Giang Nam Ngoại Truyện

Chương 11: Mai Thấm Tuyết [2]

Mộc Yên Tuyết chỉ thoáng giật mình trong phút chốc, vẻ kinh ngạc lộ rõ giữa chân mày dần thâu lại, đôi mắt sáng ngời dần tối lại. Nàng cúi người nhặt kiếm lên, bất chợt hai mắt híp lại, sát khí ùa tới.

Nàng cầm kiếm đâm thằng về phía ta, khoảnh khắc đó có thể thấy khuôn mặt nàng không hề có một tia máu.

Bỗng một cái ly bay tới, khi chạm vào mũi kiếm vỡ thành hai mảnh.

Lâu Tây Nguyệt nghiêng mình dời bước kéo ta qua một bên né tránh đường kiếm, cây quạt trong tay hắn mở ra rồi khép lại vừa hay kẹp chuôi thanh nhuyễn kiếm, “Mộc trang chủ, lẽ nào sư phụ tôi đã từng mạo phạm Mộc tuyết sơn trang?”

Nàng ta cau mày, hỏi lại, “Sư phụ của cậu?”

Lâu Tây Nguyệt gật đầu đáp, “Người là cốc chủ Dược vương cốc, Hạ Cảnh Nam.”

Ta vội nhìn sang sư phụ, thấy người vẫn đứng im chỗ cũ, vừa rồi người dùng ly trà đỡ kiếm khiến tay áo còn dính nước. Khi nghe vậy, người nhìn ta, mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt không mảy may cảm xúc.

Ta nghiêm mặt ho khan hai tiếng, rồi tiếp lời Lâu Tây Nguyệt, “Khụ khụ, tại hạ là đệ tử của Hạ thần y, lần này theo sư phụ đến Mộc tuyết sơn trang. Tây Nguyệt là đại đệ tử đời thứ ba của Dược vương cốc tôi. Chẳng hay trong lúc vô tình tại hạ đã mạo phạm Mộc trang chủ?”

Dứt lời ta quay mặt đi không dám nhìn Lâu Tây Nguyệt.

Mộc Yên Tuyết lộ vẻ khó tin, thấp giọng quát, “Rốt cuộc ngươi có phải là Lâm Ngật không?”

Ta hoảng hốt ngơ ngác, “Người trong lời Mộc trang chủ, tại hạ không hề biết.”

Tay nàng cầm kiếm dường như hơi run rẩy.

Diện Sát có vẻ nóng lòng lắm rồi, không kiềm mình đặng lớn tiếng hỏi, “Mộc trang chủ, yến hôn này còn chiêu hay không?”

Trong phòng, mọi người hoặc xì xào bàn tán, hoặc tỏ ý tán đồng với Diện Sát.

Mộc Yên Tuyết vẫn cứ nhìn ta không nói lời nào. Một lát sau, nàng cầm kiếm xoay người đi thẳng ra khỏi phòng khách, để lại một đám người ú a ú ớ không hiểu mô tê gì.

Bỗng ta nghe tiếng Trầm Vân Song ở phía sau, “Thất ca ca, chuyện vừa rồi là thế nào vậy? Hạ thần y không phải là sư phụ huynh sao?”

Lâu Tây Nguyệt không đáp.

Ta thở hắt ra một hơi, rồi quay đầu nói với Lâu Tây Nguyệt, “Tây Nguyệt, hôm nay sư phụ ta đang ở đây. Nào đến đây, cậu theo vi sư đến bái kiến sư tổ nào.”

Lâu Tây Nguyệt mặt không cảm xúc.

Ta nhích chân sang chỗ sư phụ, rồi nhếch miệng cười với người, “Sư phụ, cậu ta là Thất công tử của Lâu gia, Lâu Tây Nguyệt, được con thu vào cốc làm đệ tử.”

Sư phụ nhìn Lâu Tây Nguyệt, khoé môi lộ nụ cười mỉm, gật nhẹ đầu.

Hồi mới lừa Lâu Tây Nguyệt nhập cốc, ta đã biết rằng rồi có một ngày chân tướng cũng bị bại lộ. Con người ta xưa nay làm việc cẩn thận, để đề phòng lúc cậu ta biết chân tướng mà trở mặt, khi nhập cốc, ta đã bảo cậu ta làm lễ ba quỳ chín lạy, đồng thời còn lưu lại giấy trắng mực đen để đề phòng bất cứ tìn huống nào.

Ngày ấy, ta làm bài rồi cho Lâu Tây Nguyệt đọc một lần, đại thể ý nó là: Lâu Tây Nguyệt, từ hôm nay trở đi, nguyện gia nhập Dược vương cốc, trở thành môn hạ kế nghiệp sư phụ, xin được dùng máu ăn thề. Sau đó hai ta cắn đầu ngón tay, ấn ký vào bên trên.

Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.

Cho nên, dù ta không phải là Hạ Cảnh Nam thì vẫn đường đường chính chính là sư phụ của Lâu Tây Nguyệt.

Bài này ta vẫn còn cất trong ngực.

Lâu Tây Nguyệt đối diện sư phụ, ngón tay đặt trên khung quạt hoa đào, nét mặt không đổi, ta không tài nào đoán được lúc này trong lòng hắn là mưa gào gió giật, hay là sóng nhẹ lăn tăn. Nhưng ta cho rằng, một Lâu Tây Nguyệt đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà lúc này bùng nổ ngay tại chỗ, sau đó kích động phẫn nộ ngửa mặt lên trời thét dài chặt đứt tình nghĩa thầy trò với ta vậy thì thật quá không bình tĩnh rồi, uổng công ta làm gương sáng dạy hắn lâu như vậy.

“Bốp—” Đập chuôi quạt vào lòng bàn tay, Lâu Tây Nguyệt nhướn mày nhìn ta, khoé miệng lộ ra một nụ cười mỉm tỏ ý điềm nhiên như không. Rồi hắn chắp tay thi lễ với sư phụ ta, “Tây Nguyệt gặp qua Hạ cốc chủ.”

Sư phụ mỉm cười, hỏi ta tiếp, “Tiểu Hương, sao con lại xuất cốc?”

Ta thật thà đáp, “Cha Tây Nguyệt, Lâu đại hiệp nhiễm phong hàn mà sư phụ ra ngoài chưa về, nên con đành đi cùng cậu ta đến Dương Châu để chữa trị cho ông ấy.”

Lâu Tây Nguyệt run lên.

Sư phụ ôn hoà hỏi tiếp, “Vậy sao lại đến Mộc tuyết sơn trang?”

Ta lại thật thà đáp, “Tây Nguyệt có ý muốn cùng Mộc trang chủ kết duyên, nên con lại theo cậu ta đến nhằm giong cờ cổ vũ.”

Lâu Tây Nguyệt lại run lên.

Cuối cùng đã dẫn được trọng tâm câu chuyện đến điểm chính, ta nhân cơ hội hỏi sư phụ, “Sư phụ cũng có ý với Mộc trang chủ ạ?”

Người cong khoé miệng, “Ta cùng nàng từng quen biết, lần này tiện đường mang đến cho nàng ít dược thảo bảo vệ tâm mạch.”

Ta quay sang Lâu Tây Nguyệt, thư thả vỗ vỗ vai hắn, “Tây Nguyệt, cậu yên tâm được rồi. Sư phụ không có ý gì với Mộc trang chủ cả, cậu không cần để ý đến tình nghĩa thầy trò, cứ thoải mái ôm mỹ nhân về đi.”

Chuôi bạch ngọc như ý trên cây quạt hoa đào bất chợt đứt thành hai đoạn.

“Hạ thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ơn cứu mạng lần trước của người Trầm Nhiên còn chưa đáp tạ.” Một vị công tử vận áo xanh tướng mạo tuấn tú đứng bên cạnh Trầm Vân Song đi tới.

Sư phụ mỉm cười, đáp, “Trầm công tử, thương thế của cậu thế nào rồi?”

Bên phải khuôn mặt Trầm Nhiên có một vết thương đã lên vảy đỏ, hắn nói cảm ơn, “Nhờ thần y phối dược, giờ đã tốt lên nhiều rồi.”

Đang lúc nói chuyện thì thị nữ vừa nãy đứng bên cạnh Mộc Yên Tuyết đến truyền lời, “Các vị anh hùng, bây giờ trong trang đang là lúc mai đỏ nở rộ, trang chủ chúng tôi có ý mời các vị thưởng mai đạp tuyết. Mộc tuyết sơn trang đã chuẩn bị mỹ nhân rượu ngon và thức nhắm, hôm nay các vị hãy nghỉ lại trong trang, ngày mai lại mở yến chọn rể.”

Lúc gần tối, Trầm Nhiên mời sư phụ cùng uống rượu. Trầm Vân Song thì rủ Lâu Tây Nguyệt đến sau đình thưởng mai.

Ta đã gặp được sư phụ cho nên tâm tình rất tốt, chắp tay thong thả dạo bộ trong sân.

Mai đỏ giữa tuyết, băng đóng đầy cành, thật là tươi đẹp. Mai đỏ trong Mộc tuyết sơn trang còn gọi là “Mai hai mùa”, hoa nở sáu cánh, cuối đông đầu xuân là mùa mai thứ hai, thật là hiếm thấy.

Ta thầm nghĩ, đợi sau khi sư phụ cùng Trầm Nhiên uống hết rượu rồi, ta sẽ cùng người đứng dưới nắng vàng tuyết trong, ngửa đầu ngắm mai đỏ. Gió núi vi vu, nắng chiều nhuộm sương, cảnh tượng này khác gì như thơ như hoạ.

Giữa lúc ta đang miên man suy tưởng chuyện hoa trong gương trăng trong nước, thì bất chợt bị thanh Giáng tuyết kiếm của Mộc Yên Tuyết đặt nơi cổ họng làm bừng tỉnh.

Nàng cười lạnh một tiếng, “Lâm Ngật, ta không biết tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này, nhưng mối thù ngươi trộm kiếm phổ, há chỉ cần thay một thân trang phục là che giấu được!”

Khuôn mặt nàng trắng muốt, dưới sắc tuyết càng nổi bật tựa như mây mỏng che trăng.

Ta giải thích, “Mộc trang chủ, cô nhận lầm người rồi, tôi không biết Lâm Ngật mà cô nói là ai cả. Tại hạ không hề quen biết hắn ta.”

Mộc Yên Tuyết quát, “Câm miệng! Ta với ngươi cùng là môn đệ ba năm, sớm chiều gặp mặt, dù ngươi hoá tro ta cũng nhận ra được!”

Phút chốc ta hiểu ra, Lâm Ngật mà nàng nhắc đến hẳn chính là chủ nhân của lớp da mặt trên mặt ta.

Lúc này ta mới nói với nàng, “Mộc trang chủ, gương mặt này thật ra không phải là của tôi.”

Nàng nghi hoặc hỏi lại, “Ý ngươi là gì?!”

Ta toan lột lớp da đi, thì chợt nghe thấy có người gọi mình.

“Tiểu Hương”, Giọng của sư phụ tựa như nắng ấm, khiến ta cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Sư phụ đi tới cạnh ta, nói với Mộc Yên Tuyết, “Mộc trang chủ, nàng ấy là Tề Hương đệ tử của tôi. Cô nhận nhầm người rồi.”

Mộc Yên Tuyết không dời kiếm, lời nói đầy hàm ý, “Hạ thần y, vị đệ tử này của người thật giống một vị cố nhân của tôi.”

Ta vội giải thích, “Đó là bởi vì lớp da này…”

Lời mới nửa thì bị sư phụ cắt ngang, người đáp lãnh đạm, “Thiên hạ này người giống người rất nhiều. Mộc trang chủ nhìn kỹ lại xem Tề Hương và cố nhân của cô có phải cùng một người không?”

Mộc Yên Tuyết lặng người, hai mắt nhìn ta chăm chú. Chỉ chốc lát sau, tay nàng buông xuống, thì thào, “Không phải…”

Vẻ mặt nàng thất thần, mất mát, cười tự giễu, “Quả nhiên hắn sẽ không tới. Ta đang làm gì thế này… Hắn đã đi bốn năm, nếu về thì đã sớm về rồi.”

Nàng rũ mắt, mày đen cau chặt, im lặng chốc lát rồi xoay người rời đi.

Sư phụ đứng dưới cành mai, mắt như đầm trong, mặt tựa trăng tròn, lúm đồng tiền khẽ lộ, cả người như tan vào trong gió.

Ta hỏi người, “Sư phụ, người không muốn để nàng biết chuyện da mặt vì sợ nàng biết Lâm Ngật đã chết sao?”

Sư phụ ôn hoà đáp, “Tiểu Hương, việc này đừng để nàng biết thì tốt hơn.”

Ta nghiêng đầu nhìn người, mấy sợi tóc xổ ra phớt qua má người lại như cơn gió nhẹ gãi vào lòng ta.

“Sư phụ”, ta mở miệng gọi người.

Người ngậm cười nhìn ta, ôn hoà hỏi, “Sao thế?”

Ta nhìn dung nhan như ngọc của người, không biết phải nói gì. Hai ba cánh mai rơi xuống xuôi theo áo bào trắng của người ngập vào trong tuyết, trông người thanh nhã tựa nhành liễu khói.

Xa người lâu ngày, trước đó luôn cảm thấy trong lòng chất chứa nghìn lời vạn chữ muốn giải bày, nhưng vào lúc này lại chỉ còn lại cảm giác tim đập thật nhanh, đến độ mai đỏ cũng rung rinh theo.

“Sư phụ, con thấy dáng vẻ vừa rồi của Mộc trang chủ giống như có huyết hải thâm cừu với Lâm Ngật vậy. Sao người không nói cho nàng biết Lâm Ngật đã chết? Như vậy nàng sẽ hài lòng rồi.”

Sư phụ gảy bông tuyết đậu trên tóc ta, “Tiểu Hương, yêu cùng hận, chỉ nghĩ sai một ý sẽ sai hết.”

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không nhiễm bụi trần của người, hỏi, “Mộc trang chủ vừa yêu vừa hận Lâm Ngật ạ? Con cảm thấy Lâm Ngật ấy rất tiêu sái, nếu còn sống hẳn rất xứng đôi với nàng.”

Sư phụ không đáp lại.

Gió rét thổi qua, ta không khỏi rùng mình một cái.

“Tiểu Hương, lát nữa ta phối cho con một phương thuốc trị hàn.” Dứt lời, sư phụ cất bước rời đi.

Ta ngây người nhìn bóng lưng người dần xa.

Khi xoay người lại thì thấy Lâu Tây Nguyệt đang đứng dưới mái hiên, ta biết tai vạ đến rồi, bèn quay đầu vờ như không thấy hắn, bước nhanh rời đi.

Bỗng nhiên một bóng người thoảng qua, ta chỉ cảm thấy bên cạnh như có ngọn gió lướt qua, rồi thấy ngay Lâu Tây Nguyệt đang cầm quạt nghiêng đầu đứng chắn trước mình.

Ta cúi đầu cười khan, “Tây Nguyệt à, phong cảnh bên này đẹp nhỉ, thật thích hợp để cậu cùng tiểu sư muội thưởng mai đàm tình.”

Bất chợt cằm bị nâng lên, Lâu Tây Nguyệt sáp lại gần ta, mắt phượng híp lại, nói từ từ, “Tiểu Hương? Thì ra tên người là Tiểu Hương?”

Ta lui về phía sau hai bước, cười hùa đáp, “Tây Nguyệt, lúc đầu không phải ta có ý lừa cậu đâu. Chẳng qua vì sư phụ đang xuất cốc, mà một nhân tài như cậu, nếu bỏ lỡ duyên phận sẽ là chuyện đáng tiếc nhất của Dược vương cốc ta. Cho nên ta mới nghĩ, trước cứ thâu nhận cậu làm môn đệ, chớ để phù sa chảy ra ruộng ngoài, ha ha ha ha.”

Lâu Tây Nguyệt nhướn mày, nhích lại gần ta, ngẫm một lát rồi nói, “Hừm? Tiểu Hương… Nghe như tên nữ nhân.”

Ta ngại ngùng đáp, “Ngày bé ta rất tuấn tú, cha ta thấy vậy bèn lấy tên con gái đặt cho.”

Hắn đập cây quạt, khoé môi lộ ra nụ cười lạnh, “Người gạt ta. Giờ nên giải quyết thế nào đây?”

Ta bèn dịu giọng thương lượng với hắn, “Ta là đệ tử chân truyền của sư phụ, y thuật rõ là thiên hạ đệ nhị. Cho nên cậu theo sư phụ hay theo ta cũng chẳng khác gì nhau cho mấy. Huống chi mấy ngày nay ở cùng với ta, cậu không thấy bản thân đã tiến được rất xa sao? Quan trọng nhất không phải là danh tiếng, những thứ này chỉ là vật ngoài thân. Mà quan trọng nhất là cậu học được bao nhiêu? Cậu lĩnh ngộ được bao nhiêu?”

Ta nghiêm mặt dạy bảo hắn, “Chứ nếu cậu học y mà đòi nhanh đòi vội, thì dù sư phụ là ai, cũng không thể đạt được đến độ tinh tuý.”

Lâu Tây Nguyệt ngoan ngoãn nghe ta nói hết, xong mới nhún vai đáp, “Lâu Tây Nguyệt ta chưa bao giờ là hạng cao nhân thanh tâm quả dục. Ta chỉ lấy thái độ thế tục mà bái sư, nếu không đạt được tinh tuý, vậy đổi người khác.”

Nói xong, hắn phủi phủi tuyết đọng trên áo choàng, xoay người toan bỏ đi.

Ta vội vàng đưa tay kéo hắn, “Tây Nguyệt, cậu hiểu lầm ý của vi sư rồi. Ý ta là thời gian qua cậu đã lĩnh hội được không ít, thấu đáo đạo lý của Dược Vương Cốc ta. Hai ta đã từng lấy máu ăn thề, cậu còn đứng dưới trăng thề rằng đời này kiếp này là người của ta, mãi mãi không thay đổi. Cậu đã quên rồi sao?”

Lâu Tây Nguyệt nghe vậy run lên, sắc mặt u ám, buồn bực đáp, “Ta từng nói lời này khi nào…”

Ta vội sờ soạng tờ trong l*иg ngực, móc ra đưa tới trước mặt hắn, nghiêm giọng nói, “Ta còn giữ bằng chứng đây, Thất công tử Lâu gia là một người nhất ngôn cửu đỉnh, trọng tình trọng nghĩa. Giấy trắng mực đen sờ sờ đây, lý nào cậu định nuốt lời?”

Lâu Tây Nguyệt không đáp lại.

Ta đi lại đứng dưới một gốc mai, vẻ mặt ôn hoà nói, “Tây Nguyệt, Mộc tuyết sơn trang quả là chốn tiên cảnh, mai này nở mới đẹp làm sao. Vi sư biết cậu am hiểu ngâm thơ đối địch, chi bằng ngâm một bài thơ vịnh mai đi.”

Lâu Tây Nguyệt nhướn mi dài, đôi mắt ánh lên nét cười, đáp lời, “Được, có câu ‘Giai nhân yểm hồng mai’. Sư phụ đã đứng dưới mai này, đệ tử bèn lấy cảnh này làm thơ.”

Ta vô cùng phong nhã mà dựa vào thân mai, cười cười với Lâu Tây Nguyệt.

Hắn cúi mặt, dường như đang suy ngẫm câu thơ.

Tiếp đó hắn ngước mắt, mở quạt, tay phải tung một chưởng phong, cây quạt như mũi tên rời cung phóng băng băng vọt qua cành mai sau lưng ta. Chỉ nghe xoạt một tiếng, cây quạt đã trở lại trong tay hắn giống như có phép chú.

“Xoạt xoạt—”, một hồi rung động, tuyết đọng nặng trĩu trên cành mai rơi tả tơi vừa vặn vùi lấp mặt ta.

Ta gắng hất tuyết ra, run rẩy mắng, “Lâu Tây Nguyệt, cậu—”

Ý cười trong mắt hắn càng đậm, nghiêm mặt đáp, “Không sơn bất kiến nhân, đản văn nhân ngữ hưởng.”

*Núi vắng chẳng bóng ai, chỉ nghe vọng tiếng người

Ta vừa rủ tuyết trên người vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, “Lâu tây Nguyệt, ngươi, ngươi khi sư diệt tổ!”

Hắn chống má, nói từ từ, “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng*. Sư phụ cùng mai này trổ sắc thật là thú vị”. Dứt lời hắn xoay người cất bước rời đi.

*Ý bảo mặt người cùng hoa đào đều ánh lên sắc hồng

Đi hai bước, hắn lại quay lại gọi ta, “Tiểu Hương.”

Hắn đột nhiên gọi ta là Tiểu Hương, nhất thời ta không quen, ngẩng đầu lên đáp, “Hửm?”

Sợi tóc hắn khẽ bay lên, tay áo lất phất, nụ cười xán lạn.

Tay hắn vung quạt, chuôi quạt hoa đào lại lần nữa đập vào cành mài “Xoạt xoạt—”.

Ta ngửa mặt lên trời thét dài, “Lâu Tây Nguyệt, ngươi không ra gì.”

Trong núi mai, tiếng vọng luyên thuyên.