Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 186: Muốn Ngươi... (H)

“Ưm…” Đưa tay chống đỡ bả vai của nam nhân, Diêu Vũ liền lui lại, cố gắng vùng vẫy tránh đi. Thế nhưng, đứng trước đối phương, chút sức lực này của y, căn bản là gãi ngứa cũng không đủ.

Không chỉ không đem hắn đẩy ra được, trái lại, lại càng khiến hắn khó lòng cầm giữ, nôn nóng bất an mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của y, trằn trọc liếʍ hút.

“Hức…ưm…”

Môi lưỡi dây dưa, xung quanh chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, mềm mại của Diêu Vũ, cùng với tiếng ‘chậc chậc’ làm người mặt đỏ tim đập.

Nam nhân gặm cắn môi y, tựa như muốn đem tư vị đều tỉ mỉ khắc ghi. Đến tận khi cánh môi của y đều đã bị gặm đến sưng đỏ, phủ lên một tầng ánh nước, hắn rốt cuộc mới chịu buông tha cho y.

“Tiểu Ngư nhi…” Lẩm bẩm gọi tên của Diêu Vũ, Mặc Phong liền đưa tay, bắt đầu thoát bỏ y phục trên người mình. Rõ ràng chỉ cần trong lòng vừa nghĩ liền đã có thể làm được, nhưng hắn vẫn muốn tự tay đi cởi, tựa hồ như vậy mới có cảm giác nghi thức.

Trong lúc Mặc Phong cởi bỏ xiêm y, lúc này, được thả ra, Diêu Vũ liền theo bản năng quay đầu, cựa quậy muốn trốn đến trong góc giường. Chỉ là, bởi vì bị dục hỏa che kín, y căn bản cũng không thể di chuyển được bao xa, liền đã bị đối phương kéo lại.

Mặc Phong từ phía sau ôm chầm lấy thân thể Diêu Vũ. Không giống với bộ dạng tương đối thon gầy khi mặc vào y phục. Sau khi cởi xuống xiêm y, dáng người Mặc Phong vẫn rất đánh sâu vào thị giác.

Làn da của hắn rất trắng, lộ ra một cỗ tử khí băng lãnh. Đường cong của cơ bắp cũng không quá khoa trương như huấn luyện viên thể hình, cuồn cuộn như núi. Trái lại, từ trên xuống dưới đều vô cùng hoàn mỹ, rắn chắc khỏe mạnh.

Quan trọng nhất là…còn có sáu khối cơ bụng…

Đây là trong lúc cựa quậy, Diêu Vũ tự mình nghiệm chứng qua.

Mặc Phong vòng tay qua người Diêu Vũ, dễ dàng đem đai lưng của y kéo xuống, xé rách thành hai đoạn, vứt đến bên cạnh. Bàn tay lại nhanh chóng giữ lấy vạt áo của y, hướng bên dưới kéo xuống.

Ngay tức khắc, bờ vai mảnh khảnh cùng với phần lưng mượt mà, trải đầy vết sẹo của y liền đã phơi bày ra dưới tầm mắt của hắn.

Giống với Trác Thiên Hạo, nhìn xem những vết tích này, Mặc Phong cũng không khỏi ngây người một chút, sau đó liền là phẫn nộ, xen lẫn với thương tiếc.

Cảm nhận được ánh mắt của nam nhân, cũng như sự thất thần của hắn, Diêu Vũ liền không khỏi run lên, có chút tự ti.

Y rất xấu, bất kể là khuôn mặt hay thân thể, so sánh với những nam nhân này, đều chẳng khác gì ánh sáng đom đóm cùng với hạo nguyệt.

Bọn họ ưu tú hơn y rất nhiều, y căn bản không xứng với bọn họ…

“Đừng…đừng nhìn…rất xấu…” Nức nở lắc đầu, Diêu Vũ liền vùng vẫy muốn đem y phục kéo lên, che lại những vết sẹo đáng sợ này. Thế nhưng, lúc này, tay của y lại bị một bàn tay to lớn hơn gắt gao đè lại.

“Không xấu, không sao cả, ta rất ưa thích…”

Chỉ cần là trên người của y, bất kì một thứ gì, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không chán ghét.

Phảng phất để chứng minh cho Diêu Vũ biết, lúc này, Mặc Phong liền khom người, đặt lên những vết sẹo này của y một nụ hôn tràn ngập ôn nhu. Sau đó, cũng không hề e ngại, dùng đầu lưỡi mô tả ra hình dạng của chúng.

“Mặc Phong…đừng…” Nghĩ tới hình ảnh nam nhân chuyên chú vào vết sẹo xấu xí của mình, Diêu Vũ liền hốt hoảng lắc đầu. Đồng thời, lại bởi vì cảm giác ngưa ngứa ở sau lưng mà chật vật bất kham, âm thanh cũng càng trở nên dinh dính.

Chỉ là, mặc cho thân thể của y run rẩy lợi hại, nam nhân vẫn nghiêm túc dọc theo sống lưng, liếʍ hôn từng tấc da thịt trên người của y. Cảm thụ thể nhiệt của y không ngừng lên cao.

Mặc Phong ghé vào bên tai Diêu Vũ, dù không nói chuyện, nhưng từng luồng hàn khí vẫn quanh quẩn trên mang tai của y, ngay cả hõm cổ cũng không thoát được, bị hắn trêu chọc đến lông tơ dựng đứng.

Cảm nhận được sự căng thẳng của người trong lòng, Mặc Phong liền rũ mắt, hạ giọng trấn an :“Tiểu Ngư nhi…chớ sợ…”

Nói nói, Mặc Phong lại không khống chế được, đem vành tai ửng hồng đến trong suốt ở trước mặt này ngậm lấy, dùng răng nanh nhẹ nhàng nhấm nháp.

“Hư…đừng cắn…thật khó chịu…”

Làn da của Diêu Vũ không hề mịn màng như nữ tử, lại càng không sánh bằng một con hát như Mặc Phong. Thế nhưng, khi sờ vào, không những không thô ráp, trái lại, xúc cảm còn vô cùng đặc biệt.

Bàn tay hắn luồn vào trong vạt áo treo lỏng lẻo của y, vuốt ve phần ngực rắn chắc. Cuối cùng, lại dời đến hai điểm nhỏ bé, cứng ngắc ở trước ngực y, dùng ngón tay mân mê, nhào nặn.

“Mặc Phong…ưm…Mặc Phong…”

Cảm giác khô nóng trong người bị xúc cảm lạnh lẽo mà nam nhân mang tới xua tan. Thế nhưng, Diêu Vũ vẫn không hề dễ chịu hơn chút nào, trái lại, thần trí lại càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Thật muốn…

“Hức…hư…”

Nghe thấy tiếng khóc nỉ non của người trong lòng, Mặc Phong liền không khỏi đặt lên trên tóc y một nụ hôn, dịu dàng hống :“Đừng khóc, em khóc, ta sẽ rất đau lòng.”

“Khó chịu lắm sao?”

“Nóng quá…thật ngứa…” Không biết có phải đã không nhịn được nữa không, lúc này, Diêu Vũ lại bắt đầu hàm hồ đáp lời Mặc Phong :“Ta khó chịu quá…hức…Mặc Phong…”

“Nơi nào khó chịu?” Trong lòng biết rõ, nhưng Mặc Phong vẫn cố tình giả ngốc, đem ác thú vị của mình phóng đại đến cực hạn.

“…bên dưới…bên dưới rất khó chịu…”

“À…” Nhẹ giọng ai thán một chút, Mặc Phong liền tiếp tục giả ngốc :“Bên dưới rất khó chịu, như vậy phải làm sao đây?”

“Hức…ta muốn…”

“Muốn cái gì? Ta thật sự không hiểu.”

Thân thể hư không trống rỗng, dục hỏa dâng trào, như muốn đem y hoàn toàn chôn vùi ở bên trong, nhưng nam nhân vẫn chậm chạp không chịu hành động. Rốt cuộc, vẫn là khiến chút lý trí cùng ngượng ngùng cuối cùng của Diêu Vũ mất đi. Âm thanh gần cuối còn mang theo tiếng nức nở.

“Muốn ngươi…mau tiến vào…”