Anh Là Antifan Của Em

Chương 20: Thêm một cơ hội nữa

Phó Tăng Kiên vừa dứt lời thì người đầu dây bên kia chơt khựng lại giây lát.

Câu hỏi của anh cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa anh là phía đầu tư, không cần lo rằng anh sẽ tiết lộ ra bên ngoài.

Đạo diễn Liên suy tư một chốc, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói hết cho anh: "Nghiêm Thảo, cũng là một cô bé có diễn xuất khá ổn."

"Nghiêm Thảo." Phó Tăng Kiên lặp lại, đoạn anh đưa mắt nhìn đăm đăm vào Nghiêm Khả Khả hồi lâu, như thể muốn biết được gì từ thái độ của cô vậy.

Cập nhật sớm nhất tại.

Nhưng cô vẫn cứ khẽ cười, mặt mày nghiêm túc, không hề có vẻ gì bất thường.

Phó Tăng Kiên chỉ đành bỏ qua, khi quay đầu đi lại thấy có người đang đứng cách đây không xa vẫy tay với mình, anh nhìn đi nơi khác rồi gật đầu với người kia.

Sau đó lại nói với Liên Hồng Đăng: "Tôi không biết gì về người này, nhưng tôi tin vào mắt nhìn người của đạo diễn Liên."

Anh vừa cúp máy thì đúng lúc đó Phó Tăng Phúc cũng bước vào.

Phó Tăng Phúc nhìn thoáng qua Nghiêm Khả Khả với vẻ nghi hoặc, cô đang im như thóc, đoạn anh ta lại nhìn về phía chiếc bàn ăn trống hoắc, cảm thấy bầu không khí trong phòng hình như có gì đó sai sai.

Anh ta cười cười muốn làm dịu đi bầu không khí: "Hai người đang đợi em à? Úi trời, có phải người xa lạ gì đâu mà, không cần phải khách sáo."

Anh ta ngồi xuống chỗ ngay giữa Phó Tăng Kiên và Nghiêm Khả Khả, sau đó đưa tay giành lấy cuốn thực đợn trong tay Nghiêm Khả Khả rồi lớn tiếng gọi: "Phục vụ, cho một nồi lẩu uyên ương."

"Một bên cho cay, một bên cho thật nhiều cay vào." Nghiêm Khả Khả tiếp lời rồi lấy cuốn thực đơn lại.

"Nghiêm Khả Khả, làm người ai làm vậy chứ? Cậu có còn là người không?"

Phó Tăng Phúc trừng mắt nói, thấy nhân viên sắp bưng nồi tới, anh ta vội chạy đi nói chuyện với người nhân viên kia.

Người quản lý vừa mới đặt quy tắc cho anh, anh không dám làm trái.

Phó Tăng Kiên nhìn hai người họ vui đùa, anh nở một nụ cười hòa nhã.

Đợi đến khi Phó Tăng Phúc chạy khỏi đó thì anh chợt nói: "Tôi cũng có thể đổi cô thành nhân vật nữ chính."

Chữ 'cũng' này rất đặc biệt, dường như đang muốn ám chỉ điều gì.

Nghiêm Khả Khả khựng lại giây lát, sau đó cô đáp lời anh, dáng vẻ ngây thơ vô tội: "Là của tôi thì sẽ là của tôi thôi, không cần phải khiến đạo diễn Liên phải khó xử."

Nói rồi cô không đợi anh đáp lại mà lảng sang chuyện khác: "Lần thử vai này tôi phải cảm ơn anh nhiều, nếu biết trước là anh đã giúp tôi chuyện lớn như vậy thì tôi đã không chọn món lẩu rẻ nhất của tiệm này rồi."

"Ha ha, bộ dạng keo kiệt của cô đúng là vẫn y như hồi đó." Phó Tăng Kiên hùa theo lời cô.

Nghiêm Khả Khả không muốn nhờ vả anh, anh cũng chẳng ép buộc cô.

Thời gian còn dài lắm, anh chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua đâu.

Sau đó cũng may có Phó Tăng Phúc mà bữa cơm này cũng xem như là vui lòng cả khách lẫn chủ.

Sau khi ăn xong, Phó Tăng Phúc nhìn chén cơm của Nghiêm Khả Khả, hình như cô chẳng ăn gì mấy, điều đó khiến anh ta càng thấy khó hiểu hơn.

Anh ta vẫn kìm nén đến khi Phó Tăng Kiên đi khỏi đó rồi mới hỏi Nghiêm Khả Khả: "Cậu với anh hai tôi có chuyện gì vậy? Sao tôi cứ thấy có gì đó kỳ kỳ."

"Cậu thử hẹn ăn cơm với bạn học hồi tiểu học sau hơn hai mươi năm không gặp thử xem, chẳng lẽ cậu không thấy kỳ kỳ à?" Nghiêm Khả Khả lườm anh ta một cái.

Nói theo một cách nào đó thì Phó Tăng Phúc cũng là một cậu ấm chưa trải sự đời, vẫn chưa từng nếm trải gian khổ của cuộc đời.

Cô không muốn khiến Phó Tăng Phúc đánh mất sự 'ngây thơ' này vì chuyện riêng của mình.

Phó Tăng Phúc cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì trước kia Nghiêm Khả Khả cũng đã từng than vãn kể lễ hết mọi chuyện dây mơ rễ má giữa cô và anh hai rồi, nếu là cô thì chắc có lẽ anh ta cũng sẽ thấy rất ngượng.

Lúc xe sắp chạy vào khu nhà của Nghiêm Khả Khả, ven đường có một dọc toàn là tiệm bán đồ ăn vặt, mùi hương len qua khe hở của sổ xe bay vào.

Hương thơm ngập tràn, khắp xe ngập mùi khói than.

"Dừng xe!" Nghiêm Khả Khả đột nhiên nói.

Phó Tăng Phúc không hiểu mô tê gì, nhưng anh vẫn mở cửa xe: "Biết ngay cậu chưa ăn no mà, lúc nãy..."

Còn chưa dứt lời anh đã thấy Nghiêm Khả Khả lao ngay xuống xe, sau đó chạy đến cạnh một cái cây cách đó không xa rồi nôn thốc tháo.

Phó Tăng Phúc cũng vội vàng chạy đến vỗ nhẹ vào lưng Nghiêm Khả Khả, anh lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy? Lúc nãy có ăn gì mấy đâu? Sao giờ lại khó chịu rồi?"

Nghiêm Khả Khả lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, hình như ngửi thấy mùi dầu mỡ, tự nhiên thấy nhờn nhợn vậy đó."

Lúc nãy ở tiệm lẩu cô cũng bị như vậy, còn lần trước ở bệnh viện nữa...

Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau khi cảm thấy mình đã đỡ hơn thì liền quay qua nói với Phó Tăng Phúc: "Chỗ này cách nhà của tôi không xa, cậu cứ đi đi, tôi cuốc bộ về là được."

"Có ổn thật không đó? Có cần tới bệnh viện khám thử không?" Phó Tăng Phúc vẫn thấy lo lo.

Nhưng Nghiêm Khả Khả lại bực bội đẩy anh ra: "Sức khỏe của tôi thì tôi tự biết chứ."

Cô đã nói đến như vậy rồi, Phó Tăng Phúc cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải lên xe chạy đi.

Khuôn mặt của Nghiêm Khả Khả chợi ỉu xìu.

Cô ngẩng đầu nhìn xuống phần bụng bằng phẳng, tâm trạng phức tạp. Cô vội ngẩng đầu lên trước khi nước mắt kịp trào ra, liên tục hít sâu mấy hơi, có gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Nghiêm Khả Khả khịt mũi, đôi mắt nhòe đi vì lệ, cô đưa mắt nhìn những ngôi sao xa xôi trên bầu trời kia.

Bỗng nghĩ đến Cố Thần hôm đó, anh bị cô chọc tức đến nỗi muốn hộc máu, không biết giờ anh đang làm gì nữa?

Có phải anh sẽ thấy cô rất đáng ghét không?

"Cố Thần, em sẽ cho chúng mình thêm một cơ hội nữa, nhất định đừng khiến em phải thất vọng!"

Cô đưa tay dụi mắt, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lạc Dương.

....

Nghiêm Khả Khả muốn tìm Cố Thần nói rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp sắp xếp thời gian đi gặp anh thì anh đã chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng Cố Thần nhờ có vẻ ngoài xuất chúng và gia cảnh giàu có nên dù đi tới đâu anh cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nghiêm Kiến Quốc đang ngồi cạnh cô cũng thấy anh đang được mọi người vây quanh nịnh nọt, ông nhìn Nghiêm Khả Khả rồi thắc mắc: "Ba đâu có nói với Cố Thần chuyện họp cổ đông đâu chứ, sau cậu ta lại tới đây?"

Lúc trước khi Nghiêm Khả Khả gả tới nhà họ Cố, cô có mang theo mười phần trăm cổ phần của Nghiêm Thị xem như của hồi môn.

Sau khi kết hôn số cổ phần đó được chuyển nhượng cho Cố Thần, chẳng qua là chút ít cổ phiếu đó đối với nhà họ Cố thì cũng chẳng đáng là bao.

Hơn nữa còn là do Nghiêm Khả Khả mang đến, vậy nên anh lại càng thờ ơ hơn.

Hai hôm trước Nghiêm Khả Khả vừa chọc anh điên tiết xong, sao giờ anh lại đột nhiên để tâm đến cuộc họp cổ đông của Nghiêm Thị vậy chứ.

Nghiêm Khả Khả quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiến Quốc, thấy ông đang trầm tư suy nghĩ thì lại hơi buồn cười, cô nói đùa: "Ba à, ba đoán thử xem hôm nay anh ta tới đây là muốn làm gì? Giúp ba hay để ủng hộ con?"

"Không gây sự là ba mừng lắm rồi, giúp gì mà giúp! Nằm mơ giữa ban ngày à!" Nghiêm Kiến Quốc bực dọc nói.

Nghiêm Khả Khả bĩu môi, tuy đây đúng là sự thật, nhưng ba phê bình chồng cô như vậy, cô nghĩ mình cần phải làm gì đó.

Phía bên kia.

Cố Thần đúng thật đang muốn tranh thủ cuộc họp cổ đông này để 'gây sự'.

Đi cùng anh hôm nay còn có luật sư tốt nhất của Cố Thị, anh quyết tâm phải li hôn với Nghiêm Khả Khả, cũng dạy cho hai cha con nhà này một bài học.

Nhưng ngay trước khi cuộc họp bắt đâu, Nghiêm Khả Khả bỗng nhiên đi về phía anh.

Điệu cười tít mắt trông hiệt như một con hồ ly đang âm mưu chuyện gì, thậm chí còn có vẻ khá đáng yêu.

Trong khi Cố Thần còn đang ngây người, Nghiêm Khả Khả không biết lôi từ đâu ra một tờ bệnh án và một sấp tài liệu nhét vào tay anh.

Cô chớp chớp mắt nói: "Cố Thần, có muốn trao đổi với tôi không?"