Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Chương 43

Tại nhà bà Phong Lãnh.

" Phong Lãnh, bà biết rõ lần đầu cháu dắt Tuyết Nhi về là đóng kịch cho bà vui. Nhưng theo cặp mắt quan sát của bà là hiện tại bọn cháu đúng là yêu nhau thật đúng không? Vậy bọn cháu định khi nào kết hôn? "

Anh cùng bà đi vòng vòng xung quanh ở sân, sẵn tiện giúp bà tưới luôn mấy chậu cây cảnh. Đột ngột bị hỏi thẳng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

" Bà hỏi sao chưa trả lời? "

Bà giật cái bình tưới bỏ qua một bên. Đánh nhẹ vào vai anh, chờ mong câu trả lời mà bà rất lâu rồi đã muốn nghe.

" Cái này, bà nên hỏi Tuyết Nhi có chịu lấy cháu không đã? "

Anh lúng túng gãi đầu, mắt nhòm vào trong nhà nhìn Tuyết Nhi đang đi ra. Tay bưng theo phần ăn sáng.

Theo hướng nhìn của anh, bà thở dài một tiếng. Đến ngỏ lời lấy con gái người ta chắc cũng chưa ra hồn. Bà thật sự cạn lời với đứa cháu trai này rồi.

Cú đầu anh rõ đau cho bỏ tức. Bà thở hồng hộc quay phắt bỏ đi lại cái bàn đá được đặt ở góc sân mà Tuyết Nhi vừa đặt phần ăn sáng lên.

" Bà ăn sáng đi ạ "

Mắt thấy bà, Tuyết Nhi nắm tay đỡ bà ngồi xuống chỗ ghế đá. Đưa đũa muỗng cho bà ăn tô bún măng nấu với thịt vịt.

" Phong Lãnh, anh lại đây ăn nè "

Tuyết Nhi chu đáo không quên anh đứng ở kia mà lớn tiếng gọi anh lại.

" Cháu mặc kệ nó đi. Mau ngồi xuống ăn với bà "

Bà vẫn còn tức anh vụ chưa ngỏ lời xong xuôi. Kéo tay cô ngồi cạnh mình kêu cô mặc kệ Phong Lãnh.

Cô cười trừ, thuận theo bà ngồi xuống ăn trước anh. Từ xa anh từ từ đi lại, ngồi ghế đối diện, tay cầm đũa nhanh bắt đầu phần ăn sáng.

~~~~~~

Khi kết thúc bữa ăn, Phong Lãnh phải là người rửa bát. Ngoài sân chỉ còn lại Tuyết Nhi và bà.

" Tuyết Nhi, cháu có chịu làm vợ Phong Lãnh nhà bà không? "

" Ơ, sao bà hỏi cháu chuyện này? "

Tuyết Nhi có chút bất ngờ xen lẫn ngượng ngùng. Vì đáng lí ra chuyện quan trọng này phải để Phong Lãnh hỏi cô chứ. Nhưng tại sao bà lại chính là người hỏi?

Như biết được suy nghĩ trong đầu cô, bà lên tiếng.

" Cháu muốn Phong Lãnh hỏi cháu phải không? "

Chẳng còn gì che dấu, cô bẽn lẽn cúi mặt gật đầu đầy e thẹn.

" Cái thằng Lãnh này đợi nó nói với cháu không biết tới khi nào bà mới có cháu cố để bồng. Haizzzz…"

Bà thở dài thườn thượt, đứng dậy đi thẳng vào nhà. Tuyết Nhi định đi theo mà bà không cho, nói cô cứ ngồi đó hóng gió thư giãn.

Lát sau, Phong Lãnh đi ra ngồi cạnh cô.

Anh ấp úng như có điều muốn nói.

" Tuyết Nhi, em…"

" Tuyết Nhi….."

" Tuyết Nh….."

Anh cứ mãi lấp lửng câu nói khiến cô vừa nóng lòng hồi hộp vì nguyên nhân cô đoán mò là anh sẽ ngỏ lời. Cũng vừa lo sợ bản thân phải hụt hẫng thất vọng vì mơ mộng quá lớn.

"Tuyết Nhi, đồng ý làm vợ anh em nhé!"

Phong Lãnh cuối cùng đã nói trọn vẹn một câu. Ánh mắt nhìn cô đầy sự yêu thương, tay anh nắm lấy tay cô dịu dàng và rất chờ mong nghe đáp án.

Tuyết Nhi bị anh làm cho cảm động đến nói không nên lời. Cặp mắt to tròn cứ nhìn anh chằm chằm rồi rơi nước mắt.

" Anh hỏi sao không trả lời? Mà em khóc là khóc cái gì? "

Thật không biết là trong đầu cô đang nghĩ cái gì mà khóc như kiểu bị anh bắt nạt. Anh cau mày lo lắng, anh giơ tay lau nước mắt trên mặt cho cô.

" Em khóc vì cảm động bởi anh đó "

Tuyết Nhi sụt sịt cái mũi, cất giọng nghẹn ngào.

" Ờ, ờ, vậy em mau cho anh đáp án đi "

Phong Lãnh nóng lòng muốn biết. Gương mặt anh tươi vui rạng rỡ lên hẳn. Miệng mỉm cười không khép lại được.

Hít một hơi thật sau để điều chỉnh tâm trạng đang xúc động dâng trào. Cô nhấn mạnh gằn từng chữ một.

" Em….đồng…ý….lấy…anh "

Chỉ có thế, anh hết mức vui vẻ. Đứng bật dậy, bế cô lên quay vòng vòng, chóng hết cả mặt mới chịu dừng lại thả cô xuống.

" Cảm ơn em đồng ý lấy anh "

Cả hai đứng đối diện nhau, anh tiến một bước để gần cô hơn, cúi đầu thấp xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn.

" Thằng Lãnh ngỏ lời với cháu thành công rồi sao? "

Từ trong nhà, bà vui mừng đi ra. Nhìn qua anh hỏi để khẳng định những gì bà trômg thấy hồi nãy.

" Tuyết Nhi đúng là đồng ý lấy cháu "

Phong Lãnh chạy sang chỗ bà. Anh vòng tay ôm bà ấm áp, hạnh phúc mà cho bà một nụ hôn ngay má.

" Nếu vậy thì bà sẽ cho người coi ngày lành tháng tốt cho hai đứa tổ chức hôn lễ "

Bà vội vã trở lại vào nhà để lại không gian riêng tư cho cả hai. Tuyết Nhi nhìn Phong Lãnh chỉ biết cười hạnh phúc.

Cô thấy bản thân rất may mắn khi gặp được anh. Và rất vui mừng khi được anh cứu thoát trong bế tắc, tuyệt vọng. Đặc biệt là rất cảm động khi anh yêu thương cô thật lòng, còn ngỏ lời lấy cô làm vợ.

Anh không chê gì gia cảnh của cô. Mà đồng ý bên cô cả đời. Nhiêu đó đã rất mãn nguyện đối với cô. Vì thế, cô tự hứa với lòng mình. Tuyệt đối phải chung thủy, yêu thương anh hết lòng để xứng đáng với những gì anh mang lại cho cô.