Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 92: Ngoại truyện 4: Mang thai (1) - Trước giờ anh không tin thần, nhưng bây giờ anh cảm ơn thần đã đưa cô tới bên cạnh anh

Editor: Mai

Kết hôn sinh con.

Một khi đã kết hôn rồi thì chuyện sinh con sẽ là đề tài không cách nào tránh khỏi. Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đều thích ứng nhanh chóng trong mọi hoàn cảnh, họ không cố ý né tránh chuyện sinh con nhưng cho dù hai người không cố ý tránh thai, Kỷ Nhiễm vẫn chưa có.

Hôn lễ đã qua được hai ba tháng, ngay cả Bùi Uyển cũng không nhịn được bắt đầu hỏi cô.

“Kết hôn rồi vậy sớm sinh con đi, nếu sinh sớm thì mặc kệ công việc hay dáng người đều dễ lấy lại hơn.” Bùi Uyển thói quen đưa ý kiến cho chuyện của Kỷ Nhiễm.

Sau khi Kỷ Nhiễm kết hôn bà đã giảm bớt tần suất chỉ trỏ đối với chuyện trong sinh hoạt, chỉ trên vấn đề sinh con bà mới nói vài câu.

Trong mắt Bùi Uyển, nếu đã kết hôn vậy nên sớm sinh con.

Sinh con xong dễ lấy lại dáng người lấy lại công việc, đây đều là những ưu thế Bùi Uyển đưa ra.

Kỷ Nhiễm nằm lên sofa bất đắc dĩ nói: “Mẹ, chuyện sinh con còn tùy thuộc vào duyên phận nữa, không phải kiểu con nghĩ muốn mang thai liền có.”

Ai ngờ Bùi Uyển nói lại ngay, giọng vô cùng lạnh lùng: “Nếu không thể muốn mang thai liền mang thai vậy hai đứa phải tự kiểm tra xem vấn đề có phải nằm trên người mình không.”

Kỷ Nhiễm: “…”

Bà đang ám chỉ gì thế?

Kỷ Nhiễm vô cùng tức giận vì câu nói kia, Thẩm Chấp vừa về đến nhà cô đã mách với anh ngay, vừa rót nước cho anh vừa nói: “Anh nói xem có phải mẹ quá đáng quá không, bà còn kêu em tự kiểm tra lại chính mình nữa chứ? Mẹ đang ám chỉ em có vấn đề sao?”

Thẩm Chấp nhận cốc nước trong tay cô, uống một ngụm rồi ôm eo Kỷ Nhiễm.

Bàn tay anh dán lên sau lưng cô, hơi dùng sức đè cô vào lòng.

Kỷ Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọng Thẩm Chấp vang lên bên tai, khẽ nói: “Anh cảm thấy mẹ nói đúng, anh cần phải kiểm tra thử xem có phải vấn đề ở mình hay không.”

Nói xong, anh bế ngang người Kỷ Nhiễm lên.

Mặc dù dáng Kỷ Nhiễm cao nhưng khung xương nhỏ gầy, Thẩm Chấp ôm cô bước đi vẫn vô cùng thoải mái, một đường đi tới phòng ngủ trên lầu hai, bởi vì cửa phòng ngủ chỉ khép một nửa nên anh liền đưa chân đá cửa phòng ngủ ra.

Thẩm Chấp đặt Kỷ Nhiễm lên giường rồi nằm đè lên.

Mái tóc đen dài của Kỷ Nhiễm xõa trên ga trải giường màu sáng, Thẩm Chấp yêu thương hôn lên môi cô rồi mới mở miệng: “Anh cảm thấy mẹ vợ nói rất đúng, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa.”

“A Chấp.”

Kỷ Nhiễm chịu đựng buồn bực kêu anh.

Chẳng qua lúc cô nhìn lên Thẩm Chấp thấy đôi mắt tối đen như mực kia, rồi anh cúi đầu hôn lên. Kỷ Nhiễm nhắm mắt lại theo bản năng, nụ hôn ướŧ áŧ rơi lên mí mắt cô.

Lông mi Kỷ Nhiễm khẽ run lên, ngón tay không nhịn được nắm chặt chỗ sườn eo áo sơ mi anh.

Người này như muốn dùng nhiệt tình mài chết cô vậy, chóp mũi anh khẽ lướt qua chóp mũi cô: “Nhiễm Nhiễm, có muốn sinh con với anh không?”

Nói xong, chóp mũi anh nhẹ nhàng đè lên chóp mũi cô, giống như chỉ cần cô dám nói một chữ không liền…

Kỷ Nhiễm mở mắt ra, trong mắt là sự trêu chọc, trong giây lát cô dùng hai tay ôm cổ anh kéo anh lại gần cô hơn nữa. Môi hai người chạm vào nhau, răng nanh của cô cắn trúng môi dưới của anh.

“Muốn, em còn muốn sinh một, hai, ba…”

Đây là lời anh từng nói, cô nhớ rõ.

Thẩm Chấp nở nụ cười, anh cho rằng anh đã yêu Kỷ Nhiễm đủ nhiều rồi, vậy mà mỗi ngày cô đều có thể khiến cho anh càng yêu cô thêm nữa, cô gái này giống như lớn lên dựa theo tiêu chuẩn người anh yêu nhất vậy.

Mỗi một chữ cô nói đều khiến anh rung động không thôi.

Vì thế anh không cần phải khắc chế nữa, cúi đầu hôn lên môi cô.

Màn khép một nửa, ánh trắng sáng màu bạc từ bên ngoài rót qua tấm màn cửa len lén chui vào, chiếu lên tấm kính tạo nên những vòng ánh sáng nhỏ, tiếng hít thở trong phòng ngày càng dồn dập hơn.

Chủ nhật, Thẩm Chấp đưa Kỷ Nhiễm đi ăn cơm, bất quá lần này đi ăn cùng với nhóm bạn thân lâu năm của anh.

Từ Nhất Hàng mới từ Anh về, bởi vậy bữa cơm này cũng được coi như đón gió tẩy trần cho cậu ấy. Hôm Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp kết hôn, cậu ấy cũng đặc biệt bay về dự, bất quá lần này tính quay về nước để phát triển sự nghiệp luôn.

Chỗ hẹn do Hạ Giang Minh đặt, Kỷ Nhiễm tới phát hiện Văn Thiển Hạ đã ở đây rồi.

“Thiển Hạ, cậu cũng tới à.” Kỷ Nhiễm tò mò.

Sở dĩ lần này cô không gọi Văn Thiển Hạ đi cùng bởi vì đây do Hạ Giang Minh mời khách, hơn nữa Văn Thiển Hạ và Từ Nhất Hàng không quen thuộc lắm.

Cho nên cô không ngờ cô ấy cũng ở đây.

Văn Thiển Hạ lập tức bày tỏ: “Tớ chỉ tới ăn ké cơm thôi, lần trước người nào đó nói muốn mời tớ ăn cơm nên tớ miễn cưỡng nể mặt tới đây.”

Cô ấy nhìn qua Hạ Giang Minh.

Sau khi hai người này đảm nhiệm chức phù dâu phù rể trong lễ cưới Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm, không những phát hiện đối phương là bạn cùng lớp trung học mà còn kết thù nữa. Bởi vì trong hôn lễ ngày đó Hạ Giang Minh đạp một cước lên giầy Văn Thiển Hạ làm nó bị hư mất.

Cái loại giầy cao gót dây mỏng đó bị cậu ta đạp một cái thôi đã đứt dây luôn rồi, làm hại Văn Thiển Hạ xấu hổ mãi, mặc dù ngại trong hôn lễ Kỷ Nhiễm nên không gào thét nhưng cô ấy vẫn nhỏ giọng chửi rủa Hạ Giang Minh một trận.

Ai ngờ sau đó hai người thêm wechat lẫn nhau, cứ vậy mà liên lạc với nhau.

Lần này Từ Nhất Hàng về nước, coi như bạn học lâu năm gặp mặt, Hạ Giang Minh gửi tin nhắn hỏi cô ấy có muốn tới hay không. Vốn Văn Thiển Hạ muốn nói cô ấy không quen thuộc với Từ Nhất Hàng nên sẽ không tới.

Ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào hỏi một câu ăn cơm ở đâu, sau khi biết nơi ăn cơm, đặc biệt còn nhìn hơn ba ngàn lượt đánh giá từ quần chúng, cô ấy điên khùng động lòng.

Tới

Dựa vào cái gì mà không tới!

Cô ấy muốn ăn sụp chó nhà giàu kia!!!

Vì thế Văn Thiển Hạ cùng với Kỷ Nhiễm ngồi một bên, ba người đàn ông kia ngồi bên còn lại. Từ Nhất Hàng học tài chính ở Anh cho nên ba người đàn ông kia nói chuyện một lát là tới chuyện công việc.

“Vì sao họ ăn cơm mà còn muốn nói tới công việc chứ?” Văn Thiển Hạ cảm thấy mệt mỏi, mặc dù lúc trước cô ấy học khoa lý, tuy nhiên ngành đại học chính là hành chính chuyên nghiệp, trước mắt đang làm HR ở công ty nước ngoài.

Sáng chín giờ chiều năm giờ, thêm nữa nhà ở đây nên khá thoải mái tự tại.

Có lẽ chính bởi vì như vậy nên bạn trai cũ cô ấy mới cảm thấy nếu sống cùng với cô ấy vừa liếc mắt một cái đã thấy từ đầu đến cuối sống thế nào. Dù sao kiểu con gái này ở thành phố B khá nhiều.

Không có lý tưởng mục tiêu, ước muốn lớn nhất trong đời chính là bản thân mạnh khỏe, người nhà mạnh khỏe.

Kỷ Nhiễm cười nói: “Không sao, họ nói bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta.”

Nhà hàng này thuộc kiểu nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ nhận mấy bàn khách, những món ăn được bưng lên đều được chế biến tỉ mỉ, cho dù trang trí trên mâm thôi cũng cực kỳ tinh tế.

Văn Thiển Hạ cảm thấy mắt mình không đủ dùng.

Món cá được bưng lên, đĩa xoay tự động xoay tới bên này, Văn Thiển Hạ vươn đũa gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng ăn rồi kêu lên: “Cá này ngon lắm, Nhiễm Nhiễm, cậu nếm thử nhanh.”

Bình thường Kỷ Nhiễm ít ăn cá, mỗi lần thấy như ngửi được mùi tanh vậy.

Đương nhiên cái tật xấu này đã bị Bùi Uyển dạy dỗ không ít lần, đều nói do tâm lý cô tác động vì mỗi đầu bếp đều biết loại bỏ mùi tanh từ cá, nhỏ đến lớn trong nhà cô đều có dì chuyên nấu ăn, làm sao món cá còn mùi được chứ.

Sau khi ở cùng Thẩm Chấp, đại khái chắc do bình thường anh nhìn ra được nên ít khi cho cô ăn cá.

Theo ý anh, cái tính này của Kỷ Nhiễm không phải tật xấu gì, không muốn ăn thì không ăn, hà tất gì phải cưỡng ép chính mình.

Nhưng hôm nay tất cả đồ ăn đều do Hạ Giang Minh gọi, chỉ là Kỷ Nhiễm không ngờ cô vừa thấy cá trong bụng đã cuồn cuộn lên, không tự chủ được muốn nôn.

Cô đứng dậy, nói: “Tớ đi toilet một lát.”

Cô không dùng toilet trong phòng mà chạy tới bên ngoài, đứng trong hành lang hít thở cho thoáng chốc lát, mãi cảm giác ghê tởm ở cổ mới chậm rãi áp xuống.

Thoáng chốc, phía sau truyền tới tiếng bước chân rồi bàn tay khẽ vịn hông cô, “Sao thế?”

Thẩm Chấp vòng lấy người cô, bàn tay vuốt nhẹ sau lưng cô, trên mặt là sự lo lắng.

Kỷ Nhiễm ngửa đầu, thật ra trong lòng có suy đoán nhưng sợ mình đoán sai nên vẫn giữ bí mật tạm thời: “Không sao, đột nhiên hơi khó chịu thôi.”

“Hay chúng ta về trước nhé?” Thẩm Chấp nghe cô bảo khó chịu liền nói.

Còn người anh em mới về nước trong phòng kia đã bị anh bỏ quên sau đầu từ lâu rồi.

Ở chỗ anh chuyện trọng sắc khinh bạn là chuyện đương nhiên.

Kỷ Nhiễm ôm eo anh, hơi ngửa đầu nhìn: “Em không sao, không dễ gì có thời gian để anh ăn cơm cùng với Hạ Giang Minh và Từ Nhất Hàng, nói chuyện nhiều thêm chút nữa.”

Tập đoàn Hằng Trì vừa rắc rối vừa lớn, cho dù Thẩm Chấp đã dốc hết sức giành thời gian ở bên Kỷ Nhiễm nhưng dù thế nào hai người đều cảm thấy không đủ.

Cho nên thực sự thời gian hẹn gặp bạn bè không nhiều lắm.

Thẩm Chấp vẫn hơi do dự, hỏi: “Thật sự không sao chứ?”

“Thật mà.” Kỷ Nhiễm khẳng định gật đầu.

Hôm sau lúc tan việc, Kỷ Nhiễm tự mình lái xe tới tiệm thuốc mua que thử thai. Nghe nhân viên hỏi cô muốn loại nào, Kỷ Nhiễm kéo khăn quàng cô xuống nói nhỏ: “Mỗi loại một cái.”

Hôm nay cô thử tìm hiểu, hình như que thử thai đưa kết quả khác nhau, mặc dù tỉ lệ chênh lệch cực thấp.

Phòng ngừa chuyện này nên Kỷ Nhiễm vẫn quyết định sẽ mua mỗi loại môt cái, thử vài lần khẳng định chính xác.

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng lấy cho cô hơn mười loại que thử thai. Hôm nay Kỷ Nhiễm còn đổi cái túi sách lớn, nhân viên vừa đưa que thử thai cho cô, cô lập tức nhét nó vào trong túi Hermes màu quýt của mình.

Khó trách người ta nói Hermes là túi tạp hóa, quả nhiên cái gì cũng nhét vô được.

Kỷ Nhiễm về nhà, vẻ mặt nghiêm túc lấy tất cả que thử thai ra bày lên, quả thực nhìn giống như tướng quân sắp lên chiến trường đang kiểm nghiệm binh sĩ vậy.

Cô cầm lên nhìn thấy một vạch đỏ rõ ràng còn có một vạch mỏng màu hồng.

Cô ngơ ngác!

Vậy là mang thai hay không mang thai?

Ngay lúc Kỷ Nhiễm đang chuẩn bị lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu về tình huống này là có thai hay không thì phía sau vang lên giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”

Lạch cạch.

Đồ trong tay cô rơi xuống đất, Thẩm Chấp cúi đầu nhìn thứ đồ trên đất, sau đó anh bước hai bước tới trước mặt cô, Kỷ Nhiễm nhìn mũi giày sáng loáng của anh dừng lại trước mặt mình.

Rồi thấy anh khom lưng nhặt đồ trên đất lên.

Ánh mắt người đàn ông tập trung nhìn thứ đồ trong tay mình, đặc biệt hai vạch kia, một đậm một nhạt…

“Đây là?” Thẩm Chấp mở miệng hỏi, giọng hư vô, kiểu như thiếu tự tin còn có cả bay bổng nữa.

Thật ra anh biết thứ cái đồ chơi này, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy.

Anh cầm que thử thai trong tay, lời nói ra đã thể hiện được sự không xác định trong lòng, kiểu hoảng hốt sợ mình hi vọng quá nhiều rồi sẽ bị lập tức phá vỡ.

Đúng vậy, trong lòng anh chính là như vậy.

Cổ họng khô khốc, Thẩm Chấp không nhịn được khẽ liếʍ môi, hỏi lại một câu: “Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì?”

“A Chấp, anh nói xem cái này là mang thai hay không mang thai?” Kỷ Nhiễm cho rằng anh cũng nghi ngờ giống như mình, cái vạch kia quá mỏng, nhạt như phấn vậy, làm người ta không thể nào tin tưởng được.

Tuy nhiên cái vạch vừa nhạt vừa mỏng đó lại có thể đại biểu cho một sinh mệnh nhỏ.

Là sinh mệnh nhỏ thuộc về cô và Thẩm Chấp?

Thẩm Chấp đã không còn quan tâm nhiều như vậy, anh ôm Kỷ Nhiễm vào lòng, vừa mới ôm người khỏi mặt đất đưa lên không trung, một giây sau anh lại như tên lính mới hốt hoảng lo sợ vội vàng để cô xuống, nét mặt căng thẳng: “Có phải anh không nên ôm em như vậy không?”

Kỷ Nhiễm bị sự khoa trương này chọc cười.

Thẩm Chấp ôm mặt cô, nâng mặt cô hơi ngửa lên, kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm nhìn anh, cười trả lời “Vâng.”

“Nhiễm Nhiễm.” Anh lại kêu tiếng nữa.

Kỷ Nhiễm bật cười nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Em ở đây.”

Người đàn ông ngày thường cao ngạo nghiêm túc lạnh lùng như vậy bây giờ vui vẻ như đứa ngốc, khuôn mặt không vô cảm như ngày thường.

Lúc này đây, anh là người đàn ông bình thường như bao người đang hạnh phúc khác.

“Chúng ta có em bé đúng không?” Anh nghiêm túc hỏi cô như muốn xác định lại lần nữa.

Kỷ Nhiễm hơi bất đắc dĩ, cô không muốn làm Thẩm Chấp quá mức thất vọng, không nhịn được nói: “Em không xác định rõ lắm, theo như lý thuyết thì hai vạch là mang thai, nhưng cái vạch kia nhạt quá.”

“Nhất định có.” Anh không thèm suy tư khẳng định ngay, không chút nghĩ ngợi nói: “Nhất định do em mang thai ít tháng nên mới nhạt như vậy.”

Người đàn ông vừa rồi còn đang do dự hỏi cô, bây giờ trái lại như sợ cô phủ nhận sự tồn tại của con anh vậy, kết luận như chém đinh chặt sắt.

Kỷ Nhiễm cũng hiểu được nói không chừng vấn đề chính là như vậy.

“Ngày mai chúng ta tới bệnh viện khám thử, anh đưa em đi.”

Nói xong, anh đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, thông báo hủy bỏ tất cả lịch trình sáng mai.

Kỷ Nhiễm vội vàng nói: “Tự em đi bệnh viện được rồi.”

Cô thật sự không muốn chỉ vì việc này mà phải có người đi cùng mình, huống chi cô cũng có trợ lý, ngày mai kêu Phương Thiên đi bệnh viện với cô cũng được.

Bây giờ thực sự Thẩm Chấp bận đến mức chân không chạm đất.

Thẩm Chấp nắm chặt tay cô, nhích người lại gần, trán anh để nhẹ lên trán cô: “Những lúc như thế này sao anh có thể để em đi một mình được.”

Sẽ không.

Khi còn bé thỉnh thoảng anh nghe bà ngoại nói tới tình hình lúc Nguyên Sênh sinh con, cho dù không nói Thẩm Chấp cũng có thể tưởng tượng ra được, không có chồng ở bên giống như bên cạnh không có người nào có thể dựa vào.

“Nhiễm Nhiễm, bất kể lúc nào, anh sẽ luôn ở nơi em vừa vươn tay đã chạm được anh.”

Lúc cô muốn dựa vào, bờ vai của anh sẽ xuất hiện.

Lúc cô muốn nắm tay anh tiếp thêm năng lượng, anh nhất định sẽ ở đó, tùy thời chờ khi cô cần.

Kỷ Nhiễm ôm anh, nở nụ cười, cô biết vĩnh viễn Thẩm Chấp sẽ đặt cô ở vị trí thứ nhất.

Nhất định như vậy.

Buổi tối đi ngủ, anh cứ lăn qua lộn lại mãi, bộ dáng như không thể nào yên giấc được. Kỷ Nhiễm nằm bên cạnh không nhịn được ngáp một cái, hỏi: “A Chấp, sao anh còn không ngủ đi?”

Giọng người đàn ông vang lên trong bóng đêm: “Anh đang nghĩ đưa bé sẽ là đứa con như thế nào?”

Kỷ Nhiễm bị anh chọc cười, nói: “Anh nghĩ quá sớm rồi, ít nhất còn chín tháng nữa chúng ta mới gặp mặt bé con.”

“Anh thích là được.” Giọng anh trong bóng đêm như che đậy chút trêu chọc say lòng người.

Anh nói nhỏ: “Anh rất muốn sớm ngày gặp mặt bé con.”

Bởi vì đó là bảo bối nhỏ của chúng ta, cho nên vô cùng thích.

Đó là sự tồn tại mà chỉ cần nghĩ đến đã muốn mỉm cười.

Thẩm Chấp 27 tuổi trước kia luôn cảm thấy cuộc đời mình dường như không có quá nhiều thứ đáng kỷ niệm, người anh yêu cho dù có gần ngay trước mắt vẫn vĩnh viễn không cách nào biết anh yêu cô.

Anh đã từng do dự, mờ mịt thậm chí cả tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ, sự tồn tại để anh nghĩ tới đã cảm thấy ấm áp đó, càng ngày càng nhiều.

Về sau sẽ ngày càng nhiều hơn.

Trước giờ anh không tin thần, nhưng bây giờ anh cảm ơn thần đã đưa cô tới bên cạnh anh.