Cầu Đạo

Chương 102: Dẫn tiến

Trần Nguyên nhìn thoáng ba người tiến lên đại sảnh tầng ba. Là ba nữ tử. Đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất phiêu miểu như tiên nữ giáng trần. Chỉ luận dung nhan, mỗi một người trong số họ thuộc về hàng xuất chúng.

Hắn nhận ra một người trong số ba người ấy. Chính là vị Sở gia tiểu thư, Sở Ninh Lan mà hắn gặp trước đó vài canh giờ. Đến mức hai người còn lại, hắn không quen biết. Thế nhưng, khí tức trên thân họ đều rất hùng hậu, so với Sở Ninh Lan không mảy may kém hơn chút nào, thậm chí, một người trong số đó còn mạnh hơn một đoạn dài.

Gần ba mươi vị thiên kiêu cũng nhìn chăm chú vào ba vị nữ tử xuất trần mời đến, nhất thời không ai nói một lời.

Đại Khí Vận giả Dịch Phong thấy cảnh này, đầu tiên là sững sờ, sau lại khó hiểu. Hắn hướng Hỏa Linh Vân dò hỏi: “Linh Vân, ba vị này là ai vậy?”

Hỏa Linh Vân hơi sững sờ, hiện tại còn có người không biết vị kia? Ý nàng là chỉ vị nữ tử khí tức mạnh nhất. Nhưng rồi, nghĩ đến người hỏi là Dịch Phong, trong lòng bình ổn trở lại mới nhỏ giọng đáp: “Vị nữ tử dẫn đầu, cũng là khí tức mạnh nhất vị kia là Tào Uyển Nhu. Còn vị nữ tử theo sau cùng, khí tức yếu hơn một chút là Triệu Thanh Thanh. Cả hai tại trong học viện đều là nhân vật phong vân, thiên tư xuất chúng, rất thụ người hâm mộ cùng coi trọng. Tuy nhiên, vị nữ tử thứ ba, cũng là xinh đẹp nhất vị kia thì ta lại chưa từng gặp qua. Bất quá, có thể đi cùng hai người Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh, thân phận hẳn rất không tầm thường. Nhìn đến khí tức, vị nữ tử xa lạ này còn không thua kém so với Triệu Thanh Thanh.”

Dịch Phong hơi ngạc nhiên: “Tào Uyển Nhu? Triệu Thanh Thanh? Hai người này rất nổi tiếng sao?”

“Đúng là rất nổi danh.” Hỏa Linh Vân gật đầu khẳng định: “Thiên phú của nàng rất mạnh, so ra không kém bất kỳ vị thiên kiêu nào ở đây, kể cả đặt trong nội viện cũng thuộc tầng lớp thượng giai. Nhớ năm đó, nàng nhập học viện đã là Nhị phẩm tầng tám, ba mươi lăm tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ. Năm nay nàng niên kỷ xấp xỉ tám mươi, tu vi đã là Tam phẩm tầng tám. Gia gia ta nói rằng, nàng có hy vọng trước một trăm tuổi bước vào Tứ phẩm, trở thành Tứ phẩm Thượng nhân.”

Ngừng tạm, Hỏa Linh Vân tiếp lời: “Triệu Thanh Thanh cũng không kém hơn người trước là bao. Nàng năm tuổi bắt đầu tu luyện, chín tuổi trở thành Nhị phẩm tu sĩ, ba mươi tám tuổi lần nữa đột phá, bước vào Tam phẩm, cách đây không lâu càng là tiến một bước, thành tựu Tam phẩm tầng sáu. Niên kỷ của nàng chỉ so với Tào Uyển Nhu nhỏ hơn mười tuổi. Gia gia ta nói qua, nàng cũng có hy vọng rất lớn trước một trăm tuổi tấn thăng Tứ phẩm Thượng Nhân.”

Dịch Phong nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc. Từ lời của Hỏa Linh Vân, hai nữ tử kia tốc độ tu luyện đã xếp vào hàng xuất chúng. Mặc dù thiên tư này so với Chu Thường Ly hay Hỏa Linh Vân còn muốn thấp hơn một chút, nhưng đã không yếu hơn tuyệt đại đa số người tham dự yến tiệc, xuất sắc hơn chín thành học sinh vượt qua khảo thí nội viện.

Bất quá… “Người sở hữu thiên phú như thế sao lại còn ở tại ngoại viện? Các nàng không hẳn tiến nội viện?” Dịch Phong nghi hoặc. Các nàng niên kỷ đều lớn như vậy, tu vi càng vượt qua bọn hắn nhiều lắm, tuyệt đối không phải tân sinh. Thời khắc này các nàng vẫn còn xuất hiện tại đây, như thế chỉ có thể nói, các nàng là ngoại viện học sinh. Không thể là nội viện học sinh rảnh rỗi chạy đến tận đây vui chơi đi?

Hỏa Linh Vân giải thích: “Các nàng là ngoại viện học sinh. Thời điểm các nàng gia nhập Thái Linh học viện, các nàng bị Ngũ phẩm Chân nhân đạo sư nhìn trúng. Các nàng bái nhập Ngũ phẩm Chân nhân làm sư. Tào Uyển Nhu bái Huyễn Điệp Chân nhân còn Triệu Thanh Thanh bái Tinh Hà Chân nhân. Kể từ đó, các nàng từ bỏ cơ hội tham gia nội viện, ở lại ngoại viện với sư phụ.”

Từ bỏ nội viện? Dịch Phong ngạc nhiên.

Hỏa Linh Vân nhìn ra điều này, thoáng cười: “Ngươi cũng đừng cho rằng, bái nhập nội viện so với ngoại viện tốt hơn. Đành rằng nói nội viện thiên kiêu nhiều như nấm sau mưa, tài nguyên sung túc, đạo sư tu vi cao thâm. Thế nhưng, sức cạnh tranh trong đó cũng lớn vô cùng. Càng quan trọng hơn, bởi thiên kiêu tại đó quá mức nhiều, cho nên muốn được coi trọng vô cùng khó khăn. Mà tại nội viện, nếu như người không nhận được đạo sư coi trọng, trở thành hạch tâm đệ tử hay đệ tử thân truyền, như vậy điều kiện chưa chắc đã tốt hơn hạch tâm đệ tử tại ngoại viện.”

Dịch Phong thoáng gật đầu, xem như đã hiểu. Đạo lý này hắn cũng rõ ràng. Nhưng hắn không đồng tình. Theo hắn, môi trường càng rộng lớn, càng có nhiều thách thức, hắn càng muốn tới, mặc cho khó khăn bao nhiêu, bởi ở đó mới là thế giới thuộc về hắn, mới xứng đáng để hắn tỏa sáng,

“Thú thực…” lúc này, giọng nói của Hỏa Linh Vân một lần nữa vang lên: “Ban đầu, gia gia ta cũng không có ý định để ta đi nội viện. Hắn nói, ta ở lại Tô Châu, hắn có thể cung cấp cho ta điều kiện không kém hơn nội viện.”

“Vậy tại sao ngươi…” Dịch Phong kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.

Hỏa Linh Vân không trực tiếp trả lời, ánh mắt nhìn sâu sắc vào nam tử đối diện.

— QUẢNG CÁO —

Một bên khác, Lưu Thái Hòa là cái đầu tiên hồi phục lại tinh thần. Hắn lập tức tiến lên phía trước, chắp tay, hướng vị nữ tử dẫn đầu cười nói: “Nguyên lai là Tào sư tỷ, Triệu sư tỷ. Sư đệ Lưu Thái Hòa, không biết hai vị sư tỷ tới, không nghênh đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.”

Lưu Thái Hòa dù đã tiến nội viện, thế nhưng đứng trước đối phương là đệ tử thân truyền, địa vị không thấp hơn hắn chút nào. Không những thế, hai vị nữ tử xinh đẹp trước mắt thiên tư không thấp hơn hắn, tiến nhập học viện trước hắn mấy thập niên, tu vi càng cao hơn hắn một mảng lớn, bày tỏ kính trọng cũng là lẽ đương nhiên.

Tào Uyển Nhu đi đầu, cười nói: “Sư đệ quá lời. Việc này là chúng ta đường đột ghé thăm. Thất lễ là chúng ta mới đúng.”

Nói rồi, ánh mắt nàng đảo qua đại sảnh, thấy tập hợp tại đây trên dưới ba mươi vị đệ tử trẻ tuổi, ai nấy đều khí tức hùng hậu, hiển nhiên tu vi hơn xa người cùng lứa. Nàng mới hỏi: “Các vị sư đệ, sư muội đây là đang tổ chức giao lưu hội sao?”

Lưu Thái Hóa gật đầu, không có phủ nhận: “Không kém bao nhiêu đâu, sư tỷ. Chúng ta bất quá là giới này tân sinh, cùng nói là giao lưu, chi bằng nói là một phen gặp gỡ, tăng tiến tình cảm, cũng thuận tiện giúp đỡ nhau trong việc tu hành. Đã để cho sư tỷ chê cười.”

“Sao có thể chê cười?” Tào Uyển Nhu lắc đầu, giọng nói tán thưởng: “Sư đệ có thể có ý nghĩ này, quả thực là rất đáng quý, đối với các vị sư đệ, sư muội càng là cơ hội quý báu. Đáng tiếc, niên khóa chúng ta không có người có tài năng giao thiệp như sư đệ, nếu không, hẳn sẽ càng có nhiều nhân tài.”

“Sư tỷ quá khen, sư đệ thật không dám nhận.” Lưu Thái Hòa khua tay liên tục.

Lúc này, Tào Uyển Nhu lại nói: “Kỳ thực, chúng ta đến đây cũng không phải ngẫu nhiên.”

Lưu Thái Hòa nghe vậy, liền trở nên nghiêm túc, chờ đợi đối phương nói tiếp. Tào Uyển Nhu hơi dừng, liền chỉ vào nữ tử tuyệt mỹ, nổi bật nhất bên cạnh, nói ra: “ n sư vừa vặn để chúng ta tiếp một vị đạo hữu dạo chơi Thái Linh thành. Chúng ta tại Thượng Uyển lâu đàm đạo một thời gian thì nghe nói tại đại sảnh tầng ba có học sinh Thái Linh học viện tổ chức giao lưu, vì vậy ta mang nàng tới đây tham dự. Như vậy, không làm phiền các vị sư đệ chứ?”

“Không phiền, không phiền.” Lưu Thái Hòa khoát tay liên tục, biểu thị mình sẵn sàng tiếp nhận. Không nói đến vị nữ tử xa lạ này dung mạo tuyệt trần, khí chất như thiên tiên hạ phàm, chỉ đơn thuần khí tức đến xem, tu vi của nàng đã xa vượt hơn hắn quá nhiều, thậm chí là hơn xa bất cứ tân sinh nào hắn từng gặp, lại không kém hơn hai vị sư tỷ trước mặt. Hắn là người ưa thích kết giao, có cơ hôi đưa đến cửa, cầu còn không được nữa là, làm sao có thể đẩy đi?

Lưu Thái Hòa đối với nữ tử xa lạ, chắp tay khách khí nói: “Không biết tiên tử đại danh?”

Nữ tử kia khẽ gật đầu: “Sơ gia Sơ Ninh Lan.”

Lời nàng vừa nói ra, cả đại sảnh lại một lần nữa lâm vào chấn kinh.

“Thế mà lại là nàng?”

“Chính là vị kia trong truyền thuyết, thiên tài mạnh nhất mấy nghìn năm qua của Sơ gia?”

“Thật mạnh, khí tức trên người nàng thật mạnh. Quả nhiên tu vi so với đám tân sinh chúng ta chênh lệch quá nhiều.”

— QUẢNG CÁO —

“Không thể không nói, dung mạo của nàng so với trong truyền ngôn còn đẹp hơn quá nhiều.”



Trước đó không lâu, các tân sinh còn nghị luận qua nàng đâu; thế nào nghĩ đến chưa qua nửa ngày liền gặp mặt chủ nhân. Bọn hắn làm sao không kích động cho được? Bất quá, nghị luận về nghị luận, bọn hắn chỉ dám âm thầm truyền âm giao lưu, không dám tại trước mặt nàng nói ra.

Lưu Thái Hòa thì dẫn đầu, lên tiếng chào hỏi: “Thì ra là Sở gia vị kia tuyệt thế thiên tài. Lưu Thái Hòa gặp qua Sở tiên tử.”

Những người khác nghe vậy, liền nhao nhao lên tiếng theo: “Gặp qua Sở tiên tử.”

Sở Ninh Lan gật đầu, đối với mọi người bình thản nói: “Sở Ninh Lan gặp qua chư vị.”

Lúc này, Hỏa Linh Vân linh cơ khẽ động, một tay kéo theo Dịch Phong cùng Chu Thường Ly đến trước mặt Triệu Thanh Thanh, khẽ nói: “Triệu sư tỷ, đã lâu không gặp.”

Triệu Thanh Thanh nhìn thấy nàng, ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Nguyên lai Linh Vân sư muội cũng ở đây. Thật là trùng hợp. Hai vị này là?”

Hỏa Linh Vân cũng cười đáp lại: “Hai người này là bằng hữu của muội.” Nàng chỉ vào nam tử bên cạnh: “Hắn gọi Dịch Phong.” Rồi lại chỉ vào nữ tử còn lại: “Nàng là Chu Thường Ly.”

Hỏa Linh Vân từ nhỏ sống với gia gia trong học viện, đối với những nhân vật phong vân như Triệu Thanh Thanh, Tào Uyển Nhu là có nhận biết. Đặc biệt, nàng càng là thân thiết một chút với Triệu Thanh Thanh, cả hai từng có giao tình qua.

Thế nhưng, mục đích của Hỏa Linh Vân lần này không chỉ để bắt chuyện với người quen cũ, nàng muốn hơn là giúp đỡ Dịch Phong xây dựng nhân mạch. Nàng biết đến, Dịch Phong chí hướng không tầm thường. Có thể quen biết nhiều nhân vật xuất chúng, tương lai có trợ giúp không nhỏ.

Không chỉ có thế, vị Sở gia tuyệt thế thiên tài cũng tại. Nếu bắt lên làm quen, như thế thì không thể tốt hơn.

Triệu Thanh Thanh nhìn thoáng qua hai người. Niên kỷ còn trẻ, tu vi không tệ, dáng dấp cũng xuất chúng. Không thể không nói, cả hai người này đều là kẻ nổi bật. Đặc biệt là vị kia nữ tử Chu Thường Ly. Quá xuất sắc, xuất sắc đến độ nàng có chút mặc cảm.

Bất quá, nàng chú ý đến Dịch Phong nhiều hơn. Nam tử này quan hệ với Hỏa Linh Vân không tầm thường. Nàng thật sâu nhìn Hỏa Linh Vân, ý vị thâm trường nói: “Nguyên lai, đây chính là vị nam tử xuất chúng kia mà Linh Vân sư muội đề cập.”

Hỏa Linh Vân thoáng cái đỏ mặt, cúi đầu xuống không nói.

Triệu Thanh Thanh không chú tới nàng mà hướng về Dịch Phong cùng Chu Thường Ly chào hỏi: “Gặp qua hai vị sư đệ, sư muội.”

— QUẢNG CÁO —

“Chúng ta gặp qua sư tỷ.” Cả hai đồng thời đáp lại.

Triệu Thanh Thanh đối với hai người mỉm cười: “Cả hai không cần khách khí. Ta và Linh Vân sư muội là bằng hữu. Nếu hai vị sư đệ, sư muội cũng là nàng bằng hữu, như thế chúng ta cũng xem như bằng hữu, không cần thiết câu nệ.”

Ba người sau đó hàn huyên chốc lát, Triệu Thanh Thanh lại hướng Sở Ninh Lan nói ra: “Sở tiên tử, vị này chính là sư muội ta, Hỏa Linh Vân, thân mang Hỏa Linh thể. Mặc dù nàng thiên phú không thể so sánh với tiên tử nhưng cũng rất không tầm thường, năm nay gần hai mươi hai tuổi, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy. Tại giới tân sinh năm nay, nàng cũng thuộc về người nổi bật.”

Hỏa Linh Vân vui mừng nháy mắt với Triệu Thanh Thanh, đối với sự dẫn tiến của sư tỷ hài lòng vô cùng. Tuy nhiên, nàng mặt ngoài giữ bình tĩnh, đối với Sở Ninh Lan nói: “Linh Vân ra mắt Sở tiên tử.”

Sở Ninh Lan nhẹ gật đầu: “Gặp qua Hỏa tiên tử.” Sau đó... nàng không nói gì thêm.

Thái độ lạnh nhạt ngoài ý muốn của nàng để cho Hỏa Linh Vân ngoài ý muốn. Thế là nàng vội vã nói thêm: “Bất quá nói Linh Vân thiên tử xuất chúng, đó chỉ là bên ngoài nói quá. Bên cạnh Linh Vân đây, Dịch Phong vị bằng hữu này của tiểu nữ so với Linh Vân còn sở hữu thiên tư mạnh hơn nhiều.”

Thế rồi, dưới sự lôi kéo của Hỏa Linh Vân, Dịch Phong bước lên: “Gặp qua Sở tiên tử.”

Sở Ninh Lan nhẹ nhàng đáp lại: “Gặp qua Dịch đạo hữu.”

Gặp đối phương hờ hững như cũ, Sở Linh Vân đành bổ sung: “Dịch Phong thiên phú không tầm thường. Chẳng qua thời điểm niên thiếu gặp khó khăn, mười lăm tuổi mới chân chính bắt đầu tu luyện, hiện tại mới qua đi năm năm nhưng đã không kém tu sĩ cùng thế hệ. Thiên tư của hắn không kém hơn bất kỳ thiên tài nào.”

Ý tứ của nàng rất đơn giản: Dịch Phong cực kỳ xuất chúng, tu hành năm năm đều có thể sánh ngang người khác mười năm, thậm chí mười lăm năm.

Bất quá, Sở Ninh Lan từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt như vậy, không hề có dấu hiệu thay đổi. Biểu hiện như vậy để cho Hỏa Linh Vân có chút lúng túng, Dịch Phong thì âm thầm không vui. Hắn vì trải nghiệm ấu thơ cho nên rất mẫn cảm với việc bị người khác không xem trọng. Mà hờ hững là đỉnh cao nhất của sự xem thường.

Cùng lúc, Tào Uyển Nhu mang theo Thượng Quan Hà Dung bước tới dẫn tiến làm quen. Nếu như nói Triệu Thanh Thanh quen thuộc hơn với Hỏa Linh Vân thì Tào Uyển Nhu lại càng gần gũi Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung.

Chỉ bất quá, biểu cảm của Thượng Quan Hà Dung lạnh nhạt chẳng kém gì Sở Ninh Lan, cho nên cuộc nói chuyện này cũng không đạt được kết quả như mong muốn.

Khi mà cục diện lâm vào bế tắc, Sở Ninh Lan bất ngờ bước lên phía trước, hướng đến một người đứng lệch một bên, không có chút nào nổi bật, mỉm cười nói: “Trần đạo hữu, chúng ta lại gặp lại.”