.
Tại động phủ Vạn Yêu Tông.
Bầu trời xanh trong không một gợn mây, nhưng phía trên Bất Lão Tiên Sơn lại là mây đen vần vũ.
Trong Lai Lão động thiên, trên cây ngô đồng Thần mộc.
Con Phượng hoàng đỏ rực lửa ngự trên chạc cây, hai cánh giang rộng, hệt như một ngọn lửa rừng rực, dường như không khí quanh nó cũng hừng hực sắc đỏ.
Nhưng cặp mắt kia lại yên lặng đến đáng sợ.
Nó đang chờ đợi, đợi thiên lôi giáng xuống.
Tiếng động ầm ầm loáng thoáng vang lên, cánh chim rực lửa xoay một vòng tròn tựa vầng mặt trời đỏ rực, bên ngoài vầng sáng đó là một l*иg khí đỏ chói.
Thiên Quang* là chân khí hộ thể của Phượng hoàng.
*Thiên Quang (tạm dịch): Bản gốc là “Ánh sáng che trời”.
Một tia sáng cắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, rọi thẳng vào núi tiên, đâm vào Lai Lão động thiên.
Lúc tia sét đầu tiên đánh vào lớp chân khí hộ thể, Tất Cảnh chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Một lúc lâu sau, tiếng sét thứ hai vang lên, đánh vào l*иg khí, không gian bên trong chấn động.
Tiếng thứ ba, l*иg khí rung lên.
Mỗi tiếng sét tiếp theo, l*иg khí càng rung chuyển dữ dội.
Quãng thời gian giữa hai tia sét cũng càng lúc càng dài.
Vào lúc tia sét thứ năm mươi lăm giáng xuống, l*иg khí đột nhiên nứt toác ra một khe hở, một luồng khí theo đó tràn vào.
Khí Thiên Cương là linh khí của trời, mọi tu giả luyện dương đạo đều được nó bảo hộ.
Nhưng thiên lôi lại giáng khí Thiên Cương cường liệt nhất để khảo luyện nguyên thần của tu giả, hiếm có tu giả bình thường nào chịu đựng được.
Phượng hoàng vẫn đứng đó im lìm không nhúc nhích, mặc cho luồng khí Thiên Cương bủa vây lấy nó.
Mỗi tia sét càng lúc càng dữ dội hơn, dáng người kiên định bắt đầu chao đảo.
Nó đã không nhớ nổi là tia sét thứ mấy. Nó là Phượng hoàng, vốn sinh ra từ lửa, nhưng giờ đây nó lại cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt mình, thiêu thân xác, cũng đốt cả linh hồn.
Mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cánh chim bỗng hóa thành vuốt sắc, đâm vào trong thân thể.
Nó bừng tỉnh trong nháy mắt.
Đôi cánh rực lửa lại giang ra.
Tia sét kia giáng thẳng vào đầu nó, không có vật cản nào.
Dường như nó ngửi được mùi khét.
Thần trí lại bắt đầu mụ mị, thân xác đau đớn đã chết lặng, nguyên thần bị thiêu đốt mỗi lúc một yếu ớt.
Cánh chim khẽ run, giữa màn lửa đỏ loáng thoáng màu đen cháy khét.
Phượng hoàng bỗng ngẩng đầu lên.
Tia sét này, sao mãi vẫn chưa đến?
Không biết đã qua bao lâu, bỗng cả cây ngô đồng rung lên bần bật.
Nó bấu chặt móng vuốt vào chạc cây, cố giữ thân ổn định.
“Ầm!”
Một âm thanh xé toạc chân trời vang lên, tích tụ sức mạnh khủng khϊếp.
Tia sáng bén nhọn giáng xuống Bất Lão Tiên Sơn, cả ngọn núi rung chuyển.
Nhạc Chí đứng trước Bất Lão Tiên Sơn, mãi mà tiếng sấm vẫn chưa tiêu tan.
Không biết đã qua bao lâu, mây đen trên trời dần tan, ánh dương chiếu rọi ngọn núi.
Hắn đi đến trước Lai Lão động thiên, mãi một lúc lâu vẫn không thấy người bước ra.
Hắn do dự một lát, rồi bước vào trong.
Ánh sáng của Thần mộc đã tắt, dưới cây ngô đồng, chỉ có một khối đen như mực nằm lù lù.
Chín chín tám mươi mốt tia sét, uy lực khủng khϊếp, mỗi tia sau lại mạnh gấp đôi tia trước.
Suốt hàng nghìn, hàng vạn năm qua, số tu giả chịu khuất phục trước thiên lôi nhiều không đếm xuể.
Phượng hoàng đã bị thiêu cháy, nó nằm liệt ở đó, dường như không còn hơi thở.
Hồn thể động theo tâm, chỉ trong phút chốc, Nhạc Chí đã đi đến trước con chim cháy đen.
Vì là hồn thể nên hắn không thể tiếp xúc trực tiếp với Tất Cảnh, chỉ có thể dùng thần lực nâng cánh chim cháy trụi đó lên giường.
Hắn dùng thần thức kiểm tra con chim cháy đen thì phát hiện thần hồn Tất Cảnh chỉ còn lay lắt.
Sắc mặt Nhạc Chí biến đổi, hắn luống cuống không biết làm sao.
Nếu Tất Cảnh gục ngã trước thiên lôi…
Hồn thể run bắn lên, hắn không dám tưởng tượng nữa, một dòng linh khí tản ra từ trong hắn, phủ lấy con chim cháy rụi.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn không có chuyển biến gì.
Hồn thể Nhạc Chí càng lúc càng nôn nóng, mặt hắn trắng bệch, trông có vẻ vặn vẹo quái dị.
Khi tình cảm con người dao động, sự biến đổi ở hồn thể rõ ràng hơn so với cơ thể.
Nhạc Chí không ngừng hội tụ thần lực rót vào người Tất Cảnh. Nhưng luồng sinh lực đó lần nào cũng tan biến như đá chìm đáy biển.
Thế rồi, thần lực cạn kiệt, hồn thể Nhạc Chí yếu dần, chỉ có thể dựa vào cây ngô đồng.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng Thần mộc trên cây ngô đồng bắt đầu tỏa ra, bao lấy hắn bên trong, rồi khuếch tán, phủ lên con chim bị thiêu trụi.
Phượng hoàng niết bàn, Thần mộc sống lại.
Nhạc Chí chợt nhận ra hồn thể của mình đang từ từ chuyển thành thực thể.
Còn con Phượng hoàng trên giường kia, lớp cháy đen bị ánh sáng Thần mộc tẩy đi, cuối cùng hóa thành cánh chim lửa đỏ rực.
Thân thể nó run run, thân hình từ từ biến đổi, hóa thành người đàn ông tóc đen mắt đen.
Người trên giường chậm chạp mở mắt, ban đầu còn hơi mơ màng, rồi về sau tỉnh táo lại.
Y đã vượt qua Thiên kiếp rồi sao?
Khi thấy dáng hình trăng trắng của Nhạc Chí dưới thân cây ngô đồng, trên mặt Tất Cảnh hiện vẻ mừng như điên.
“Chí nhi!” Tất Cảnh hét to.
Sau khi thành tiên sẽ gặp lại nhau. Quả nhiên hắn không lừa y!
Tất Cảnh nghiêng ngả lảo đảo bò xuống từ trên giường, lao đến trước mặt Nhạc Chí.
Nhạc Chí cũng sững sờ nhìn người trước mắt, rồi chậm rãi hé nụ cười.
Lúc này hắn mới cảm giác được mình đang run rẩy.
Khi nghĩ Tất Cảnh đã thất bại, không thể thành tiên, thậm chí không thể toàn mạng, đầu óc hắn trống rỗng.
Hóa ra đây là suy nghĩ trong lòng hắn!
Nhạc Chí vươn tay chạm vào mặt Tất Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt.
Tay hắn run nhè nhẹ, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Tất Cảnh ngây ngô cười, đã nhiều năm nay y không nhìn thấy tình cảm như vậy trong mắt Nhạc Chí.
Trước đây rất lâu, hắn chỉ nhìn y bằng ánh mắt ơ thờ, không mảy may mang theo bất cứ tình cảm gì, ngay cả hận cũng không.
Lòng Tất Cảnh rạo rực niềm vui, gã Phượng hoàng đã sống mấy nghìn năm cười ngô nghê như một tên ngốc.
“Chí nhi, em đến đón ta đăng tiên sao?” Y nắm chặt tay Nhạc Chí, hỏi.
Hắn chỉ mỉm cười nhìn y, không nói gì.
Lúc nhận lời Phượng Hư Đạo nhân, thật ra trong lòng Nhạc Chí có hai quyết định.
Lúc làm người, giữa họ tồn tại muôn vàn gút mắc, ân oán dây dưa không dứt, nếu thành tiên, chính là một kiếp sống mới.
Khi đó hắn nghĩ, trong kiếp sống mới, có thể làm lại từ đầu không?
Mặt khác, lòng hắn có đạo tâm, một lòng thành tiên, nếu Tất Cảnh thành tiên, vậy hãy cho chính mình một cơ hội.
Mà giờ đây, Tất Cảnh còn vượt Thiên kiếp sớm hơn cả hắn.
Không hổ là Tông chủ Vạn Yêu Tông!
Nhưng y lại tu Tận Tình Đạo, thật không biết do đạo tâm của y kiên định hay do cái tình với Nhạc Chí đậm sâu.
Tất Cảnh nhìn người trước mắt, niềm vui dâng tràn trong lòng, nghĩ đến cảnh hai người nắm tay trên Cửu Trùng Thiên.
Thân thể người trước mặt tan biến dần, ý cười trên mặt y nhạt đi.
“Chí nhi, hãy chờ ta ở đài Đăng Tiên.” Tất Cảnh nghiêm túc nói với hư không.
Tuy được ánh sáng Thần mộc trợ lực, nhưng vì Nhạc Chí đã hao tốn chân khí cho Tất Cảnh quá nhiều, nên không thể duy trì thần hồn được nữa, dường như có một luồng sức mạnh đang hút lấy hắn.
Phong cảnh thay đổi vùn vụt, gió ào ào thổi qua, chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở lại trên núi Tiểu Trọng.
Lúc Nhạc Chí mở mắt ra, tay hắn vẫn đang nắm cần câu, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.
Hắn bèn tiến vào bí cảnh Thất Sắc Thạch, vào động phủ, đánh một giấc.
Lúc này nguyên thần của hắn đã trọng thương nặng nề, lần này ngủ là ngủ một giấc dài.
Thành Quy Tiên.
Tất Cảnh đến đài Đăng Tiên, đứng từ xa xa đã thấy bóng áo trắng dưới cầu thang.
Khi y đến gần, bóng trắng đó quay lại.
Phượng Hư Đạo nhân vận một bộ váy trắng dài, khoác áo lụa mỏng, mái tóc đen vấn bằng trâm ngọc, dung mạo diễm lệ mà không diêm dúa, quý khí chứ không trần tục, cũng đã điểm trang kỹ càng.
“Con à, ta còn đẹp không?” Phượng Hư Đạo nhân hỏi, điệu bộ ngượng ngùng hồi hộp hệt như cô gái mười bảy, mười tám.
Tất Cảnh gật đầu.
“Không biết phụ thân con có thích không.” Nàng băn khoăn tự hỏi.
Hôm nay là ngày Tất Cảnh và Phượng Hư Đạo nhân cùng đăng tiên. Phượng Hư Đạo nhân vì sắp hội ngộ với phu quân nên cực kỳ vui sướиɠ, lòng Tất Cảnh cũng vui, nhưng không lộ ra trên mặt, vẫn nghiêm nghị như cũ.
Tất Cảnh thấy mẫu thân như thế, lòng chợt động, cũng sửa sang trường bào đen tuyền của mình, rồi chỉnh mái tóc đen hơi rối loạn lại, nén kích động mà nói: “Mẫu thân, đăng tiên thôi.”
Phượng Hư Đạo nhân đi trước, Tất Cảnh phía sau, hai người bước trên cầu thang từng bước một.
Thang trời vô số bậc, không biết khi nào cổng trời mới mở, đăng tiên là khảo nghiệm cuối cùng với người tu tiên.
Người có ý chí không kiên, đạo tâm không vững, hay còn vướng mắc ý niệm khác đều không thể bước lên đài Đăng Tiên.
Năm đó Phượng Hư Đạo nhân không thể chờ đến lúc cổng trời mở, nên đành lấy thân bán tiên vào Hư Minh phủ.
Mà hai người lúc này, dù ban đầu có ra sao, giờ phút này đều một lòng muốn đăng tiên.
Không biết họ đã đi bao lâu, trên đỉnh đầu nứt ra một khe hở, luồng ánh sáng bảy màu chiếu từ trong ra.
Tất Cảnh nheo mắt lại.
Một cô gái khoác áo nhiều màu rực rỡ, cưỡi mây lướt gió, đáp trước mặt Tất Cảnh và Phượng Hư Đạo nhân.
“Ta là tiên tử tiếp dẫn Tử Nhất.” Cô gái nói.
Tất Cảnh và Phượng Hư Đạo nhân đi theo cô gái, phong cảnh xung quanh biến đổi trong nháy mắt.
Quanh người là mây mù lượn lờ, bên tai văng vẳng tiếng nhạc, đình đài lầu các, mọi thứ lung linh ánh sáng mờ ảo.
Nhưng những thứ tráng lệ đó không lọt vào mắt Tất Cảnh, y chỉ hỏi: “Nhạc Chí đâu?”
Nhạc Chí đâu?. truyện tiên hiệp hay
Nhạc Chí tỉnh lại trong bí cảnh Thất Sắc Thạch, lòng nặng trĩu ưu phiền.
Hắn ngồi xếp bằng trong động phủ, hít một hơi sâu, để tâm tình lắng lại.
Chân khí trong bụng hắn chấn động. Trong động Lai Lão, tuy nhờ ánh sáng Thần mộc hỗ trợ, nhưng hồn thể của hắn đã hóa thành thực thể, là cảnh giới cao nhất của kỳ Phân Thần.
Cách kỳ Độ Kiếp không xa.
Bô Lão Trên Cây đã đi rồi, trên núi Tiểu Trọng chỉ còn mình Nhạc Chí.
Sau đó hắn lại ly hồn đến thăm Bô Lão Trên Cây, lão vẫn canh me ngoài cửa thành, tung tăng nhảy nhót.
Tuổi tác của lão đã cao, sợ là không thể tu luyện từ Yêu linh đến Yêu tu được nữa, Nhạc Chí đành để lão tự do, ít nhất lão được toại nguyện.
Hắn vẫn tiếp tục tu luyện, câu cá, thời gian qua đi không nhanh không chậm, cũng rất tự tại.
Nhiều năm trôi qua, bỗng đến một ngày, núi Tiểu Trọng chìm trong một vùng mây đen u ám.
Sau đó thì sét lớn đánh suốt trăm ngày.
Nghe nói trên núi có yêu quái, khiến thiên lôi phải giáng lâm.
Cũng có người nói là tu giả gặp Thiên kiếp.
Giả thuyết xôn xao, trong lòng mọi người vừa tò mò, vừa hoảng sợ.
Trong sơn động, khi tiếng sét cuối cùng giáng xuống, trước mắt Nhạc Chí đen đặc.
Thân xác và thần hồn đã chết lặng, chân khí trong bụng trống rỗng, cổ họng ngập ngụa mùi tanh, Nhạc Chí đang ngồi ngay ngắn chợt ngã gục xuống giường.
Trước mắt thoáng hiện một ánh sáng, khóe miệng hắn từ từ mỉm cười.
Trước đây, trải qua ngàn năm giới Tu Chân mới có một người phi thăng, nhưng chỉ trong ngàn năm qua, đã có vài người làm được.
Mọi người kháo nhau là do ông trời phù hộ, lại càng một lòng hướng đến Thiên Đạo.
Nhạc Chí một mình một người đến trước đài Đăng Tiên, trước đây, hắn từng thấy Mục Sân phi thăng một lần.
Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua thành Quy Tiên đang say ngủ.
Nghìn vạn kiếp người, trải qua muôn vàn, mới đó đã ngàn năm.
Bước vào đường tiên, là cắt đứt phàm duyên.
Nhạc Chí nhìn lại lần cuối, rồi bước lên bậc thang.
Mỗi bước đi, thân thể lại nặng thêm một chút.
Đó là nỗi mệt nhọc của xác phàm.
Nhạc Chí chợt hiểu ra, đài Đăng Tiên làm người ta hiểu nỗi đau thể xác, nên càng kiên định đạo tâm.
Hắn bước từng bước, khi thân thể mệt mỏi đến cực hạn, cả người chợt nhẹ bẫng.
Một vầng sáng hiện ra trước mắt hắn.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một người đứng trên mây mù.
Người đó vận áo đen toàn thân, tuấn mỹ vô song.
Một đôi tay đưa ra trước mặt hắn.
“Ta là tiên đồ dẫn đường cho em, Tất Cảnh.”
Nhạc Chí mỉm cười, đặt tay mình lên.
Gương mặt không cảm xúc của Tất Cảnh bừng sáng nét cười, y nắm chặt tay lại.
Trong chốn tiên bồng, mãi không buông tay.