Edit: Mai
Cả công viên chìm trong tiếng nhạc vui nhộn, xung quanh nhao nhao ầm ĩ có tiếng nói chuyện của người lớn còn cả tiếng ồn ào ríu rít của trẻ em, trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế lời cậu nói vẫn lọt vào tai Kỷ Nhiễm rõ ràng.
Kỷ Nhiễm im lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đen nhánh kia có chút khó xử mà người khác không dễ dàng phát hiện ra.
Rồi cô cảm giác được má mình nóng bừng lên, càng ngày càng nóng.
Dù tiết trời mùa đông có thổi qua người, cô vẫn cảm thấy nóng như cũ.
May mà lúc này có một lượng lớn khách từ trên tàu lượn siêu tốc đi xuống, nhân viên lập tức mở cửa ra để cho họ ngồi. Vẻ mặt Thẩm Chấp thật tự nhiên dắt tay cô đi lên trước.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm chỉ phía trước: “Chúng ta ngồi chỗ đầu đi.”
Trên tàu lượn siêu tốc vị trí thứ nhất luôn luôn là chỗ chọn lựa cuối cùng, nhân viên nghe thấy cô chủ động yêu cầu ngồi chỗ trên đầu lập tức vui vẻ nói: “Mời hai vị đi bên này.”
Thẩm Chấp không hề động.
Ngược lại Kỷ Nhiễm hào hứng kéo tay cậu đi, trước khi lên cô còn nhìn qua vẻ mặt cậu rồi không nhịn được hỏi: “Không phải cậu sợ đó chứ?”
“Tớ?” Thẩm Chấp nhìn cô.
Kỷ Nhiễm thấy vẻ mặt cậu như bình thường mới yên tâm, vui vẻ đi tới ngồi vào chỗ đầu tiên.
Tất cả mọi người đều đã thắt dây an toàn, sau khi nhân viên đi từ đầu tới cuối kiểm tra xong người ngồi trong phòng điều khiển lập tức khởi động tàu lượn siêu tốc.
Sau đó một đoàn tàu thật dài đi về phía trước theo quy đạo định sẵn, giữa bánh xe và đường tàu vang lên tiếng ken két… Thanh âm này làm cho người ta có chút sởn gai ốc.
Quả nhiên mới chạy ra ngoài một lát phía sau đã có một giọng nữ vang lên: “Em sợ.”
Bạn trai bên cạnh cô ấy vội vàng an ủi: “Không sao đâu mà, anh nắm tay em.”
Tàu lượn chạy dọc theo đường ray đi dần lên trên cao, từ từ đi tới chỗ cao nhất rồi dừng lại ở đây vài giây, Kỷ Nhiễm không nhịn được nhìn xuống bên dưới một cái.
Thật cao!
“Woa.” Cô hô nhẹ, vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn.
Đến khi ‘vù’ một tiếng, đoàn tàu giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao thẳng xuống dưới, tất cả những du khách đang ngồi trên tàu đều kêu lên, thậm chí còn có người sợ tới mức trong tiếng la hét còn mang theo tiếng nức nở.
Kỷ Nhiễm hưng phấn vui vẻ nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại cười vang lên.
Cô luôn thích những trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, lúc ở nước Mỹ cô cũng từng ngồi qua trò này, cô còn từng học nhảy dù, từ độ cao ngàn mét nhảy xuống, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó làm cho linh hồn run rẩy theo.
Cô hứng phấn quay đầu nhìn qua muốn nói chuyện với Thẩm Chấp ngồi bên cạnh.
Lúc cô quay nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cạnh mình nhắm chặt hai mắt, khóe miệng mím chặt nhìn cực kỳ khẩn trương, gương mặt đẹp trai kia lúc bình thường luôn thích ra vẻ lạnh lùng thế mà bây giờ nhìn cực kỳ căng thẳng.
Lần đầu tiên Kỷ Nhiễm đánh giá cậu mà không chút kiêng nể gì.
Tốc độ tàu lượn quá nhanh, xung quanh đều là tiếng gào thét, những sợi tóc đen trên trán cậu bị thổi tung lên lộ ra vùng trán cao mày rậm mũi thẳng, gò má tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Sao cậu lại dễ nhìn vậy chứ.
Kỷ Nhiễm không nhịn được bật cười, vừa lúc tàu lượn đột nhiên đổi hướng mạnh, mọi người trên tàu đều bị nghiêng về bên trái.
Từ đầu tới cuối Thẩm Chấp đều không kêu một tiếng nhưng lại một lần nữa cậu khẳng định rằng cậu không thích trò chơi này. Xung quanh là tiếng gào thét khóc lóc kêu rên thế mà trái lại cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cậu lại cười đùa rất vui vẻ.
Nhưng đột nhiên cậu phát hiện hình như cô gái bên cạnh không cười nữa rồi.
Thẩm Chấp nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn mở mắt ra nhìn qua Kỷ Nhiễm bên cạnh.
Không nghĩ tới cô gái nhỏ cũng đang nhìn thẳng vào cậu.
Thẩm Chấp hơi giật mình, chưa tới vài giây sau Kỷ Nhiễm khẽ duỗi tay qua phủ lên bàn tay cậu đang nắm chặt lấy dây an toàn, lòng bàn tay cô rất ấm.
Thẩm Chấp cứng người trong một giây.
Ngay sau đó cậu nắm lấy tay cô, ngón tay đan xen vào ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Cho tới lúc đoàn tàu chạy chậm lại rồi về vị trí ban đầu Kỷ Nhiễm cũng chưa từng buông tay ra. Lúc tàu ngừng lại, Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp, hỏi nhỏ: “Bây giờ cậu còn sợ nữa không?”
Thẩm Chấp bất đắc dĩ nhìn cô.
Nhưng một giây sau Kỷ Nhiễm lại nói tiếp: “Cậu đừng sợ, tớ đi cùng cậu.”
Thẩm Chấp gục đầu xuống bật cười, hình như tàu lượn siêu tốc cũng không có đáng ghét như vậy.
Sau khi hai người rời khỏi trò chơi này bèn tiếp tục đi vào bên trong. Kỷ Nhiễm cũng không vội chơi trò chơi tiếp theo chỉ nhìn trái nhìn phải. Đi tới quảng trường công viên trò chơi rất rộng xung quanh bầy những quầy hàng nhỏ, trong đó có một cửa hàng lớn nhất.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy bên trong bày rất nhiều món đồ chơi, trắng trắng mềm mềm.
Là nữ sinh sẽ không thế ngăn nổi bị hấp dẫn bởi những đồ chơi này.
Kỷ Nhiễm nhìn xem, Thẩm Chấp bên cạnh mở miệng nói: “Vào xem nhé.”
“Không cần.” Kỷ Nhiễm trả lời ngay lập tức.
Nhưng cũng không chờ cô từ chối lần thứ hai Thẩm Chấp đã kéo cô vào. Trong cửa hàng nữ sinh chiếm đa số, mấy bạn nam cũng chỉ đi theo bạn gái mình vào.
Ở đây có rất nhiều món đồ chơi đáng yêu, có mấy kiểu băng đô đội đầu được gắn đủ loại hình dễ thương.
Kỷ Nhiễm nhìn cái túi dâu tây treo trên tường kia, túi được tạo hình như quả dâu tây, chất liệu bằng vải nhung làm người ta có cảm giác như đồ chơi trẻ con.
Thật ngây thơ.
Thế mà ánh mắt cô vẫn nhìn vài lần.
Đời trước lúc trải qua tuổi thiếu nữ Kỷ Nhiễm hầu như không có thời gian để tới công viên trò chơi, còn những cái túi ngây thơ như thế này trong mắt Bùi Uyển đều thuộc những thứ đồ bỏ đi không đáng giá nhắc đến.
Nhưng làm lại một lần nữa đột nhiên cô lại hơi muốn thử một chút kiểu ngây thơ này.
Như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, dù cha mẹ đã nói kẹo này ăn không ngon nhưng tối thiểu cũng phải cô thử qua rồi cô mới quyết định xem đến cùng có ngon hay không ngon.
Trong lòng cô có hai đứa nhỏ đang liều mạng cãi nhau.
Một đứa thì đang nói: Kỷ Nhiễm, cô tỉnh táo lại đi, cái này quá ngây thơ không hợp với cô chút nào.
Còn đứa kia thì nói: Tôi chỉ thử một chút, thử một chút là được rồi.
Lúc cô đang mê mẩn lại thấy Thẩm Chấp đã cầm túi dâu tây treo trên tường xuống rồi đeo lên người cô, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, trong mắt đầy tìm tòi nghiên cứu.
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn túi dâu tây đỏ hồng rũ xuống bên hông cô, rất mềm.
Cô có chút ý kiến nói: “Quá ngây thơ.”
Cô vừa nói chuyện bên cạnh cũng một nữ sinh nói chuyện với người bạn đi cùng: “Túi dâu tay kia đáng yêu quá, tớ cũng muốn mua.”
“Cậu hỏi nhân viên thử xem có còn cái nào khác không.”
Kết quả nữ sinh thử hỏi nhân viên cửa hàng thì biết túi dâu tây chỉ còn một cái Kỷ Nhiễm đang đeo, nữ sinh liên tục vỗ ngực nói: “Dễ thương quá, tớ cảm thấy tớ mà đeo cái này vào tớ chính là người dễ thương nhất trên phố này.”
“Nói thật, cậu nhìn xem lưng người ta đẹp biết bao, cậu xác định cậu đeo túi này có hiệu quả kiểu tiểu tiên nữ như em gái kia à?”
Nữ sinh bị đồng bọn của mình đả kích hoàn toàn rồi bị kéo đi mất.
Kỷ Nhiễm không nhịn được nhìn qua, thật ngây thơ, sao cái túi dâu tây này lại ngây thơ vậy chứ.
Nhưng mà cũng thật thích.
Cô còn không biết thì ra bản thân mình lại có trái tim thiếu nữ như vậy.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Chấp, trong mắt như đang nói nếu cậu khen ngợi tớ thêm một câu cho dù cái túi dâu tây này có ngây thơ tớ cũng mua.
“Cậu ăn gì lớn lên thế?” Thẩm Chấp nhéo nhéo mặt cô, cảm xúc vẫn mềm mại như cũ.
Kỷ Nhiễm mím chặt môi vẫn không ngăn được ý cười.
Được rồi, thấy cậu khen như vậy cho dù ngây thơ tớ cũng đành cố mua.
Chờ tới khi Kỷ Nhiễm vừa lòng thỏa ý đeo túi dâu tây đi ra ngoài mới đi không xa đã thấy cách đó có một chỗ tối đen, chỗ đó và cả cái công viên trò chơi tràn đầy hình ảnh hoạt hình ngây thơ ngọt ngào này hoàn toàn khác nhau.
Nhà ma!!!
Lần này đến phiên Thẩm Chấp nói chuyện, cậu hờ hững nói: “Cái kia hình như không tệ.”
Kỷ Nhiễm quay đầu thật mạnh nhìn cậu, vừa liếc mắt một cái trong lòng đã khẳng định người này không có ý tốt rồi. Cho rằng tất cả nữ sinh đều sợ mà à? Trong lòng Kỷ Nhiễm cười lạnh, cảm thấy Thẩm Chấp quá coi thường mình rồi.
Cô bèn gật đầu, trả lời không chút do dự: “Được thôi, vậy chơi cái đó.”
Nhà ma thuộc kiểu năm người một tổ đi vào, lúc Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đi qua phía trước vừa lúc có người đang chờ. Rất nhanh nhân viên để họ đi vào.
Trong nhà ma chỗ nào cũng âm u ẩm ướt, còn chưa đi vào đã có cảm giác u ám.
Đặc biệt xung quanh còn thêm tiếng nhạc khủng bố nữa.
Đi cùng bọn họ có ba nữ sinh, mới đến cửa đã có một giọng hét bén ngọn vang lên, do nữ sinh đi cuối cùng kêu lên.
“Tớ, tớ không dám đi sau đâu.” Nữ sinh kia nói.
Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh cũng lạnh run ôm cô ấy: “Tớ cũng không dám.”
Kỷ Nhiễm nhìn các cô ấy rồi không chút do dự đứng kế bên Thẩm Chấp, cô… Thật ra cô cũng không dám.
Mặc dù bề ngoài cô tỏ ra như kiểu không thèm để ý thật ra cô cũng rất sợ những thứ này. Kỷ Nhiễm sợ tối, sợ từ khi còn rất nhỏ.
Nhưng cô vẫn đánh bạo đi lên trước, trên vách tường trong nhà ma treo mấy bộ xương cốt người, có đầu lâu rồi còn có mặt nạ quỷ nữa.
Xung quanh đều có ánh huỳnh quang, mấy hình vẽ được vẽ lên tường nhìn cực kỳ phù hợp với bầu không khí khủng bố này.
Kỷ Nhiễm có chút buồn phiền, sao ở đây lại tối thế chứ, ngay cả đường đi cũng không dễ tìm.
Thẩm Chấp đi bên cạnh cô không hề nói chuyện, hai người đi tuốt đằng trước còn phía sau ba cô gái kết thành một đoàn đi theo.
Mới đi được một nửa đột nhiên trên đầu có thứ gì bay xuống đung đưa vài vòng bên cạnh các cô.
Tim Kỷ Nhiễm muốn ngừng đập, có cảm giác như ngừng đập vậy.
Càng đừng nói tới ba nữ sinh đi phía sau, rối thành một nùi, tiếng thét chói tai quả thật muốn lấn áp âm nhạc khủng bố trong nhà ma.
Đột nhiên có một nữ sinh kêu lên: “Á á á á, ma, ma đang sờ chân tớ.”
Có một con ma đen tuyền đột nhiên đứng lên, tiếng ba nữ sinh ngừng lại sau đó là tiếng thét chói tai thê thảm.
Thẩm Chấp cũng cảm giác được phản ứng cứng đờ của thiếu nữ bên cạnh.
Cậu đang muốn đưa tay ôm lấy cô thì kết quả cậu mới vươn tay ra người bên cạnh đã phản ứng nhanh hơn, trực tiếp xông lên trước.
Thẩm Chấp trơ mắt nhìn Kỷ Nhiễm chạy tới trước mặt con ma đen kia, sau đó không chút do dự nắm lấy áo đối phương rồi một tiếng vang trầm đυ.c vang lên.
Kỷ Nhiễm dùng đầu gối húc vào bụng người ta, đối phương đau đến mức kêu lớn một tiếng.
“Dọa người này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, cực kỳ lạnh lùng nghiêm túc nói.
Sau đó cô buông tay ra, đối phương nằm trên mặt đất ôm bụng kêu đau. Ba nữ sinh bên cạnh dựa sát vào nhau kia đều bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người.
Người nằm trên mặt đất nhỏ giọng ấm ức nói: “Ở đây tôi là ‘ma’ mà.”
Công việc của anh ta là phụ trách hù dọa người mà.
Kỷ Nhiễm há miệng thở dốc, nhất thời xấu hổ áy náy đều tập kích tới.
Cái nhà ma này thực sự quá tối, ngay cả đường đi cô cũng không tìm được nên đột nhiên có một con mà xuất hiện làm cô còn tưởng rằng có du khách nhàm chán chui ra dọa người nữa, nên mới tức giận…
Ra tay theo bản năng.
Hơn nữa cô gái nhỏ Kỷ Nhiễm này tính tình còn khác với người bình thường.
Những nữ sinh khác bị dọa đều sẽ đứng tại chỗ hét chói tai còn cô sẽ đón đầu lên trước, kiểu cậu dám dọa tôi sợ tôi đánh cậu để trả lại.
Thẩm Chấp đi lên nâng người kia dậy.
Sau khi đối phương đứng vững, giọng nói cậu đầy thành khẩn: “Thật xin lỗi, bạn gái không hiểu chuyện.”