Anh nói xong, phát hiện Hứa Trúc Linh im lặng không nói gì, không nhịn được hỏi: “Em làm sao vậy? Sao đột nhiên yên tĩnh như vậy?”
“Em đang nghĩ. Em phải đáp lại chút gì đó. Anh có tiền có quyền, lớn lên lại đẹp trai, em cũng không thể giúp được anh cái gì. Sinh hoạt cuộc sống hàng ngày chủ An hiểu rõ nhất, dinh dưỡng ẩm thực đã có đầu bếp lên kế hoạch, em…hình như em không có gì đặc biệt đề ra tay, để bảo vệ anh việc gì đó.
“Rất được lòng anh, em là giỏi nhất.”
Cổ Thành Trung gắn từng chữ một nói, tám chữ gõ lên trái tìm Hứa Trúc Linh, làm cả người cô nhẹ nhàng run lên.
Rất được lòng anh.
Em là giỏi nhất.
Người được đặt ở trên đầu quả tim, là không có bất cứ lý do gì.
Em không cần quá hoàn mỹ, bởi vì trong mắt anh,Hứa Trúc Linh đã là tốt nhất.
“Cổ Thành Trung, em sẽ bị anh chiều hư Cô nghẹn ngào nói, mũi ê ẩm, hốc mắt ướŧ áŧ làm ướt lông mi.
Cổ Thành Trung và Ngôn Minh Phúc đều là người chiều vợ, nhưng Cổ Thành Trung không hay nói điều khoa trương như vậy, rất súc tích.
Ngôn Minh Phúc thích nói chuyện, lời nói việc làm đều rất ngay thẳng, trước mặt mọi người cho dù Thẩm Thanh làm việc sai, cũng sẽ đứng ở bên cạnh Thẩm Thanh, mình có thể chịu ấm ức, nhưng vợ thì không thể chịu ấm ức.
Mà Cổ Thành Trung rất lý trí, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người, đó cũng là vì đặt địa vị cho cô, ví dụ như ở trước hội đồng quản trị, trắng trợn táo bạo cho cô tham dự cuộc họp cấp cao.
Anh không ra tay thì thôi, vừa ra tay, là sẽ khiến cô trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh sống ở một thế giới, một tần suất.
Mà sự chênh lệch giữa hai người quả lớn, rất nhiều lần cô có suy nghĩ muốn từ bỏ, là Cổ Thành Trung chủ động dụng nhập cuộc sống của cô, tiếp nhận hết tất cả của cô nàng, chứng minh hai họ có thể bằng mọicách.
Anh không cảm thấy ấm ức, đi tới nơi cô đã từng đi qua, ăn những thực phẩm rác rười cô thích ăn.
Đi siêu thị cũng sẽ mua hai gói lưỡi xanh cho cô, khi đi ngang qua một tiệm ăn vặt mới khai trương, phải đợi một lát mới có đồ ăn ngon.
Anh có thể quên đi địa vị, trà trộn vào trong đám người đi xếp hàng.
Đỡ bỏ xuống thân phận kiêu ngạo, anh chỉ là một người đàn ông bình thường yêu thương vợ sắp cưới của mình mà thôi.
Anh sẽ không giữ mình quả cao, cũng sẽ không dùng giọng điệu kiêu ngạo để nói chuyện với mình, luôn luôn giữ thái độ hoà nhã bình tĩnh.
Tuy rằng thỉnh thoảng hai người sẽ có chút mẫu thuẫn nhỏ, tính xấu, nhưng hơn nửa đều là anh làm hoà trước, mà mình chỉ biết điều một chút, nịnh nọt một lúc là ổn rồi.
Nguyên nhân chính là vì có Cổ Thành Trung không ngừng cố gắng, mới khiến cô càng thêm kiên định với suy nghĩ có thể ở bên cạnh anh, hơn nữa sau này sẽ rất hạnh phúc, mới có thể hăng hải tiến về phía trước như vậy, muốn lột xác thành con bướm, ở bên cạnh anh giương cánh bay đi”Chủ ba Cổ, còn nhớ lần trước em kể chuyện công từ ốc đồng với anh không? Em muốn nghe câu chuyện phía sau, muốn nghe một chút không?”
Âm thanh tinh tế của cô nho nhỏ, rất là dịu dàng.
“Um.” Anh phát ra âm thanh từ xoang mũi, trầm ấm dễ nghe.
“Cô gái đó nhặt được ốc đồng, ốc đồng hóa thân thành một chàng trai tới trả ơn. Rất nhiều người đều nói bọn họ không thích hợp với nhau, người và yêu không thể đến với nhau, công từ ốc đồng rất hoàn mỹ, hiểu được phép thuật, cái gì cũng có. Cô gái cũng đã từng nghi ngờ, cảm thấy đoạn cảm tình này nếu còn tiếp tục nữa thì là sẽ không có kết quả tốt.”
“Nhưng công tử ốc đồng lại tin tưởng cô ấy, tin tưởng cô ấy là người tốt nhất, người khác không thể so sánh được với cô ấy. Cô gái đã bị tẩy não, thật sự cảm thấy mình gắng cổ một chút, cũng có thể biến thành tiền nữ. Cho nên cô gái bắt đầu trở nên cực kỳ chăm chi, cuối cùng cũng có một ngày sẽ như diều gặp gió, và sánh vai với công từ ốc đồng cùng đối mặt với những lời nói đó “Cô ấy tin chắc rằng, những lời không lạc quan trước đó sẽ biến thành những lời chúc phúc. Cô ấy muốn nói cho công từ ốc đồng, tin tưởng cô ấy được không?”
“Được, tin tưởng, anh tin tưởng em sẽ trở nên tốt hon.”
“Cổ Thành Trung, điều may mắn lớn nhất đời này của em, chính là gặp được anh.”
“Thì ra tình cảm không cần oanh oanh liệt liệt, tốt hơn chính là tế thủy trường lưu, cảm ơn anh đã cho em một tình cảm như vậy”
“Vậy thì có phải anh nên cảm ơn em, đã cho anh một ngôi nhà?”
Cổ Thành Trung dịu dàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng bật cười.
Nói cho cùng, trong lòng hai người đều không có người nhà, hai người ở chung với nhau, cũng sẽ có một ngôi nhà.
Ngôi nhà này rất ấm áp, cô sẽ dùng hết tất cả sức lực của mình để bảo vệ, để quản lý.
Đơn giản là trong nhà có công từ ốc đồng minh yêu nhất.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi Có Thành Trung về đến nhà, Hứa Trúc Linh nằm trên người anh, đã ngủ quên mất.Anh không đành lòng đánh thức cô dậy, cong cô đưa lên phòng ngủ.
Cổ Thành Trung giải quyết xong công việc, đã là 11 giờ, bắt đắc dĩ đánh thức cô gái dậy, để có nhanh chóng đi rửa mặt.
Cô mơ mơ màng màng dụi mắt, liên tục gật đầu, trực tiếp xuống giường, đi thẳng lên phía trước cộp một tiếng đâm vào trên tường, bắn ngược lại.
Cô lại một lần ngã xuống trên giường, Cổ Thành Trung chưa kịp ra tay, thấy trên trán cô bị đỏ bừng một chỗ, cũng không biết nên tức giận hay nên cười.
“Sao em không chú ý như vậy?”
“Đau quá. Giấc mơ này thật giống thật mà!”
“Còn nằm mơ, đi tắm rửa nghỉ ngơi thôi. Có đau không, anh xoa một chút cho em”
“Anh xoa một chút thì sẽ không đau nữa, khi nào anh xoa xong em sẽ đi tắm rửa.”
Hứa Trúc Linh vẫn chưa tỉnh ngủ, giống như một con mèo con ngây thơ, chui vào trong lòng ngực Cổ Thành Trung, cái đầu nhỏ gối lên đùi anh.
Cổ Thành Trung không nhịn được bắt đắc dĩ cười cười, lòng bàn tay ấm áp xoa bóp cái trán cho cô.
Cô bị đầu hơi hơi nhíu mày nhưng không trợn mắt,ngủ cực kỳ ngon.
Rất nhanh đã xoa xong, anh mềm lòng nói: “Nếu em thật sự mệt mỏi, thì cứ ngủ đi, không cần tắm rửa nữa, dù sao anh cũng không chê em”
“Không được. Trời nóng như vậy, sao có thể không tắm rửa chứ? Anh tắm giúp em, em…em ngủ.
Cô vươn cánh tay ngó sen ra, quàng ở trên người Cổ Thành Trung làm nũng “Ừm, tuân lệnh”
Sau đó, anh bế ngang cô gái lên, ôm tới phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Vợ chồng son người khác đều tắm uyên ương, nhưng anh không dám cởϊ qυầи áo cho cô, sợ một khi cởϊ qυầи áo xuống, tiện tay làm chuyện xấu, giây tiếp theo sẽ xoay người thành sói.
Tắm cho cô bằng nước ấm, còn mình thì phải tắm nước lạnh hạ hỏa.
Khi nào, anh mới có thể thể trải nghiệm một chút, cảm giác tắm uyên ương thật sự?
Mà giờ phút này, Viên Hoài Nam đang ở trong phòng làm việc riêng của mình.
Chu Thị Linh đã tìm tới cửa, người đại diện căn bản không ngăn được tính cách cô chủ của cô ta, nổigiận lên sẽ trở thành một quả ớt cay.
Chu Thị Linh nổi giận đùng đùng chỉ vào Viên Hoài Nam đang trang điểm, anh ta có một buổi diễn tối, 12 giờ bắt đầu, một lát nữa sẽ phải xuất phát.
“Vì sao còn không đăng bài bác bỏ tin đồn trên Facebook? Facebook của anh không cập nhật trạng thái, không có thái độ chủ động làm rõ, cho dù phía truyền thông Thiên Hòa ra thông báo đáp lại thay anh, các fans cũng sẽ không tin tưởng.
“Đây là sự thật, vì sao tôi phải bác bỏ tin đồn?”
Viên Hoài Nam nhàn nhạt nhưởng mày nói, trong âm thanh lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Chu Thị Linh tức giận đến mức cả người run lên, trực tiếp ném điện thoại di động đi.
không nghiêng không lệch, trúng ở giữa trán Viên Hoài Nam.
Lần này không nhẹ, cái trán lập tức tím bầm lên.
Trái tim cô ta run lên, muốn đi lên xem vết thương của anh ta, nhưng lại bị anh ta lạnh giọng từ chối.
“Cách xa tôi một chút!” Bốn chữ ngắn ngủn, mang theo cả lạnh lẽo.