, nhưng vẫn cứ không nhìn thấu thâm ý trong mắt người này.

Cô cười nhạo nói: "Anh biết tôi ở nhà họ Cố sợ hãi hoảng sợ sao? Biết ban ngày tôi đã trải qua cái gì sao? Biết vì anh mà sợ hãi thành cái bộ dáng quỷ gì sao?"

Cố Thần cau mày không nói lời nào, nhìn Nghiêm Khả Khả hệt như đang nhìn một tên hề.

Điều này khiến Nghiêm Khả Khả nhớ tới Diệp Mai Huyền hôm nay, còn có Cố Diên, bọn họ đều dùng thái độ cao cao tại thượng này nhìn xuống người khác.

"Anh cái gì cũng không biết, anh cũng chưa từng tin tôi." Nghiêm Khả Khả gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này, cô cố gắng kìm chế mới không để nước mắt mình rơi xuống.

Cố Thần có thể trông thấy hơi nước trong mắt cô, trái tim cứng rắn không khỏi nhói đau.

Trong ấn tượng của anh, Nghiêm Khả Khả vẫn luôn giương nanh múa vuốt, không cam lòng yếu thế, trước nay, dường như anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của cô.

Người như cô vẫn có thể tổn thương sao?

"Đang yên đang lành, sao Thảo lại đột nhiên bệnh cũ tái phát, muốn tự sát?" Rốt cuộc Cố Thần đã sinh lòng trắc ẩn, thái độ không còn hùng hổ dọa người giống như vừa nãy nữa.

Nhưng bây giờ những thay đổi đó chẳng có ý nghĩa gì với Nghiêm Khả Khả.

Cô tựa ở trên cửa, nghiêng đầu hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn thế nào? Bảo tôi đi tới quỳ nhận tội hay là dùng mạng bồi thường cho cô ta?"

"Nếu làm sai thì phải xin lỗi." Cố Thần cũng là một người cố chấp.

Nghiêm Khả Khả nhún vai: "Kệ anh nghĩ gì thì nghĩ, tôi không hề làm sai bất cứ chuyện gì, không hề có lỗi với bất kỳ kẻ nào."

Cô đứng dậy cầm lấy túi xách của mình, muốn thoát khỏi nơi khiến người ta hít thở không thông này.

Khi đi ngang qua Cố Thần, cô vẫn không nhịn được nói: "Cố Thần, anh thật làm tôi quá thất vọng."

Cô đâu cần miễn cưỡng bản thân ở nơi không thích hợp với mình, cô tủi thân nghĩ.

Sân nhà họ Cố quá lớn, giờ đang là ban đêm, cô vừa xuống tầng đã lạc mất phương hướng.

Cho nên cô hoàn toàn bỏ lỡ bóng dáng chạy đuổi theo cô.

Dù sau đó cô đã gặp một người giúp việc của nhà họ Cố, người này dẫn cô đến cổng nhà họ Cố.

Nhưng khi đó, người tìm cô cũng đã sớm không thấy bóng dáng.

Cô gọi điện thoại cầu cứu trợ lý của mình, lúc lâu mới được kết nối.

"Cậu đang ở đâu thế?" Nghiêm Khả Khả có chút bực bội.

"Đang tìm mẹ chị." Người bên kia còn bực bội hơn.

Nghiêm Khả Khả ngừng một chút, vừa định mắng lại, người bên kia lại mở miệng.

"Chị Khả Khả, mẹ chị bị bắt cóc rồi."