Cố Thành Trung ôm lấy cơ thể cô, cả hai nhìn Lucia từ trên xuống.
“Vương phi cao cao tại thượng? Mẹ của cả một quốc gia? Bây giờ quyền lực của vua Charles không ổn định, ông ấy sẽ không xúc phạm bất kỳ người quyền quý nào chỉ vì một người phụ nữ, có lẽ cô đã đến nhầm nơi để kêu gào rồi.”
Anh từ từ ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm cô ta, buộc cô ta phải ngước nhìn mình.
“Lucia, tôi đã cảnh báo cô rằng sự kiên nhẫn của con người là có hạn, cô thật quá đáng.”
“Tôi quá đáng? Rõ ràng là Hứa Trúc Linh khinh người quá đáng, cô ta đánh tôi, cô ta còn dám đánh tôi…”
“Cô ấy đánh cô thì sao?”
Cố Thành Trung đột nhiên gầm lên: “Tính mạng của con trai tôi năm trong tay cô, nếu cô ấy gϊếŧ cô thì tôi cũng có thể minh oan giúp cô ấy, chỉ là tôi không thể để cho hai tay cô ấy dính đầy máu, loại chuyện này nên để tôi làm mới đúng!”
“Anh, anh đang nói cái gì vậy?” Lucia cảm thấy một luồng sát khí đáng sợ phát ra từ người anh.
Anh thực sự có ý định gϊếŧ người, muốn gϊếŧ mình!
Lucia cố gắng đứng dậy chạy thoát ra ngoài, nhưng đôi chân của cô ta đã yếu dần đi, mềm nhũn ra.
Cô ta chỉ có thể lùi lại không ngừng, nhưng lại không thể sánh được với tốc độ anh đuổi theo.
“Anh… Anh đừng làm loạn, nếu anh dám động đến tôi, Charlie sẽ không bỏ qua cho anh..”
Dường như Cố Thành Trung không nghe thấy điều này, anh vẫn tiến lên từng bước một.
Hứa Trúc Linh không thể chịu đựng được nữa, đột ngột kéo anh một cái.
Nếu như thật sự gϊếŧ Lucia, mặc dù nhất thời sẽ có chút sảng khoái vì báo thù cho con trai, nhưng hậu quả sẽ rất rắc rối.
Dù gì thì cô ta cũng là vương phi, nếu chết trong biệt thự nhà họ Cố, cho dù vua Charles không xúc phạm nhà họ Cố vì một người phụ nữ, thì cũng khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai gây khó dễ, từ đó kích động vụ việc lên.
Khoảng thời gian này là một giai đoạn quan trọng, vậy tại sao phải đặt mình vào nguy hiểm vì những người không xứng đáng.
“Cố Thành Trung, cô ta không xứng để anh phải ra tay, sẽ chỉ làm bẩn tay anh thôi, để cô ta cút về đi, bây giờ cô ta đã như thế rồi, vẫn làm vương phi ở đó cũng chỉ giống như chó nhà có tang, không ai thèm quan tâm!”
Cô lạnh lùng nhìn Lucia.
“Tôi… chó nhà có tang? Tôi không phải, tôi không phải!”
Cảm xúc của cô ta cao vυ't, nói đi nói lại rằng mình không phải là một con chó bị bỏ rơi.
Cô ta không thua, cô ta rất thông minh, từng bước đi đều được tính toán vừa phải, nếu không có Cố Thành Trung, cô ta đã chết ngàn, hàng vạn lần rồi.
Bây giờ cô ta lại bị làm nhục ở đây.
Cô ta còn có con át chủ bài, còn có…
Cô ta muốn nói ra, nhưng lời nói vừa đến môi lại đột ngột nuốt xuống.
Chưa đến lúc, chưa phải lúc, con át chủ bài nên được rút ra sau cùng, vậy mới thú vị.
Cô ta cay đắng chờ đợi bọn họ, cuối cùng đứng dậy khỏi mặt đất.
Đôi mắt cô ta như nứt ra, bên trong có màu khát máu đang chảy ngược.
“Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh, các người chờ đó cho tôi, có câu nói, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, chờ đó, cứ đợi đi, ha ha ha ha, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”
Lucia điên khùng quay người rời đi, giọng nói điên cuồng vang vọng bên tai cô.