Đợi đến lúc đến biệt thự, cốp xe đã nhét đầy đồ.
Một con thú đồ chơi cao bằng người, một bó hoa tường vy màu hồng thật tổ, một hòm đồ ăn vặt, còn có quần áo giày dép, trang sức.
Anh trực tiếp bảo người làm mang lên tầng hai.
Động tĩnh quá lớn, kinh động đến cả Phó Minh Nam đang nghỉ ngơi.
Phó Minh Nam nhìn thấy trước cửa phòng chất đầy đồ, nói: "Còn đây là định làm gì?"
"Mua ít đồ cho vị hôn thê của con."
"Một ít?"
Sau khi Phó Minh Nam nhìn qua bèn nhíu mày thật sâu.
"Bố nuôi ăn trước đi, con đã đặt nhà hàng tây, lát nữa sẽ đưa cô ấy đi ăn."
"Con trai bố trưởng thành thật rồi, cũng biết thích người ta phải mua đồ cho người ta rồi, rất tốt rất tốt."
Phó Minh Nam hài lòng cười, vỗ mạnh lên vai của anh.
Ông không phải cảm thấy vui, càng nhìn thấy Phó Thiết Ảnh quan tâm người phụ nữ này, vậy thì ông càng có thể nắm lấy điểm này, lợi dụng thật tốt.
Phó Minh Nam không làm phiền nữa, quay người rời đi.
Còn Phó Thiết Ảnh gõ cửa cả nửa ngày, bên trong không có động tĩnh gì, không kìm được nhíu mày.
Chẳng lẽ... xảy ra chuyện gì rồi.
Lòng anh trầm xuống, trực tiếp dùng lực đẩy cửa ra.
"Châu Vũ..."
Châu Vũ vừa tắm xong, quấn lên khăn tắm và khăn đầu từ nhà vệ sinh đi ra, thì thấy ở cửa đã đứng vài người.
Tuy cô không mặc quá lộ liễu, nhưng cũng hở vai lộ chân, bị người khác nhìn thấy, cô bị dọa không nhẹ, vội vàng nấp sau cửa nhà tắm.
"Mấy người... mấy người muốn làm gì?"
Phó Thiết Ảnh thấy cô cả người không thương tổn gì, không kìm được thở ra một hơi.
Hơi này của anh còn chưa thở xong, bèn cảm nhận được ánh mắt tham lam của người giúp việc nam đằng sau.
Anh trực tiếp quay người, một đạp đá mạnh qua.
"Cút, người phụ nữ của tao là thứ mắt chó như mày có thể nhìn à?"
Người giúp việc ngã gục trên đất, vội vàng bò dậy rời khỏi.
Nhạc Tư rất biết ý, sớm đã cúi đầu thật thấp.
Anh ta vội vàng rời đi, cuối cùng trước cửa chỉ còn lại Phó Thiết Ảnh, còn có một đống đồ trên mặt đất, còn có cánh cửa đáng thương kêu kẽo kẹt.
Châu Vũ thấy những người khác đã rời đi, từ sau cửa bước ra, nói: "Anh định làm gì? Anh đập cửa làm gì? Định phá cửa phòng à?"
"Không phải..."
Phó Thiết Ảnh bối rối nắm lấy tóc, nói: "Anh gõ cửa rất lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, anh còn tưởng em...tưởng em..."
Châu Vũ nghe thấy câu này, trong lòng ấm áp.
Anh ấy đang lo cho mình.
"Không nói cái này nữa, em không sao thì tốt, qua đây nhìn xem."
"Cái gì?"
Cô đi qua, Phó Thiết Ảnh một mực đưa hết đống đồ nhét vào tay cô.
"Em nhìn xem, có thích không!"
"Những thứ này là gì vậy?"
Cô ngập trong đống đồ, mang từng thứ một ra xem.
Càng xem càng bất ngờ: "Anh mua những thứ này làm gì?"
"Quà tặng."
"Cái gì?"
"Không đúng, là bất ngờ. Đi cả một quãng đường nhìn cả một quãng đường, phát hiện... rất nhiều thứ đều hợp với em, liền muốn mua cho em. Không cẩn thận, đã mua nhiều thứ rồi."
"Ai dạy anh?"
Cô dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là chủ ý của anh, không thì dựa vào cái não của anh ấy, tự mình nghiền ngẫm tám trăm năm. cũng không thể nghĩ ra.
"Hứa Trúc Linh."
"Chị Trúc Linh?"
Cô chuyển suy nghĩ, cũng chỉ có chị Trúc Linh hiểu suy nghĩ của con gái.
Chỉ là...chỗ này cũng quá nhiều rồi? Không thể mỗi ngày tặng một thứ hay sao?
Còn nữa...
Áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ là cái quỷ gì? Viền ren trắng, nhìn như ngây thơ, nhưng lại...lộ ra kiểu gợi cảm phong tình, quá gợi cảm rồi.
"Em không thích à?"
Anh chốc chốc lại nhìn cô, dưới sự ngập tràn mong đợi, nhưng lại không thấy dáng vẻ trong mắt cô ngập tràn niềm vui, ngược lại rất bình thản.
Bình tĩnh lướt qua đống đồ này, rõ ràng giá trị không hề rẻ, nhưng trong mắt cô, hình như lại giống như đống rác bị người ta vứt bỏ.
Loại ánh mắt bình tĩnh này, khiến anh hơi tức giận.
Đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, không nên mua những thứ này!
"Không phải, chỉ là...có chút bất ngờ, bị dọa mất rồi."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không biết phải hình dung tâm trạng lúc này ra sao.
Là có chút vui vẻ, nhưng... càng nhiều hơn là không có chút gợn sóng nào.
Thứ cô muốn không phải những vật ngoài thân này, mà là một câu nói thật lòng của anh mà thôi.
Anh tặng cô đồ, cô sẽ mỉm cười tiếp nhận, cẩn thận giữ gìn.
Nếu anh không tặng, cô cũng sẽ không thất vọng, vì anh vốn dĩ là người như vậy.
Trong lòng không thể không so đo, nhưng... so với câu nói thật lòng đó, những thứ đồ ngoài thân này lại không có trọng lượng.
Cô nhìn thấy một bao đồ ăn vặt thật to, phát hiện bên trong có kẹo ô mai mà mình thích, mắt sáng lên.
"Em thích cái này."
Cô lật kẹo ra, bóc ra cho vào miệng, nghĩ ngợi, đưa cho anh một viên: "Cho anh, không quá ngọt, hơi chua nhưng ăn rất ngon."
Anh không thích những thứ này,nhưng… nhìn cô ăn,anh hình như cũng hơi động tâm rồi.
Kẹo chua chua ngọt ngọt, vị rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Cảm ơn anh đã tặng quà cho em, những thứ này có rất nhiều thứ em không dùng đến, nhưng em sẽ giữ gìn cẩn thận. Còn nữa, đây không phải là phong cách của em, đây cũng không phải size của em, làm phiền anh lần sau đưa em đi mua được không? Quang minh chính đại đưa em đi, nói với nhân viên, anh đang mua đồ cho vị hôn thê của anh, có được không?"
Mắt cô rất sáng, vô cùng nghiêm túc nhìn anh, giống như là ngôi sao chói lọi.
Khoảnh khắc đó, não anh quên mất phải suy nghĩ, chỉ có một chữ không tự chủ được nói ra.
"Được."
Châu Vũ thu dọn đồ đạc ổn thỏa, đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Cô vừa tắm xong, giờ khác gì chưa tắm, lại chuẩn bị đi tắm lần nữa.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, bản thân còn chưa kịp cởϊ qυầи áo, không ngờ Phó Thiết Ảnh đã đẩy cửa bước vào.
Cô bị dọa giật mình, nói: "Anh làm gì đấy?"
"Không phải là em muốn đi tắm à? Cùng nhau tắm."
Tối nay, tuyệt đối là lần hai người nói nhiều nhất, trong những ngày gần đây.
Xem ra cách của Hứa Trúc Linh vẫn rất hữu dụng, con gái phải tặng quà, phải sắp xếp bất ngờ.
Châu Vũ nghe xong, mặt đỏ lên.
Cô kết hôn không chút minh bạch thế này, đến cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, cũng không dám nói với người nhà, bản thân đã gả cho lão đại xã hội đen.
Cô lại không có cách nào phản kháng, cô không sợ liên lụy Phó Thiết Ảnh, mà sợ sẽ liên lụy Cố Thành Trung.
Những ngày này, trong lòng cô cảnh giác, chưa từng buông xuống, căn bản không thể đối xử thật lòng với anh.
"Cái đó... sau này lại nói đi, em tắm một lát là xong. Em mở sẵn nước trong bồn cho anh, anh ngâm mình đi..."
Cô quay người đi mở nước, nhưng lại bị tay anh ngăn lại.
"Anh chỉ muốn tắm cùng em, anh không thích bị từ chối."
"Cho nên, cho dù em không nguyện ý, em cũng muốn tiếp tục cưỡng ép em phải không?"
Cô hít sâu một hơi, trầm lặng nhìn anh.
Sóng mắt vừa chuyển, trong mắt hơi ướt, ánh mắt ngập nước nhìn anh.
"Nếu như...anh cứ muốn cưỡng ép em thì sao?"
"Em đánh không lại anh, đây lại là ổ cướp, em sẽ không phản kháng, em không muốn phải chịu khổ. Anh muốn em làm thế nào? Hầu hạ anh tắm rửa, thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh?"
Cô thở ra, quay người dựa gần vào anh, cởϊ qυầи áo anh ra.
"Nếu anh thích em làm như vậy, vậy được...em sẽ thỏa mãn anh."
Giọng cô bình tĩnh, không có chút tình cảm nào.
Thực ra là có tình cảm...là thất vọng.
Anh nhíu mày, trực tiếp ấn cô lên thành của bồn tắm, đưa tay ra.
Nhưng cô...không có biểu cảm gì, không có tiếng động, giống như một con búp bê và mất đi sức sống, tùy người khác sắp đặt.
Vô vị...
Anh tức giận đứng lên, nói: "Em nhất định phải âm dương quái khí với anh sao?"
"Là anh đang ép em làm việc mà em không muốn làm!"