Minh Châu tức giận đến mức cả ngày không hề bước ra khỏi cửa.
Cô nằm trong nhà, đói thì gọi giao hàng tới, không muốn làm việc gì cả.
Lúc chập tối, Lý Hải Long gọi điện thoại đến bảo cùng nhau đi ăn tối.
Cô hơi do dự rồi mượn lý do mình không khỏe mà từ chối.
Lý Hải Long cũng rất biết điều nên không nói thêm gì cả.
Cô suy đi nghĩ lại cảm thấy những lời trước đó mình nói có chút quá đáng, cô do dự một chút rồi quyết định gọi điện thoại cho Ôn Mạc Ngôn.
Điện thoại reo rất lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cuối cùng lúc cô chuẩn bị bỏ cuộc thì có người bắt máy rồi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hứa Trúc Linh.
“Ôn Mạc Ngôn có ở biệt thự không?”
“Ôn Mạc Ngôn…bị tai nạn giao thông rồi.”
Hứa Trúc Linh chầm chậm nói ra mấy chữ, từng câu từng chữ giống như cây kim đâm vào trái tim cô.
Bạch Minh Châu nghi ngờ mình nghe nhầm nên bất giác hỏi lại lần nữa.
“Cậu…cậu nói cái gì?”
Hứa Trúc Linh đem toàn bộ sự việc kể cho Bạch Minh Châu nghe.
Buổi chiều Ôn Mạc Ngôn bị quản lý tổ tiết mục đột ngột gọi đến tỉnh Hải Dương tham gia một dự án.
Nào ngờ trên đường đi gặp phải một tài xế xe tải say rượu xông ra giữa đường, vừa hay đυ.ng vào xe của Ôn Mạc Ngôn.
Đầu xe tải đυ.ng vào cửa xe của Ôn Mạc Ngôn nên vị trí tài xế bị thương nghiêm trọng nhất.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh ta vào bệnh viện, bởi vì chảy máu quá nhiều nên tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Người quản lý chỉ bị gãy xương sườn thôi, không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Minh Châu nghe thấy tin tức này, nội tạng như muốn lộn ngược ra.
“Minh Châu, cậu vẫn đang nghe máy chứ?”
“Tớ…tớ đây.” Một hồi sau cô mới định thần lại.
“Bây giờ tớ không thể nói nhiều với cậu, Cố Cố vẫn chưa biết chuyện này, tới phải về chăm sóc cho Cố Cố đây.”
“Ở…ở bệnh viện nào thế, tớ sẽ đến đó.”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Bệnh viện này ở phía tây Đà Nẵng, Ôn Mạc Ngôn bị tai nạn giao thông nên được đưa đến bệnh viện gần nhất, đến bây giờ vẫn đang làm phẫu thuật và chưa tỉnh lại.
Bạch Minh Châu lái xe như bay, cửa sổ xe kéo xuống khiến gió lạnh ùa cả vào trong xe.
Lòng cô như bị lửa thiêu đốt, loạn hết cả lên, chỉ có những cơn gió lạnh này mới có thể khiến cô tỉnh táo một chút.
Buổi chiều còn bình thường mà, sao mà chưa tới một ngày đã xảy ra chuyện rồi?
Nếu như cô sớm biết sẽ thế này, nhất định cô sẽ không nạt nộ anh.
Xin lỗi, xin lỗi!
Hai chữ này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu Bạch Minh Châu.
Cô lái xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện phía tây ngoại ô.
Cô nhìn thấy Cố Thành Trung đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt lạnh tanh, nhíu hết mày lại.
Cánh tay buông lỏng gõ nhẹ vào thanh vịn tay của dãy ghế ngồi, khiến khu hành lang vốn yên tĩnh phát ra tiếng động khe khẽ.
Cô nhanh chóng tiến lên phía trước và hỏi: “Ôn Mạc Ngôn sao rồi?”
“Tình trạng không được khả quan lắm.”
Cổ Thành Trung nói ra bảy chữ này khiến Bạch Minh Châu choáng váng hết đầu.
Anh chưa thông báo cho Ôn Thanh Hoàn biết, anh sợ cô sẽ không chịu nổi, bây giờ người vẫn chưa ra, tình trạng thế nào mọi người vẫn còn chưa rõ.
Anh chỉ có thể hy vọng Ôn Mạc Ngôn tai qua nạn khỏi.
“Sao lại như thế chứ?”
Bạch Minh Châu sững sờ nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đầu anh ta quấn một lớp băng gạc, sắc mặt trắng bệch, vẫn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ đổ hết mồ hôi hột nói: “Phẫu thuật lần này cũng khá thành công, đợi hai mươi bốn tiếng xem tình trạng của bệnh nhân thế nào đã.”
Nghe bác sĩ nói thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Minh Châu đợi ở phòng bệnh, không rời nửa bước.
Trong lòng cô rất hối hận, bởi vì những lời nói quá đáng của mình.
Cố Thành Trung vẫn còn chút chuyện phải xử lý, vừa hay có Bạch Minh Châu ở đây, anh mới an tâm đôi chút.
Ngày hôm sau, Ôn Mạc Ngôn được chuyển đến bệnh viện ở trung tâm thành phố và nằm trong phòng bệnh tốt nhất.
Cô cảm nhận thấy ngón tay Ôn Mạc Ngôn cử động, trong lòng cô rất vui mừng, lập tức đi gọi bác sĩ đến.
Chưa đầy nửa tiếng sau, cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng tỉnh lại rồi.
Anh ta ngơ ngác nhìn xung quanh, đặc biệt là nhìn vào Bạch Minh Châu.
Ánh mắt lạnh lùng đó khiến cô thấy lạnh hết cả sống lưng, cả người bất giác run rẩy nhè nhẹ.
Tại sao anh ta lại nhìn mình như thế chứ? Lẽ nào…là vì những lời nói quá đáng của mình sao?
Bác sĩ kiểm tra xong xuôi và nói mọi thứ đều ổn cả, chỉ đợi hồi phục thôi.
Bạch Minh Châu vừa tính chuẩn bị gọi điện thoại báo bình an cho Cố Thành Trung thì Ôn Mạc Ngôn đột nhiên nắm lấy tay cô.
Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, nào ngờ khóe môi Ôn Mạc Ngôn lại nở một nụ cười nham hiểm.
“Thì ra em chính là ân nhân cứu mạng của tôi à?”
“Anh…những lời anh nói là có ý gì? Em có thể gọi tôi là Ôn Mạc Ngôn nhưng tôi và Ôn Mạc Ngôn kia không giống nhau, tôi không yếu đuối vô dụng như anh ta, tôi cũng không xấu hổ như anh ta, thấy con gái thì không biết nói chuyện. Nếu như lúc lái xe, anh ta không nhớ em thì đã có thể tránh được vụ tai nạn này rồi, chỉ tiếc là…lúc quan trọng nhất anh ta đã phân tâm rồi.”
“Anh…anh đang nói linh tinh gì thế, sao tôi…sao tôi nghe không hiểu gì cả?”
Ôn Mạc Ngôn nở nụ cười, nụ cười này…đầy sự nham hiểm.
“Nói chung là cám ơn em đã thả tôi ra, tôi sẽ báo đáp cho em”
“Cái…cái gì?”
Bạch Minh Châu kinh ngạc nhìn con người trước mặt, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng sao lại cảm thấy xa lạ như thế chứ.
Nụ cười nham hiểm trên môi, bộ dạng buông thả bất cần, thật khiến người ta thấy sợ hãi.
Cứ giống như…cùng một cơ thể nhưng bên trong lại bị thay đổi một linh hồn khác vậy.
Thay đổi một linh hồn khác ư?
Trong đầu Bạch Minh Châu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô lập tức chạy ra ngoài và gọi điện thoại cho Cố Thành Trung.
Khả năng phục hồi của Ôn Mạc Ngôn lần này rất tốt, rất nhanh chóng đã có thể tự đi lại được rồi.
Anh ta thật sự rất khác so với Ôn Mạc Ngôn trước kia, anh ta trở nên rất không nghiêm túc, đối đáp với con gái rất tự nhiên.
Anh bỏ cặp gọng kính màu vàng, cũng không thích mặc áo vest màu đen nghiêm túc nữa mà ăn mặc rất bụi bặm thoải mái.
Cho dù là đi đâu cũng ăn diện thật đẹp đẽ.
Cố Thành Trung cũng cảm thấy Ôn Mạc Ngôn không ốn lắm nên đã đưa anh ta đến khoa thân kinh khám.
Cuối cùng khẳng định đây chính là nhân cách tiềm ẩn trong người Ôn Mạc Ngôn, khi nhân cách chính vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say thì nhân cách này đã vùng dậy.
Ngủ say?
Cũng chính là tai nạn giao thông lân này đã gây ra tổn hại quá lớn cho Ôn Mạc Ngôn.
Nhân cách trước đó của anh đã chịu sự tổn thương quá lớn nên chìm vào trạng thái ngủ say.
Còn Ôn Mạc Ngôn bây giờ…
Bạch Minh Châu nhìn anh ta, cảm thấy rất xa lạ.
Trước kia cô cứ cảm thấy anh ta chậm chạp lề mề không tốt nhưng bây giờ khi biết có thể anh ta không thể quay về nữa, tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Ôn Mạc Ngôn từ bệnh viện quay về biệt thự, ngoài trừ tính cách thay đổi thì những điểm khác không có thay đổi nhiều lắm.
Anh ta cũng biết rõ thân phận của mình là con trai thứ hai của nhà họ Ôn là cậu của Cố Cố.
Anh ta cũng rất thương yêu Cố Cố và kính trọng Cố Thành Trung, đối với Hứa Trúc Linh cũng rất khách sáo.
Chỉ là lời nói, thái độ xử sự hoàn toàn thay đổi thôi.
Cố Cố nhìn anh ta đầy nghỉ hoặc.
“Cậu vẫn là cậu của cháu chứ?”
“Tất nhiên rồi, cậu là cậu lớn, kia là cậu hai.” Ôn Mạc Ngôn cười nói.