Bộ Trưởng Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 133: Đừng Đem Chính Mình Chơi Chết, Buổi Tối Tôi Còn

muốn chơi cô đấy

Mọi người nhanh chóng xông lại, vây quanh ở bên cạnh hai người.

“cô điên rồi, anh ta là người nhà Tư Đồ gia!”

“cô nếu dámlàmbị thương Thái tử, tôi là người đầu tiên muốn mạng của cô!”

… Đư

ơng nhiên, mắng thì mắng, némchuột sợ vỡ bình, ai cũng không dámđi lên, sợ Bùi Vân Khinh tay run một cái, Tư Đồ Duệ liền bị thương.

Tư Đồ Duệ ngược lại là người tỉnh táo nhất.

Chămchú nhìn vào mắt của cô, trong tròng mắt xámcủa anh ta nổi lên

“Tôi cho cô mượn một cái lá gan!”

“không cần anh cho mượn!”

Bùi Vân Khinh trên tay tăng lực đạo, dao giải phẫu sắt bén imlặng cắt làn da của anh ta, giọt máu đỏ tươi tràn ra, theo vết dao chảy xuống.

“hiện tại, dao của tôi cách động mạch chính của anh chỉ có 8 mm, nếu như tôi chỉ cần dùng sức thêmchút nữa thôi, anh chắc chắn phải chết!”

“Thái tử!”

“Bùi Vân Khinh!”

… Nhìn

thấy máu theo miệng vết thương trên người Tư Đồ Duệ chảy xuống, đámnhị thế tổ đứng ở gần đấy, không ai là không kinh hô thành tiếng.

Hứa Gia nắmchặt tay, khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch.

“Bùi Vân Khinh, cô… cô mau buông anh ấy ra!”

Tư Đồ Duệ cười khẽ một tiếng, ngược lại trầmtĩnh lại.

Hơi cúi đầu, đón Bùi Vân Khinh tầmmắt, trên mặt không hề lộ ra biểu hiện sợ hãi.

Hoàn toàn không để ý đến, lưỡi dao lạnh như băng kia đã muốn ghì lên cổ hắn, Tư Đồ Duệ nhìn chămchú Bùi Vân Khinh, ánh mắt càng phát ra tà tứ

cuồng vọng.

“Hômnay, hoặc là người gϊếŧ ta, hoặc là ta gϊếŧ ngươi, tôi vẫn luôn ghi hận với cô, thẳng đường đi đến anh cùng tôi đánh cuộc mới thôi!”

Ai mà chẳng sợ chết.

Rất rõ ràng, trước mắt người này không có như vậy.

anh ta quả thực không hề sợ!

Cũng không thể dùng cái chết để uy hϊếp một người không sợ chết được.

Lui về sau một bước, cô dứt khoát thu hồi dao giải phẫu.

“Được, tôi sẽ đánh cược với anh!”

Ánh mắt của người này cho cô biết, anh ta không phải nói đùa, nếu cô không cùng hắn đánh một ván này, chỉ sợ mỗi ngày anh ta đều quấy rầy cô.

cô còn có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian cùng anh ta mỗi ngày chơi trò mèo vờn chuột.

Hứa Gia thấy cô buông anh ta ra, tiến lên một bước, nâng nắmtay, định đánh mặt Bùi Vân Khinh mộtquyền.

Bốp!

Tư Đồ Duệ dứt khoát nâng tay phải lên, bắt được cổ tay của Hứa Gia, gạt ra, hất cằmlên.

“Mọi người lên xe!”

Mỗi người lên xe của mình, Tư Đồ Duệ đemxe đi, Bùi Vân Khinh nổ máy lao theo phía sau xe của anhta, những người khác cũng đều đemxe lái đi, vây

chung quanh chỗ cô, không cho cô có cơ hội đào tẩu.

Phía trước thông báo đèn đỏ, Tư Đồ Duệ cũng là không giảmtốc độ, nhanh chóng thông qua.

thật sự là tự tìmđường chết.

Bùi Vân Khinh âmthầmlắc đầu, phía trước trái phải đều là xe, ai cũng không muốn phải đi chậm, côcũng chỉ có thể đạp chân ga phóng xe theo sau.

một hàng hơn mười chiếc xe chạy vượt qua, tiếng nổ ran chạy băng qua đường, làmcho những người điđường không thể không chú ý đến.

một lúc sau, đoàn xe đã chạy lên thành giao cao tốc, đi vào vùng núi phía bắc, không đợi Tư Đồ Duệ an bài, đã có xe chủ động dừng lại giao lộ, bày

chướng ngại vật.

Tới nơi đua xe như thế này, cũng không phải lần đầu tiên làmnhư vậy, ngựa quen đường cũ.

Lúc Tư Đồ Duệ cùng Bùi Vân Khinh ở trên giao lộ, Hứa gia đã chạy tới.

“Thái tử, đường đều đã phong tỏa kín!”

Tư Đồ Duệ thản nhiên gật đầu, đemxe chạy đến đầu đường, nhìn về phía Bùi Vân Khinh, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay.

Đemxe quay đầu, chạy đến sườn xe, Bùi Vân Khinh quay đầu, chống lại tầmmắt của hắn.

một cánh tay gác lên xe, tuấn mỹ thiếu niên ra vẻ kiêu ngạo.

“Đừng xemchính mình chơi đùa đến chết, buổi tối ta vẫn còn muốn đùa ngươi đấy!”

Mọi người nhanh chóng xông lại, vây quanh ở bên cạnh hai người.

“cô điên rồi, anh ta là người nhà Tư Đồ gia!”

“cô nếu dámlàmbị thương Thái tử, tôi là người đầu tiên muốn mạng của cô!”

… Đư

ơng nhiên, mắng thì mắng, némchuột sợ vỡ bình, ai cũng không dámđi lên, sợ Bùi Vân Khinh tay run một cái, Tư Đồ Duệ liền bị thương.

Tư Đồ Duệ ngược lại là người tỉnh táo nhất.

Chămchú nhìn vào mắt của cô, trong tròng mắt xámcủa anh ta nổi lên

“Tôi cho cô mượn một cái lá gan!”

“không cần anh cho mượn!”

Bùi Vân Khinh trên tay tăng lực đạo, dao giải phẫu sắt bén imlặng cắt làn da của anh ta, giọt máu đỏ tươi tràn ra, theo vết dao chảy xuống.

“hiện tại, dao của tôi cách động mạch chính của anh chỉ có 8 mm, nếu như tôi chỉ cần dùng sức thêmchút nữa thôi, anh chắc chắn phải chết!”

“Thái tử!”

“Bùi Vân Khinh!”

… Nhìn

thấy máu theo miệng vết thương trên người Tư Đồ Duệ chảy xuống, đámnhị thế tổ đứng ở gần đấy, không ai là không kinh hô thành tiếng.

Hứa Gia nắmchặt tay, khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch.

“Bùi Vân Khinh, cô… cô mau buông anh ấy ra!”

Tư Đồ Duệ cười khẽ một tiếng, ngược lại trầmtĩnh lại.

Hơi cúi đầu, đón Bùi Vân Khinh tầmmắt, trên mặt không hề lộ ra biểu hiện sợ hãi.

Hoàn toàn không để ý đến, lưỡi dao lạnh như băng kia đã muốn ghì lên cổ hắn, Tư Đồ Duệ nhìn chămchú Bùi Vân Khinh, ánh mắt càng phát ra tà tứ

cuồng vọng.

“Hômnay, hoặc là người gϊếŧ ta, hoặc là ta gϊếŧ ngươi, tôi vẫn luôn ghi hận với cô, thẳng đường đi đến anh cùng tôi đánh cuộc mới thôi!”

Ai mà chẳng sợ chết.

Rất rõ ràng, trước mắt người này không có như vậy.

anh ta quả thực không hề sợ!

Cũng không thể dùng cái chết để uy hϊếp một người không sợ chết được.

Lui về sau một bước, cô dứt khoát thu hồi dao giải phẫu.

“Được, tôi sẽ đánh cược với anh!”

Ánh mắt của người này cho cô biết, anh ta không phải nói đùa, nếu cô không cùng hắn đánh một ván này, chỉ sợ mỗi ngày anh ta đều quấy rầy cô.

cô còn có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian cùng anh ta mỗi ngày chơi trò mèo vờn chuột.

Hứa Gia thấy cô buông anh ta ra, tiến lên một bước, nâng nắmtay, định đánh mặt Bùi Vân Khinh mộtquyền.

Bốp!

Tư Đồ Duệ dứt khoát nâng tay phải lên, bắt được cổ tay của Hứa Gia, gạt ra, hất cằmlên.

“Mọi người lên xe!”

Mỗi người lên xe của mình, Tư Đồ Duệ đemxe đi, Bùi Vân Khinh nổ máy lao theo phía sau xe của anhta, những người khác cũng đều đemxe lái đi, vây

chung quanh chỗ cô, không cho cô có cơ hội đào tẩu.

Phía trước thông báo đèn đỏ, Tư Đồ Duệ cũng là không giảmtốc độ, nhanh chóng thông qua.

thật sự là tự tìmđường chết.

Bùi Vân Khinh âmthầmlắc đầu, phía trước trái phải đều là xe, ai cũng không muốn phải đi chậm, côcũng chỉ có thể đạp chân ga phóng xe theo sau.

một hàng hơn mười chiếc xe chạy vượt qua, tiếng nổ ran chạy băng qua đường, làmcho những người điđường không thể không chú ý đến.

một lúc sau, đoàn xe đã chạy lên thành giao cao tốc, đi vào vùng núi phía bắc, không đợi Tư Đồ Duệ an bài, đã có xe chủ động dừng lại giao lộ, bày

chướng ngại vật.

Tới nơi đua xe như thế này, cũng không phải lần đầu tiên làmnhư vậy, ngựa quen đường cũ.

Lúc Tư Đồ Duệ cùng Bùi Vân Khinh ở trên giao lộ, Hứa gia đã chạy tới.

“Thái tử, đường đều đã phong tỏa kín!”

Tư Đồ Duệ thản nhiên gật đầu, đemxe chạy đến đầu đường, nhìn về phía Bùi Vân Khinh, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay.

Đemxe quay đầu, chạy đến sườn xe, Bùi Vân Khinh quay đầu, chống lại tầmmắt của hắn.

một cánh tay gác lên xe, tuấn mỹ thiếu niên ra vẻ kiêu ngạo.

“Đừng xemchính mình chơi đùa đến chết, buổi tối ta vẫn còn muốn đùa ngươi đấy!”