Cố Thành Trung không trả lời, chỉ cầm lấy điện thoại cô chơi đùa một lúc rồi trả lại cho cô.
Hứa Trúc Linh không hiểu gì, nhưng cũng không để ý.
Cô đói rồi, muốn ăn gì đó ngon ngon, dưới lầu còn có cao lương mỹ vị đang đợi cô!
Buổi tối ăn cơm xong thì Khương Anh Tùng rời khỏi.
Hứa Trúc Linh tắm xong nằm trên giường với Cố Cố.
Cố Cố đang xem truyện cổ tích, còn cô thì có thói quen lướt Facebook.
Cô còn muốn xem thử sóng gió của hôm nay.
Vừa mở Facebook lên, rất nhiều tin nhắn.
Cô còn nghĩ là vì chuyện của Tiêu Nam.
Nhưng lại không ngờ bạn bè lại toàn gửi mấy tin tào lao gì đâu.
“Bây giờ quan tâm đến việc học tập tốt hơn, những con người nhạt nhẽo đó không cần quan tâm đến.”
“Chăm chỉ học tập, đợi em tốt nghiệp rồi hãy tính đến chuyện tình cảm, em vẫn còn nhỏ, không cần vội vàng, có thể hiểu được.”
“Gửi nhiều công thức nấu món ngon qua cho chúng tôi, không cần yêu đương gì chúng tôi cũng yêu thương cậu!”
Hứa Trúc Linh nhìn thấy những tin nhắn này cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, sao lại ngăn cản chuyện tình cảm của cô rồi?
Cô lướt Facebook một lúc, có rất nhiều bài bình luận và chia sẻ.
Cô nhìn thấy nội dung của bài cô chia sẻ mới nhất.
“Rơi vào nơi mê muội học tập không thể thoát ra, chuyện tình cảm tạm thời không nghĩ đến, hi vọng đừng làm phiền”
Hửm?
Bài viết này không phải cô đăng mà, cô nhìn thời gian thì đột nhiên hiểu ra, là Cố Thành Trung.
Trước lúc ăn cơm, anh có lấy điện thoại cô, chẳng lẽ là vì muốn đăng bài này?
Chính ngay lúc này, cánh cửa phòng tắm mở ra, Cố Thành Trung từ bên trong đi ra.
Anh quấn một chiếc áo tắm rộng màu trắng, nước trên người vẫn chưa được lau khô.
Những giọt nước đó nhỏ xuống ngực anh.
Cơ…cơ ngực rắn chắc.
Anh tuỳ ý lau lau đầu tóc, thể hiện rất mệt mỏi lười biếng, nhưng khí chất cao quý đó trên người anh hình như vẫn luôn ở đó, không cần biết là bất cứ lúc nào, cũng không hề mất đi.
Anh ngồi trên ghế sô pha, vẫy vẫy tay với cô.
“Trúc Linh, giúp anh sấy tóc.”
“…đến ngay…”
Cô vốn định hỏi chuyện trên Facebook, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không hỏi nữa.
Như vậy cũng tốt, cô có thể tránh đi được không ít phiền phức.
Cô ngoan ngoãn bước tới, cầm máy sấy tóc đến giúp anh sấy. Tóc ngắn rất dễ khô, chất tóc có hơi cứng, mạnh mẽ và khác biệt.
Bàn tay nhỏ của cô đẩy bay sợi tóc ngắn, tỉ mỉ sấy tóc.
Còn anh thì lại ôm cô vào lòng. Cô là đang đứng đó, còn anh thì đang ngồi, vì vậy ôm vào cũng vừa đẹp.
“Cố Cố vẫn còn ở đây đó…”
“Cố Cố, trốn vào trong túi ngủ, ngoan”
“Đã nhận được!”
Cổ Cố nhanh nhẹn trả lời một tiếng, sau đó thì cuộn người chui vào trong túi ngủ, miệng nhỏ vẫn lẩm nhẩm: “Bố Trung, bố nhanh lên đó nha, truyện cổ tích của con vẫn chưa xem xong nữa.”
“Ừm.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, trừng mắt há mồm, đây là sự ăn ý hình thành từ bao giờ vậy?
“Cố Thành Trung..anh…”
“Đứng yên, để anh ôm một lúc, cơ thể em rất mềm mại, ôm rất dễ chịu.”
“Chỉ là vì ôm rất dễ chịu hả?”
“…” Anh hơi trầm lặng, sau đó lên tiếng: “Anh muốn ôm em.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy, trong miệng giấu nụ cười, đây mới là đáp án chính xác?
Rất nhanh, đầu tóc ngắn của anh đã được sấy khô, cũng không phải hoàn toàn khô.
Cởi bỏ bộ đồ tây da nghiêm túc, bây giờ là dáng vẻ lười biếng nhưng lộng lẫy.
Đôi mắt phượng thâm sâu, chảy theo ánh sáng thanh tao của màu trà nhạt.
Anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó đưa cô ra khỏi phòng.
“Cố Cố, có thể ra ngoài rồi.”
“Được thôi!”
Trước khi đi, Cố Thành Trung cũng không quên nói với Cố Cố một tiếng.
Sau đó, cô đã đến thư phòng.
Cố Thành Trung đặt đầy đồ vật trên bàn.
“Đây là cái gì?”
“Em cứ xem thử là biết ngay.” Sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất, thẻ đen…
“Đây…”
“Đây là tất cả những của cải riêng anh mà trước mắt anh có thể điều động được, ngoại trừ tập đoàn J&C ra. Khương Anh Tùng nói với anh, con gái thích lãng mạn, anh hình như ngoài mấy lần tặng quà cho em ra thì không có chuẩn bị hoa hồng cho em, cũng không có tỏ tình với em trước nơi đông người. Bây giờ nghĩ lại, là anh làm không chu đáo.
Sau này anh sẽ sửa đổi.”
“Khương Anh Tùng nói, con gái thích cái gì thì tặng cái đó, để anh hốt thuốc đúng bệnh. Anh nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc tặng cho em bếp nhà anh và hai cô đầu bếp ra thì thứ em yêu nhất chính là tiền rồi, vì vậy những thứ này đều cho em hết, bao gồm cả anh nữa.”
Lúc nói dứt lời, Cổ Thành Trung nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập thình thịch ngay dưới lòng bàn tay cô.
Dường như..đang biểu đạt thay cho tình yêu của anh.
Da thịt truyền đến hơi nóng, có chút thiêu đốt.
“Chú…chú ba Cố…”
Đây xem như là màn tỏ tình bất ngờ sao? Cô có chút chống đỡ không nổi, ngây người nhìn anh.
“Ừm, em chỉ cần trả lời anh, em có muốn không?”
“Nếu như cần, đến anh cũng là của em, nếu như không cần, anh cũng sẽ chủ động tặng cho em”
“Thế này…không phải là cùng một ý à? Cho dù có muốn hay không thì anh cũng là của em mà.”
“Ừm, đúng là như vậy.”
“…” Chú ba Cố, cáo lắm đó nha! Hai lựa chọn này có gì khác biệt sao? “Còn có lựa chọn thứ ba không?”
“Đánh gãy cái chân đó của em, có tính không?” Cố Thành Trung nhếch miệng lên, để lộ ra..một nụ cười nham hiểm, cô bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, bắt đầu run rẩy.
Rất tốt, rượu mời không uống uống rượu phạt, đã bắt đầu uy hϊếp mình rồi.
“Cần, cần, cần, có gì mà không dám chứ, sau này gả cho anh cũng phải thay anh quản chuyện tiền nong thôi, anh đưa sớm hơn cho em cũng không sao! Có thể làm cho em một cái két an toàn không? Em bỏ hết vào trong, mấy món đồ này…doạ em đến chống mặt, em lớn đến thế này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.”
Cô tiện tay lật một cuốn sổ tiết kiệm, nhìn mấy con số không đằng sau đó thì liền thấy đầu óc mê muội.
Người ta là bị cái bên trên trời rơi xuống đánh ngất, còn cô thì sắp bị núi vàng mà Cố Thành Trung ném qua đè chết rồi.
Đây ít nhất cũng là mấy trăm ngàn tỉ phải không?
Hơn nữa, là còn chưa tính đến cổ phần trong tập đoàn J&C.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, quá kịch liệt rồi!
“Em lớn đến thế này, có gặp qua người nào đẹp trai như anh không?”
“Không có?”
“Vậy em gặp được anh là vì mê nhan sắc anh.”
Anh bật cười không hề có ý xấu, sau đó môi anh phủ lên trên, hôn lên mồi cô.
Dịu dàng, uyển chuyển, sâu sắc triền miên.
Hứa Trúc Linh động lòng, vô thức bám víu lên người anh, cũng vụng về đáp lại.
Đột nhiên, miệng Cố Thành Trung đau, anh buông cơ thể cô ra, nhướng mày nhẹ.
“Sao vậy?”
“Em…em còn chưa biểu đạt tâm ý…anh cũng đã tỏ tình rồi, dù sao cũng phải cho em cơ hội để biểu hiện chứ!”
“Tỏ tình là chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần phải góp vui đâu.”
“Hả? Còn có cách nói này nữa à?”
Thần trí Hứa Trúc Linh còn chưa kịp quay trở lại, anh lại tiến công lân nữa.
Cố Thành Trung ở phòng làm việc nghe Khương Anh Tùng báo cáo.
Từ sau khi anh dùng Facebook của Hứa Trúc Linh đăng bài viết đó lên, cuộc sống trong trường học của cô đã bình ổn hơn nhiều.
Khương Anh Tùng báo cáo xong thì quầy lễ tân gọi điện đến, nói Ngôn Minh Phúc đến.
Anh nheo nhẹ mắt, để người mời ông ấy lên.
Khương Anh Tùng tự hiểu ý mà rời khỏi, ngay lập tức căn phòng làm việc rộng lớn này chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Chuyện lần trước đã bị cậu cảnh cáo qua, vì vậy lần này tôi đặt biệt đến đây để xin ý kiến, để tránh cậu lại làm gì đó đằng sau lưng tôi.”
Ngôn Minh Phúc bất lực nói.
“Anh muốn làm gì?”
“Ngày mười hai tháng bốn là ngày giỗ của mẹ anh, mỗi năm đến ngày này đều không tìm được tung tích của anh, có đúng không.”