Trọng Sinh Trở Về: Mộ Thiếu Quan Tâm Chút Đi

Chương 13: Xấu Hổ Trèo Nhầm Cửa Sổ

Tại sao lại như vậy, đã từng có rất nhiều sát thủ được huấn luyện bài bản kẻ trước ngã xuống đã có kẻ sau xông lên lẻn vào hoàng cung ám sát nữ đế, kết cục đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Anh né nhát dao của Diệp Tinh Quang, né người sang một bên, phản ứng của anh vượt ngoài dự tính của cô.

Để che giấu thân phận, Diệp Tinh Quang ra tay rất dứt khoát nhưng lại cố ý tránh chiêu cuối.

Đối phương phòng thủ mà không đáp chiêu, hơi thở trên người anh nguy hiểm nhưng lại có gì đó quen thuộc đến khó hiểu.

Không ngờ lại gặp đối thủ ở đây,chiêu thức của Diệp Tinh Quang sắc bén vài phần.

" Trèo qua cửa sổ , đột nhập vào nhà tôi, cô còn ra tay trước, định gϊếŧ người diệt khẩu chăng?" Giọng anh hài hước, như câu đùa của những đôi tình nhân.

Sau khi 2 nắm đấm va vào nhau trong không trung, Diệp Tinh Quang như bừng tỉnh bởi câu nói đùa này, hóa ra cô đã trèo nhầm cửa sổ, đây rõ ràng không phải nhà cô!

"..."

Cô vào nhầm nhà, còn suýt nữa thì ra tay với người ta!

Đáng sợ nhất là không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Lúc này đây,ai mở miệng trước thì người đó xấu hổ.

Dưới ánh sáng như ban ngày, con ngươi của cô nheo lại, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm vời vợi, đồng tử to đen như màn đêm âm u dày đặc.

Quả nhiên là Mộ Diệc Thần.

Thật quá đỗi trùng hợp.

" Thật tình không biết, tôi còn tưởng người tình của tôi nửa đêm trèo qua cửa sổ, muốn vui vẻ một chút." Đôi mắt anh ta nhìn cô có vẻ ôn hòa, mà thực ra lại tiềm ẩn một sự nguy hiểm và điên cuồng mà người bình thường không có được.

" Chỉ là đi ngang qua thôi."

Diệp Tinh Quang không lấy gì làm hổ thẹn khi khi một mình đột nhập vào nhà người khác, cô nhìn một vòng quanh chỗ người kia đang đứng.

Không gian chật chội đến mức đau đớn, trên tủ quần áo còn phảng phất mùi băng phiến, môi trường sống khác xa so với nơi mà đáng ra anh phải sống.

Cũng phải.

Ở gần chỗ cô, còn đòi hỏi điều kiện tốt đến đâu được nữa?

Cô ở đây, còn không phải vì nghèo sao!

Nếu không thì ngồi một chút ở đây cũng làm cô chán ghét , dù thế nào thì cô cũng từng là nữ đế bệ hạ cao quý, từ nhỏ đã được cung phụng, cưng chiều.

Anh ta làm gì ở đây? Thử nghiệm cuộc sống khổ sở sao!

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh dựa người vào vách tường, cố nén cười đáp:" Có người xem quẻ cho tôi , nói rằng phải trông chừng ở đây, kiểu gì cũng rơi xuống một cô vợ. Vì vậy tôi đang đợi."

"..."

Hai chữ đoán mệnh này lập tức thu hút sự chú ý của Diệp Tinh Quang, cô nhìn lại người đàn ông, lần này tập trung vào mắt và miệng anh .

Nói về hình tướng học, hai bộ phận này có thể cho thấy anh có vận đào hoa hay không.

" Chủ nhân, người này không được đâu, đường nhân duyên của anh ta quá dài ! Giọng của Bồ Công Anh rất nghiêm túc, " Tôi có thể cảm nhận được ở người đàn ông này có gì đó đen tối, không giống người tốt như chủ nhân."

Diệp Tinh Quang:"..."

Cho tôi rút lại câu cuối!

"Vận đào hoa của anh ta rất yếu, trong đời chỉ có một bông hoa đào thôi, hơn nữa lại là một bông hoa Bá Vương. Không biết ai mà xui xẻo vậy, xem ra là sẽ trồng trên người anh ta."

Bồ Công Anh:"..."

Cậu e ngại nói với chủ nhân sự thật tàn khốc đó.

"Cửa chính ở đâu?"

Diệp Tinh Quang cũng không muốn nán lại bên người đàn ông này thêm nữa, nhìn anh giống như một công tử có học hành, hào hoa phong nhã, một vị thần người ta tôn thờ mà không gì có thể làm ô uế.

Thế nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại có cảm giác muốn xâm lược, rất kì quái.

Mộ Diệc Thần chỉ hướng về phía cửa, phong thái vô cùng tao nhã, không có chút gì gây khó dễ hay cản trở.

Diệp Tinh Quang không nhìn anh ta nữa, cô lạnh lùng rời đi.

Muộn thế này rồi vẫn chưa ăn tối, tính khí có chút khó chịu.

Mộ Diệc Thần nghe tiếng cửa đóng, từ từ nhắm mắt lại.