Mấy ngày tiếp theo, Trần Hải Thiên sống đúng kiểu vô công rồi nghề: sáng 7 giờ ra chợ mua đồ ăn, 11 rưỡi bắt đầu nấu nướng, tới 4 giờ chiều lượn qua trường học gần đó chạy thể dục, tới 7 giờ tối lại về nấu cơm.
Sau hai lần hẹn Trần Hải Thiên đi ăn, tận mắt thấy anh vẫn ổn thì Ngũ A Ca mới mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Bởi Ngũ A Ca luôn nghĩ con người sẽ dần trở nên chững chạc tốt đẹp hơn, sống ngày nào hay ngày đó, qua rồi là coi như xong. Còn A Minh thì gọi điện tới hỏi thăm về tình hình phát triển thực tế hiện giờ, bởi A Minh thấu hiểu những mâu thuẫn đấu tranh trong lòng anh, cũng hiểu được rằng những thứ anh nghe hay nhìn hằng ngày sẽ ảnh hưởng tới quyết định của anh.
Lương Mĩ Lị thì cảm thấy anh vui là được, đó là cuộc đời của anh cơ mà. Thực ra thì Lương Mĩ Lị cũng chẳng khác anh là mấy, khi anh đương rờ rẫm truy tìm những điều mình muốn làm sau này, thì Lương Mĩ Lị cũng đang dò dẫm tìm phương hướng bởi những điều cô khát khao trong tương lai.
Lúc anh cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi thì bắt đầu tính tìm việc ở quán cà phê. Ngũ A Ca tìm tạm cho anh công việc ngắn hạn một tháng trong quán bán đồ ăn và cà phê ngoài khu nhà Ngũ A Ca ở, thay thế cho nhân viên nghỉ dưỡng sức sau tai nạn xe.
Ngũ A Ca nói: “Lương một giờ thì thấp nhưng bù lại rất nhàn, toàn là khách ở quanh khu đó, cô chủ cũng tốt nữa. Chú chưa làm dịch vụ ngành hàng ăn bao giờ, qua đó thử coi, nếu không hợp thì cũng chỉ có tháng thôi chứ mấy.”
Trần Hải Thiên theo lời Ngũ A Ca đi phỏng vấn. Cô chủ chẳng nề hà việc anh không có kinh nghiệm trong ngành ăn uống, chỉ bảo: “Lúc muốn cầm đĩa đập xe máy của khách lắm rồi mà vẫn tươi cười niềm nở được là ok.” Nói đoạn, cô chủ nhìn mặt anh: “Mặt mũi xinh trai như này thể nào cũng lừa được nhiều chị em lắm đây.” Trần Hải Thiên nghe mà toát mồ hôi lạnh, mặc tạp dề màu nâu thêu gấu trúc bắt đầu kiếp bưng bê đầu tiên trong đời.
Vào tuần đầu tiên, anh chỉ biết rót nước, đưa thực đơn, bưng đồ ăn, rửa bát, có lúc còn ấm ớ không nói ra nổi lời chào đón quý khách. Cũng hên anh có khóe miệng củ ấu, mặt mày dửng dưng nom mà cứ như đang cười. Song lúc mấy em gái gào rú anh đẹp trai ơi là anh vẫn lúng túng vô cùng.
Sang tuần thứ hai, anh đã dần biết phụ mọi người chuẩn bị đồ ăn đơn giản, bày thức ăn được hâm nóng lên đĩa cơm, thêm hai cọng rau bóng mướt lên trên, pha nước hoa quả, làm đồ uống cơ bản. Hơn nữa, anh đã có thể vừa bưng đồ vừa nói chuyện đôi ba câu với khách, thậm chí còn biết mở lời khen mấy chị em diện đồ xinh xắn duyên dáng.
Đến tuần thứ ba, cô chủ dạy anh pha Espresso[1]. Anh đã dạo qua vô vàn quán cà phê ở Đài Bắc, người đứng pha cà phê trước quầy chỉ là hình ảnh quá đỗi bình thường trong bức tranh phố phường mà thôi. Thế nhưng, tới khi chính bản thân anh đứng ở vị trí đó, anh mới thật sự thấy mình trở thành một phần của bức tranh ấy, và cảm giác khi bị nhìn chằm chằm mới xa lạ xiết bao.
Xay hạt, đổ bột, chiết xuất. Anh vụng về bắt chước động tác của cô chủ, pha được một cốc Espresso đầu tiên trong đời mình.
Cô chủ cười nói: “Món mình làm ra thì phải tự nếm đi.”
Thế là anh uống một hơi hết sạch cốc chứa chất lỏng sóng sánh đen nâu dưới 30℃ đó, đầu óc bỗng như quả bóng căng ngập hương vị đắng chát cháy khét, ngỡ như cả thế giới đã cách biệt hoàn toàn với bản thân.
“Khó uống quá.” Anh quay đầu nói với cô chủ, sung sướиɠ bật cười: “Dở thật ấy ạ.”
Trong khoảnh khắc ấy, anh đã “phải lòng” pha cà phê.
Cũng từ giây phút đó, công việc trong quán cà phê đã trở nên khác hoàn toàn, thời gian ngỡ như trôi nhanh gấp đôi. Anh mắc phải chứng bệnh nghiện pha cà phê, lúc tan làm thì chỉ mong ngóng được đi làm, lúc đi làm thì chỉ háo hức được pha cà phê, pha được cà phê rồi thì chỉ thòm thèm muốn pha thêm.
Cô chủ rất hào phóng để anh dùng thoải mái máy cà phê. Còn chưa lấy tiền lương mà anh đã gửi tiền nhờ cô chủ mua hạt cà phê. Anh tìm rất nhiều sách và tư liệu, lúc không có khách sẽ quấn quýt với chiếc máy, pha hết cốc cà phê này tới cốc cà phê khác, không ngừng điều chỉnh lực nén lực ép của tay. Dần dà, anh đã pha được cà phê tạm uống được.
Anh luyện cách đánh bọt sữa, cho sữa lăn tăn gợn bọt khí li ti, để mùi hương thơm ngọt theo đó bay lên, phảng phất vấn vít như tiếng ca.
Ngũ A Ca đến thăm anh, bảo: “Chú bị tẩu hỏa nhập ma xừ nó rồi, giờ ánh mắt chú rừng rực đam mê điên cuồng, như thể bị tà giáo thôi miên vậy, biếи ŧɦái vỡi.” Ngũ A Ca chậc chậc vài tiếng, nói tiếp: “Nhưng anh không tin vào tay nghề của chú, anh muốn uống cà phê cô chủ pha cơ.”
Trần Hải Thiên chẳng đoái hoài tới lời cà khịa của Ngũ A Ca, anh đã chọn được thứ mình muốn làm, thế nên rồi sẽ có một ngày anh tọng đầy cà phê vào mồm Ngũ A Ca.
Sau một tháng, khi công việc làm thêm này kết thúc, Trần Hải Thiên tha thiết bịn rịn ôm cô chủ. Rất hiếm khi anh đυ.ng chạm thân thể với bạn bè, nhưng cô chủ đã dạy anh rất nhiều trong suốt thời gian qua, chỉ có cái ôm siết ấy mới bày tỏ được lòng biết ơn của anh.
“Giời ơi, trai đẹp đi mất rồi, mấy chị em rồi lại than thở ỉ ôi cho coi, rảnh thì qua đây chơi nha.” Cô chủ cười vừa đập đập anh vừa dặn dò: “Nếu thực sự yêu thích cà phê thì nên đi học pha cà phê truyền thống[2] và cả pha cà phê bằng áp suất[3].”
Trần Hải Thiên cười đồng ý. Bởi anh đã mắc chứng nghiện pha cà phê nên giờ đây, chỉ có pha cà phê mới vỗ về được cơn đắm say mê dại cháy bỏng ngùn ngụt trong anh.
“Tôi mới hẹn hò giờ lại độc thân rồi.” Lương Mĩ Lị đưa cho anh một cốc rượu có hai màu trắng đen rõ ràng, chúc Trần Hải Thiên lại thất nghiệp lần nữa.
“Nhanh dữ thần.” Trần Hải Thiên cầm cốc rượu ngửi ngửi, có mùi sữa đậu nành và cà phê.
“Ờ nhanh gọn, còn chưa tới hai tuần.” Lương Mĩ Lị nhấc cốc trà lên, vung bật lửa châm lửa cực ngầu: “Cổ chê tôi không đủ đàn ông, tôi đáp vốn dĩ tôi nào phải kiểu les đàn ông đâu, thế là cổ nhìn tôi như thể nhìn thấy ma vậy. Như nào là đủ với không đủ đàn ông? Bộ điên chắc, có là les đàn ông nữa thì cũng chẳng mọc ra được cái đó, mà tôi cũng chẳng muốn có cái đó!”
“Cô ta là dị tính luyến ái trong đồng tính luyến ái.”
“Tôi nhìn thì giống kiểu les đàn ông đấy, nhưng cơ bản là vì tôi thích ăn vận vậy chớ tôi không phải vì tôi là kiểu les đàn ông, hơn nữa tôi cũng không phải dạng đó màaaa ~~ Có lúc ngụp lặn trong cái giới les này thật sự khiến tôi cảm thấy mình thiểu năng luôn nó rồi.”
“Bà khỏi cần nói lại chuyện này với tôi trước mặt bàn dân thiên hạ, tụi mình đâu có mở hội thảo nghiên cứu lý thuyết phân tâm của Sigmund Freud đâu.”
“Tôi mà mặc đồ nữ thì cũng ra gì phết đó.”
“Thôi thôi xin người.” Trần Hải Thiên cau mày: “Mà đây là cái quỷ gì vậy?”
“Kahlua đậu nành[4], đáng lẽ là phải thêm sữa, nhưng người Nhật Bản sáng tạo thêm sữa đậu nành vào, nói làm vậy không chỉ dưỡng sinh mà còn chống lão hóa, tôi thì thấy dở bỏ xừ.”
Lương Mĩ Lị cố tình bày ra vẻ quyến rũ liếc mắt đưa tình, phả hơi thuốc vào Trần Hải Thiên: “Nào, cưng, chúc mừng ông đã tìm ra hướng đi cho cuộc sống mới, nhanh uống cạn nó đi.”