Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 22: Ân hận

Hắn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nó vừa thốt ra cái câu mà bao lâu nay hắn mong đợi. Bất chợt hắn vươn tay ra ôm lấy nó. Bờ vai nhỏ bé của nó run lên từng đợt.

- Anh xin lỗi…. anh thực sự xin lỗi….. – hắn ôm siết nó hơn.

Nó buông thõng tay, trái tim nó chợt thắt tim. Ánh mắt nó tối sầm lại. Lúc này nó đã nhận thức ra hành động mình vừa làm. Sống mũi nó cay cay, rồi không biết nước mắt ở đâu bỗng chốc trào ra. Nó khóc nấc lên.

Hắn buông nó ra rồi lau nước mắt cho nó. Nó thôi khóc, cố gắng giữ lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Anh đi đi!

Hắn ngạc nhiên nhìn nó.

- Anh mau đi đi!

- Em nói gì vậy?

- Anh nghĩ lời nói lúc nãy của tôi là thật sao? Tôi không ngờ giám đốc như anh lại cả tin đến vậy – nó cười khẩy.

- Em nói dối – hắn nói, trong giọng nói có chút đau khổ.

- Chứ anh quên những gì anh đã làm với tôi rồi sao. Anh nghĩ với tất cả những việc đã làm ấy, tôi còn có thể yêu anh sao? Ha, nực cười – từ “ha” nó nói ra có chút mỉa mai.

Hắn sau một hồi sững sờ khi nghe những lời nó nói, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Hắn nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nó, chỉnh lại trang phục, vắt chân hình chữ ngũ rồi nói.

- Em đừng quên bản hợp đồng giữa tôi và em.

Nó có thoáng chút giật mình khi nghe hắn nhắc đến bản hợp đồng.

- Tôi sẽ tiếp tục hợp đồng đó. Nhưng…… sẽ chỉ là hôn nhân trên giấy tờ – ánh mắt nó sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn có đôi chút thất vọng khi nghe nó nói vậy, nhưng rồi cũng cười thật tươi.

- Vậy thì hẹn gặp em ở nhà!

Hắn cười có chút đểu cáng, nó nghĩ vậy.

Hắn vừa về, nó liền nằm vật xuống giường. Sao lúc nãy nó lại hành động như vậy được chứ? Gục mặt xuống gối, nó thở dài….. Tại sao lúc đầu nó lại đặt quá nhiều kì vọng vào hắn? Không đặt quá nhiều kì vọng vào một điều gì đó vô vọng thì có lẽ nó đã không phải một mình gặm nhấm nỗi đau…. Lúc này nó đã mất hết kì vọng mà bấy lâu qua nó đã đặt vào…..

—–

Hắn đút tay vào túi quần đi dọc lề đường. Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm thật huyền ảo, ánh trăng khuya nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt đang tràn đầy hạnh phúc của hắn. Những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn cũng trở nên đẹp và sắc nét hơn dưới cái mờ ảo của ánh trăng. Đôi mắt màu nâu trầm bị che khuất sau hàng lông mi dày. Tất cả làm nên một bức tượng vô cùng hoàn hảo.

Hắn vừa đi vừa cười. Hắn vui vì nó đã nói ra câu đó. Nhưng cũng vừa cảm thấy ân hận vì những chuyện đã làm với nó.

Hắn và nó… lúc này mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Hai người như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau

Có lẽ số phận cả hai cũng sẽ đi theo hai lối rẽ riêng…

…hay… họ sẽ đến với nhau…

…nhưng…liệu…để đến được với nhau…họ sẽ phải vượt qua những thử thách nào…

+++

- Này! Nghe nói giám đốc sắp lấy chồng đấy!

- Hả? Sao cậu biết?

Mấy cô tiếp viên ở công ty nó liên tục xì xào bàn tán. Mấy cô này là bà tám kinh nhất quả đất, theo khái niệm của nó là vậy.

Hôm nay nó đi làm nên không tránh khỏi những cái nhìn của nhân viên. Bước vào khu vực tiếp khách ở đại sảnh với khuôn mặt lạnh như tiền.

- Mau làm việc đi! Giám đốc đến kìa – cô nàng thư kí của nó ra hô hào mọi người.

Nhiều lúc nó không hiểu sao mình lại thuê mấy người nhân viên này nữa.

Vừa ngồi yên vị vào chỗ đã thấy cô thư kí mang một sấp tài liệu để trên bàn nó. Nó ngước đôi mắt sắc lạnh lên hỏi cô thư kí.

- Cô bảo họ làm việc cho nghiêm túc vào! – nói rồi nó lại cúi xuống lật dở tập tài liệu.

Cô thư kí co rúm người, tay chân lại run lên bần bật đi ra ngoài. Đối với cô, ngày nào có nó ở đây là ngày đấy cô ở dưới địa ngục. Mặt méo xệch đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên. Tuy nói là trung niên nhưng trông bà ta khá trẻ.

- Cô Alissa… ở trong phòng? – bất chợt bà ta hỏi làm cô thư kí có chút giật mình.

Sao người phụ nữ này lại biết giám đốc? Không lẽ là mẹ? Cũng đúng, nhìn nó đẹp vậy, không lẽ mẹ nó lại xấu. Nghĩ vậy, cô thư kí không ngần ngại mở cửa cho người phụ nữ. Bà ta mỉm cười rồi bước vào trong.

Mắt thì nhìn vào đống tài liệu nhưng nó cứ nghĩ đi đâu đâu.

- Xin chào! Cháu còn nhớ ta chứ?

Một giọng nữ trầm ấm phát ra từ phía cửa. Nó nghe giọng này quen quen, ngẩng mặt lên là khuôn mặt của người phụ nữ đã đưa nó vào viện ngày hôm trước.

- Làm sao cháu quên được bác ạ! Mời bác ngồi – nó lễ phép đứng dậy chào hỏi.

- Ừ! – bà Selina ngồi xuống – cháu biết ta là ai chứ?

Nó đang rót nước mời bà Selina, khi nghe bà hỏi vậy cũng không hiểu bà đang muốn nói đến cái gì. Nó nhíu mày nhìn bà Selina. Nhìn kĩ bà có vẻ giống một ai đó, đặc biệt là đôi mắt màu nâu trầm ấy. Nhưng….. nó không tài nào nhớ nổi. Bà Selina nhìn nó, cười nhẹ.

- Ta….. là mẹ của Steven.

(Còn nữa)