Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Chương 1: Nàng Lọ Lem tóc đỏ

Khi màn tuyết trắng lạnh giá của mùa đông nhường chỗ cho không khí ấm áp cũng là lúc đất trời giao mùa. Khi này, đâu đó tại Vương quốc Anh có nàng tiểu thư vẫn đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông, đôi mắt từ từ hé mở. Nàng thấy những tia nắng nhẹ nhàng của buổi sớm mai chiếu qua khung cửa kính, bên ngoài hiên có một con mèo hoang lông trắng muốt đang vươn mình ra sưởi nắng ấm. Đôi lúc con mèo lại tinh nghịch, thoăn thoắt leo từ ô cửa sổ này sang cửa sổ kia, trông có vẻ như nó đang rất hưởng thụ. Mải ngắm nhìn nó mà chợt nghĩ về bản thân mình, nàng cảm thấy thật ngưỡng mộ con mèo nhỏ ấy. Nhưng rồi không được lâu, tiếng gõ cửa đã đánh thức nàng khỏi giấc mộng..

- Tiểu thư, đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, mời tiểu thư xuống phòng ăn, phu nhân đang đợi người.

Lilith chầm chậm ngồi dậy, vươn vai. Mái tóc rối chưa kịp chải song vẫn không che khuất nổi vẻ kiều diễm của nàng.

Xinh đẹp như hoa xuân, toả sáng như vầng thái dương. Nàng có hàng mi đen dày cong vυ't làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh thẫm tựa viên đá emerald nằm gọn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chạy dọc xuống là chiếc mũi thon cao, cùng đôi môi mọng nước giống trái cherry. Bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nàng là làn da nàng mềm mại như da em bé, trắng ửng hồng. Đặc biệt hơn cả, mái tóc nàng lại mang màu đỏ pha lẫn chút ánh tím bồng bềnh gợn sóng giống như mẹ nàng. Màu của ánh hoàng hôn.

Nàng liếc nhìn người hầu cận của mình.

- Hôm nay cha ta lại không có nhà sao?

- Ngài Tử tước đã ra ngoài từ sớm rồi ạ.

- Được rồi. Jane, lấy cho ta bộ váy và trang sức nhẹ nhàng đơn giản thôi, ăn xong ta cũng sẽ xuống thị trấn luôn. Dặn người chuẩn bị xe ngựa cho ta.

- Vâng thưa tiểu thư.

Thay trang phục xong, nàng vội vàng chạy xuống tầng. Theo sau là con gái riêng của bà, nàng ta cũng mải mê chải chuốt mà chậm trễ.

Sau khi bật mở cửa phòng ăn, Lilith nhìn thấy phu nhân đang ngồi chờ sẵn, những ngón tay dài của bà ta khẽ gõ lên mặt bàn.

- Với tư cách là một tiểu thư quý tộc con có nghĩ mình nên giữ phép lịch sự hơn bằng việc luôn đúng giờ không, Lilith Dusk?

Hàng mày của Lady Diana cau lại. Một cái nhìn sắc lẹm lướt qua Lilith chỉ trong vài giây. Mặc dù cùng xuống muộn vài phút, nhưng người duy nhất bị chỉ trích chỉ có mình Lilith. Đúng vậy, trong nhà ngoài cô hầu Jane ra, sự hiện diện của nàng không được ai chào đón, giống như là "người ngoài sống chung" vậy.

20 năm trước, Tử tước Dusk đã gặp định mệnh của đời mình-Aurora-một cô gái thôn quê với mái tóc đỏ khác biệt tới từ xứ xa xôi. Hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bỏ qua sự phán xét từ các quý tộc Hoàng gia, họ vẫn chọn lựa trở thành bạn đời của nhau. Câu chuyện tình yêu giữa hai con người tưởng chừng sẽ có một cái kết hạnh phúc. Thế nhưng ngày ấy, sức khoẻ Tử tước phu nhân vốn đã yếu. Khi hạ sinh Lilith, bà đã bị băng huyết. Giữ được con, nhưng người mẹ lại bất hạnh không qua khỏi.

Đứng trước cảnh người vợ yêu thương ra đi khiến Tử tước Dusk chìm trong tuyệt vọng. Lời hẹn thề khi xưa tựa ngàn lưỡi dao cứa thẳng vào tim ngài.

"Lỡ một ngày người tan biến mất. Trái tim này nguyện phong toả thành băng."

Những quán nhậu trở thành bạn ngài, rượu trở thành thuốc giảm đau của ngài. Tử tước thả mình vào trong những cuộc vui, để rồi rơi vào cái bẫy được giăng sẵn bởi kẻ si tình-Lady Diana-cháu nuôi cưng của Hoàng thái phi. Lợi dụng lúc Tử tước yếu đuối nhất, bà ta chớp lấy thời cơ, mượn rượu làm ngài rối trí để lên giường với ngài. Đúng như kế hoạch, Hoàng thái phi sau khi phát hiện sự việc đã dùng quyền hạn của mình, lập tức ban lệnh cưới. Và rồi sau đó chưa được một năm, bà ta hạ sinh một bé gái, đặt tên là Jennifer.

Thế nhưng dù có hai đứa con gái bé bỏng mong ngóng mình đến nhường nào. Tử tước vẫn chọn cách đắm chìm vào công việc ở khu mỏ đá quý, không mấy khi đoái hoài như một con đường giải thoát bản thân khỏi nỗi đau. Mất đi tình yêu của đời mình đã khiến ngài trở nên lạc lối.

"Căn nhà này đã chẳng còn là "nhà" nữa khi thiếu đi bóng hình nàng."

Về phía Lady Diana, vì không thể có được tình yêu, bà ta trút giận lên con riêng của ngài-Lilith. Mặc dù không tước đi bất kỳ đặc quyền nào dành cho tiểu thư mà Lilith được hưởng. Song với nàng lại đối xử đặc biệt khắc nghiệt, lúc lại hờ hững hắt hủi. Không có tình mẹ, tình cha, suốt thời thơ ấu nàng chưa từng được cảm nhận hơi ấm gia đình mà lẽ ra nàng xứng đáng có. Nàng cô đơn, lạc lõng giữa chính nơi mà nàng gọi là "nhà".

May thay khi nàng lên bốn, bà quản gia lâu năm trong gia tộc Dusk-vị cứu tinh của nàng trong tháng ngày tăm tối được người phái đến quản lý việc gia đình. Nhờ có bà luôn theo sát bên, làm bạn với nàng, dạy dỗ và chăm sóc nàng, giúp con tim nàng được an ủi phần nào.

Tiếc là điều may mắn ấy cũng chẳng diễn ra được lâu, sau mười hai năm, do hoàn cảnh gia đình bà mà bà cũng rời đi. Lilith lần nữa lại rơi vào cảnh đơn côi.

Thế rồi qua thời gian, nàng lớn lên ngày một diễm lệ. Trái ngược với vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết của nàng, Jennifer lại có phần sắc nét hơn. Với mái tóc vàng gợn xoăn lọn to tự nhiên cùng đôi mắt sếch màu oliu. Nàng ta cũng thuộc hàng nhất phẩm trong giới tiểu thư quý tộc. Tất nhiên, vẫn sau Lilith một thước.

Điều đó đã luôn khiến Lady Diana không vừa lòng. Bởi mấy đời mẹ kế lại thương con chồng. Trước sự hạch sách của kế phu nhân, nàng chỉ ước mình biến thành con mèo hoang, lẻ loi nhưng chí ít được tự do tự tại.

- Con xin lỗi, thưa dì Diana. Sau con sẽ chú ý hơn.

Lilith mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ăn, hít một hơi thật sâu. Bữa sáng hôm nay là trứng ốp la, bacon nướng và pancake kèm theo kem dâu phết phía trên cùng với ly sữa ấm. Jane đã lén chuẩn bị những món ăn mà nàng ưa thích, nên trông nàng rạng rỡ hẳn. Tiếng chuông vang lên cũng là lúc mọi người cùng nhau dùng bữa. Sau một hồi, ngắt bầu không khí yên lặng, phu nhân cất lời.

- Để chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân, ta đã gọi xe ngựa đưa con và Jenny đi may trang phục mới dưới thị trấn. Năm nay sẽ rất nhiều công tử tham dự, chắc con biết phải ứng xử ra sao rồi chứ?

"Đúng rồi, làm sao để không được nổi bật hơn cô em gái, với mái tóc đỏ kỳ lạ này."

Thật ra đối diện với màu tóc của mình, Lilith lại hai phần tự ti, ba phần ghét bỏ. Nàng ái ngại cái nhìn của người khác, cho rằng nàng khác thường. Hoặc có lẽ vì một nguyên do nào đấy, đặc biệt hơn.

Lilith lặng lẽ gật đầu. Còn cô em gái Jennifer thì hí hửng cười mãn nguyện.

Bởi mùa xuân năm nay được dự báo rằng sẽ là mùa xuân tuyệt vời nhất trong nhiều năm vừa qua. Không chỉ những quý tộc với tước vị cao tham gia lễ hội, còn có cả sự góp mặt của "mục tiêu" mà Lady Diana hướng tới cho con gái của bà-Công tước xứ Cambridge-ngài Victor Wilson. Là một nhà lãnh đạo tài ba. Mới chỉ 24 tuổi đã lập nhiều chiến công cho Vương quốc. Của cải nhiều vô số. Thêm vào đó, ngài còn nổi tiếng là mỹ nam với thân hình nóng bỏng quyến rũ, đôi mắt sắc lạnh mang màu đỏ tựa viên Ruby và mái tóc đen lãng tử. Nếu ai lọt được vào mắt xanh của ngài, hẳn sẽ hạnh phúc suốt đời. Do vậy, người mẹ kế không muốn Lilith quá nổi trội mà chiếm lấy hào quang của con gái bà.

Thế nhưng đấy là giấc mơ hạnh phúc suốt đời của cô gái nào đó khác, chứ chẳng phải nàng. Nàng chẳng quan tâm đến ai, bởi trong mắt nàng chỉ hiện hữu duy nhất hình ảnh một người-Bá tước Edward Lapis-người anh trai thanh mai trúc mã nàng thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

- Thưa dì, sau khi đưa Jenny đi may trang phục, con có thể ghé qua biệt thự Bá tước được không ạ?

- Miễn là con không quên nhiệm vụ của mình.

Việc Lilith đem lòng thích người khác, bớt đi một đối thủ cạnh tranh, cũng được coi là có lợi. Do vậy lần này bà ta cũng dễ tính hơn đôi chút, cho nàng được thoải mái làm điều mình muốn hơn. Miễn sao mọi việc diễn ra vẫn đúng theo ý muốn bà ta.

Dùng bữa xong cũng đã là chín giờ, Lilith cùng Jennifer lên xe ngựa xuống thị trấn-Nơi có tiệm may nổi tiếng tay nghề và chất lượng vải tốt nhất vùng. Cứ đến mùa lễ hội là tiệm may đó lại có hàng trăm thiếu nữ đua nhau đặt hàng, bởi nếu chậm trễ thì sẽ chẳng biết bao giờ mới tới lượt. Thật may vì Lilith đã được dặn đặt đơn hàng từ đầu mùa nên hai người không phải xếp hàng mà được vào trong may đo luôn.

Như thường lệ, Lilith vẫn luôn cảm thấy gắn bó, thoải mái hơn với những tấm vải voan trắng hoạ tiết giản đơn. Ngược lại, Jennifer không ngần ngại chọn cho mình tấm vải nhuộm màu đỏ tươi đầy nổi bật.

- Lại là trắng?

Jennifer nhíu mày, nhếch mép khinh khỉnh.

- Chỉ là chị thích màu trắng thôi. Em không nghĩ màu đỏ sẽ quá thu hút à?

- Người ta đồn thổi rằng ngài Công tước sở hữu đôi mắt màu Ruby, nên em sẽ diện một chiếc váy có thể sánh đôi cùng ngài và làm ngài phải chú ý tới em.

- Em có chắc đấy là điều ngài Công tước muốn không?

- Chị thì biết gì! Quan tâm tới ngài Edward của chị đi!

Mặc dù mối quan hệ giữa Lilith và mẹ kế không tốt đẹp. Nhưng, Lilith và cô em gái Jennifer ngoài việc hay đấu khẩu ra, thì thực tình họ cũng không ghét gì nhau cả. Nếu không có bà mẹ kế đứng giữa ngáng đường thì chắc hai chị em đã thân thiết như gia đình thực thụ rồi.

- Jenny à, chị chọn xong rồi giờ chị qua nhà ngài Bá tước nhé.

- Còn trang sức thì sao??!

- Chị dùng lại đồ cũ là được rồi.

- Này!! Chị có thế thì ngài ta ta cũng không đổ chị đâu!!!

Nói xong Lilith vội lên xe ngựa, mặc cho Jennifer trong tiệm may ôm đống vải tức tối hét lớn. Nhưng gì quan trọng đâu, khi trong lòng nàng xốn xang như ngàn con bướm bay bởi sắp được gặp tình yêu của đời mình.