Bàn tay nhỏ rất nóng bỏng và mềm mại, cả người cô ấy như đang say ngủ, nước da hồng hào, căng mịn.
Tuy nhiên bất kể anh ta có làm phiền như thế nào thì cô ấy cũng không hề đáp lại, giống như người đẹp ngủ trong truyện cổ tích vậy.
Thiện Ngôn hôn lên tay cô ấy, áp má vào tay cô n‹ ạch Minh Châu, em tỉnh lại có được hay không? Em đừng làm tôi sợ, em chính là ý nghĩa duy nhất của sự tồn tại của tôi, nếu ngay cả em cũng không cần anh thì anh tồn tại trên thế giới làm gì nữa?”
“Bạch Minh Châu, em đừng bỏ rơi tôi. Em nói muốn bù đắp cho tôi – một cái đám cưới mà, đây là cái em bù đắp cho tôi sao?”
“Ai bảo em giúp tôi chặn chiếc đèn đó chứ, tôi chết thì chết thôi cũng không ai thương tôi cả. Nhưng mà em thì khác, em là cả thế giới của tôi, em làm sao có thể xảy ra tai được?”
“Em hãy nói chuyện với tôi đi, mắng tôi cũng không sao, làm ơn đi”
Cuối cùng thì nước mắt của anh ta cũng mãnh liệt tuôn rơi.
Người ta nói người đàn ông rơi máu chứ không rơi lệ, nhưng mà anh ta đang rất đau lòng.
Lần này thì cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được cơn đau thấu Xương.
Anh ta dường như đã sống như một con người, nhưng mà… lại không giống một con người.
Anh ta hôn lên tóc, trán, mắt, mũi của Bạch Minh Châu.
Cuối cùng, đó là đôi môi.
Đôi môi của cô ấy hồng hào, hình dạng của đôi môi của cô ấy đẹp.
Nó cũng… rất mềm.
Anh ta hôn cẩn thận, rồi từ từ sâu hơn.
Cuối cùng anh ta cũng có thể có được như mong muốn là hôn cô, nhưng mà cô ấy lại không từ chối hay đáp lại.
Nụ hôn này… sao đắng quá, chẳng ngọt ngào chút nào.
Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, giọt nước mắt lặng lẽ rơi, nhỏ giọt trên má cô ấy, nhanh chóng trượt đi rồi biến mất vào thái dương.
“Bạch Minh Châu, tôi yêu em, rất yêu em”
“Tôi chợt hiểu vì sao đồ bỏ đi đó lại muốn chết. Đúng vậy, nếu kiếp này không thể ở bên cạnh em, cho dù là có được cả thế “Anh ấy tự mình chọn cái chết vì khó có thể song toàn giữa nhà họ Ôn và em. Anh ấy không muốn phản bội em hay phản bội nhà họ Ôn.
Anh ấy biết rằng tôi sẽ sống, chỉ có tôi mới có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà yêu em, nhất định sẽ không để em chịu thua thiệt khi ở nhà họ Ôn, cho dù như thế nào tôi sẽ không buông tay em. Nhưng mà nếu như em không tỉnh lại thì tôi ở trên đời này có ý nghĩa gì chứ?”
“Bạch Minh Châu, nếu như tôi chết thì em có trở về không? Tôi thật sự không nghĩ ra cách nào khác để kí©ɧ ŧɧí©ɧ em. Nếu như không thể đánh thức em thì cứ để cho tôi biến mất hoàn toàn đi. Đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm cho em, Bạch Minh Châu, hãy quay lại đi, dùng tôi… để đổi em trở về có được không?”
“Tôi là Thiện Ngôn, em nhất định phải nhớ cái tên này, tôi và cái thứ vô dụng kia… không giống nhau”
Sau khi nói xong một tràng dài thì nước mắt anh ta cũng đã khô lại.
Anh ta là đàn ông, anh ta cũng không thể khóc trước giường phụ nữ được, cho dù trong lòng đau đớn, có khổ sở thì anh ta cũng phải chịu.
Anh ta đưa tay lên khóe mắt lau đi giọt nước mắt cuối cùng rồi nhìn cô ấy một cái thật sâu.
Anh ta cứ lo nước mắt mông lung khiến hình dáng của cô ấy mờ đi.
Cái nhìn này rất sâu, nó khắc sâu đến tận đáy lòng đến nổi anh ta có thể dễ dàng phác họa.
Trên thế giới này, có một người yêu Bạch Minh Châu.
Nhưng trong tương lai sẽ không còn nữa!