Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 151

Trình Anh lập tức vừa khóc vừa nói: “Bác tới rất đùng lúc, mọi người ở đây đều đã nhìn thấy chính Hứa Trúc Anh đấy cháu trước, bác phải giúp cháu phân xử chuyện này cho rõ ràng…”

Trình Anh nói xong, Thẩm Thanh không bình tĩnh khoát tay, chán ghét nói: “Tôi hỏi cô sao? Tôi đang hỏi con gái nuôi của tôi là ai đang ức hϊếp con bé, con nói cho mẹ, mẹ sẽ trút giận cho con.”

Thẩm Thanh vừa nói xong thì mọi người xung quanh trờ nên bàng hoàng.

Chuyện này rõ ràng là Hứa Trúc Linh đầy người khác, cho dù đối phương nói năng vô lễ cũng không nên làm như vậy. Nhưng khi Thẩm Thanh trực tiếp nói ra những lời này thì rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.

Trình Anh chết lặng, cô không tin nhà họ Ngôn đàng hoàng lại có thể làm ra chuyện vớ vẩn như vậy. Cô ấy nhìn Ngôn Minh Phúc như thể tìm ông giúp đỡ rồi nói: “Bác trai, bác gái…”

“Bà xã tôi nói không đúng sao? Vợ tôi không hói cô thị cổ đừng nói chuyện. Nếu cô chọc giận vợ tôi thì gọi tôi cũng vô dụng.”

Trinh Anh nghe thấy vậy thì thắm cảm thấy lo lắng. Ngôn Minh Phúc vốn đã nổi tiếng là một người sơ vợ thì làm sao có thể chống lại Thẩm Thanh.

Lúc này, cô ta chi có thể cầu cứu ông nội, cũng may lần này cô ta không ở đây một mình.

Cô ta nhanh chóng nháy mắt với người phục vụ, người này lặng lẽ chuồn đi.

Thẩm Thanh đi tới chỗ Hứa Trúc Anh rối nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nói cho mẹ nuôi nghe là ai đang bắt nạt con?”

“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đầy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”

Hứa Trúc Linh vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Me nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”

Thẩm Thanh nhìn Trình Anh.

Thân thể Trình Anh run lên, vừa rồi khí Thẩm Thanh nhìn Hứa Trịnh Anh, trong mắt bà hiện lên mộtđỡ rối nói: “Bác trai, bác gái…”

“Bà xã tôi nói không đúng sao? Vợ tôi không hỏi cô thì cô dừng nói chuyện. Nếu cô chọc giận vợ tôi thì gọi tôi cũng vô dụng.”

Trình Anh nghe thấy vậy thì thắm cảm thấy lo lắng Ngôn Minh Phúc vốn đã nổi tiếng là một người sợ vợ thì làm sao có thể chống lại Thẩm Thanh.

Lúc này, cô ta chỉ có thể cầu cứu ông nội, cũng may lần này cô ta không ở đây một mình.

Cô ta nhanh chóng nháy mắt với người phục vụ, người này lăng lẽ chuồn đi.

Thẩm Thanh đi tới chỗ Hứa Trúc Anh rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nói cho mẹ nuôi nghe là ai đang bắt nạt con?”

“Mẹ. Mẹ nuôi… Con có đấy cô ấy nhưng con không dùng sức, sẽ không đến mức làm cô ấy ngã xuống đất.”

Hứa Trúc Linh vẫn chưa thoải mái, cô vẫn còn lắp bắp khi nói từ “Mẹ nuôi”. “Ó, con gái của tôi nói có đúng không?”

Thẩm Thanh nhìn Trình Anh.

Thân thể Trình Anh run lên, vừa rồi khi Thẩm Thanh nhin Hứa Trình Anh, trong mắt bà hiện lên mộttia dịu dàng nhưng khi nhìn lại bàn thân thì chi có một sự lạnh lùng.

Thân là một người lon tuổi mà không thèm khách khỉ với người nhỏ tuổi.

Làm thế nào mà cô ta lại chọc tức hai vợ chống vô lý này? Nhưng mà địa vị của nhà họ Ngôn cũng không thấp, cũng ngang bằng với nhà cô ta.

Ông nội chắc chắn sẽ không vì mình mà gây chuyện với bọn họ.

Bây giờ cô ta phải chiếm phần có lý nếu không cô ta sẽ thua một lần nữa!

Cô ta đã bị Trúc Linh đánh bại một lần và không thể có lần thứ hai như vậy nữa.

Cô ta hít một hơi thật sâu cổ vũ bàn thân.

Cô ta nói: “Bác gái, có phải bác đang bao che lỗi låm cho người nhà mình không? Trước mắt bao nhiêu người chẳng lẽ bác còn ỷ lớn hϊếp bé sao? Mọi người đều có thể nhin thấy cô ta đã đầy cháu, tại sao bác còn thiên vị cho cô ta?”

“Nếu Hứa Trúc Linh xin lỗi cháu thì chuyện này coi như xong. Bác gái cũng đừng bắt nạt một người nhỏ tuổi như cháu.”

“Ố? Thật sao?” Thẩm Thanh nhàn nhạt nói, sauđó nhìn về phía mọi người: “Con gái nhà họ Trình nói các người đã nhin thấy, thật sự các người đã nhìn thấy sao?”

Người đàn ông giúp Trình Anh nói: “Đúng vây, chính mắt cháu đã tận mắt chứng kiến, quả nhiên là con gái nuôi của bác đã đẩy cô Trình Anh.”

“Chống, mau ghi nhớ người này rồi về chúng ta sẽ tính số.”

Thẩm Thanh giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào người thanh niên sau đó nói với Ngôn Minh Phúc.

“Được được được.”

Ngôn Minh Phúc nghe lời nói.

“Còn có ai nữa? Tôi thấy là mọi người cũng đang nóng lòng, có phải là đang muốn chỉ ra lỗi sai của con gái tôi không? Ngôn Minh Phúc…”

“Bà xã nói từ từ thôi, nhiều quá người tôi sợ không nhớ nổi!”

“Đồ ngốc, điện thoại để làm cái gì? Không biết

chụp ảnh lại sao?” Thẩm Thanh liếc nhìn chồng một cái đấy vẻ hung dữ.

Ngôn Minh Phúc lập tức gật đầu rồi lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị chụp ảnh.Đám đông đang ăn dưa đứng phía trước rùng minh vội lùi lại mấy bước.

“Bác trai, bác gái, hai người hiểu lắm rồi, chúng tôi không thấy cái gì hết.”

“Không thấy? Vậy bỏ qua.” Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.

Thanh niên vừa nói giúp Trình Anh cũng dẫn hoàng sợ, lúc nãy anh ta chỉ đang biểu hiện trước mặt người đẹp mà thôi, nếu thật sự vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Ngôn thi thật là mất nhiều hơn được.

Thanh niên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Cô chú, cháu cũng không thấy gì.”

“O? Không phải vừa nói đã nhìn thấy hết sao?”

“Cháu… Cháu nói bậy, cho dù có như vậy thật thì có thể là hai cô gái nói đùa rồi vô tình đưa đầy. Cũng không phải chuyện lớn.”

“Tôi thích cách đứa trẻ này nói chuyện đấy, Ngôn Minh Phúc, ông nhở kỹ người này, sau này để bạt thăng chức.”

“Cô chú, chúng tôi cũng không thấy gì hết. Nếu có thì chắc là hai cô gái đang đùa giỡn!”

Mọi người đều bắt đầu chen nhau nói.

Dù sao thi hầu hết những người này vừa nói nhữngdiều không tốt về Hứa Trúc Linh. Bây gio có bố mẹ có ở đây thì đường nhiên phải nói vài lời khách sáo,

Trình Anh sững sờ khi nhin thấy cảnh tượng này, cô ta không ngờ rằng vợ chồng Ngôn Minh Phúc có thể biến đen thành trắng, nói chết thành sống.

Đúng lúc này thì ông cụ nhà họ Trình đi tới.

Trình Anh dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức cô ta chạy đến khóc trong vòng tay của ông nội.

“Ông nội, cháu vừa mới cãi nhau với cô Trúc Linh, cô Trúc Linh đã đẩy cháu ra. Không ngờ khi hai bác nhà họ Ngôn đến đây lại… không ngờ lại thiên vị cô Trúc Linh mà bắt nạt cháu!”

“Ngôn Minh Phúc, thật sự là có chuyện này sao?”

“Chủ…” Ngôn Minh Phúc nhìn thấy người lớn tuổi đến thì hơi khó mở miệng.

Thẩm Thanh nhìn thấy thì hơi nhíu mày, không chịu được mà đá cho ông một cái,

Ngôn Minh Phúc lập tức trở nên dũng cảm hơn, ông hít một hơi rồi nói: “Chú à, chúng cháu cũng vừa tới đây, bọn cháu đã hỏi một lượt mấy đứa nhỏ, bọn họ đều nói là không thấy. Bây giờ chủ muốn cháu làm gì? Bọn cháu làm cha mẹ cũng cảm thấy rất khó xử: “”Bác đang nói dối, ông nội, bọn họ đều nhin thấy rõ ràng, vừa rồi bác gái uy hϊếp bọn họ nên bọn họ mới quay lưng lại với cháu!

Ông cụ Trình nghe xong thì cau mày rồi nhìn về giảm đông không mấy thiện cảm.

“Mấy người đang giúp người khác bắt nạt cháu gái

“Chuyện này này..” tôi?”

Mọi người nhìn ông cụ Trình rồi nhìn Thẩm Thanh, cả hai đều là những người bọn họ không thể làm mất lòng.

Mới vừa rồi bọn họ đều đã thừa nhận với Thẩm Thanh rồi mà hiện tại lại muốn thay đổi lời nói thì không phải đã chính thức đắc tội với nhà họ Ngôn sao?

Nếu đã có lỗi với nhà họ Trinh ngay từ đầu thì cứ tiếp tục có lỗi đi.

“Thưa ông, bọn cháu không nhìn thấy gì cả.”

“Chú, bọn cháu cũng chưa thấy. Thực sự bọn cháu không biết hai cô gái này đã xảy ra chuyên gì.”

“Các người… các người …”

Trình Anh tức giận đến mức run lên, cô ta chỉ hận ông nội đến muộn một bước nếu không nhất định sẽcó trái ngon cho Hứa Trinh Anh.

Ông cụ Trinh cũng nhưởng lên đội mày xám.

“Có phải bởi vì tôi già rối nên các người đều coi tôi như vật trang trí, không cần quan tâm đến đúng không? Mặt mũi của ông già này không đáng cho các người để ý đúng không?”

Khi ông cụ nói ra những lời này thi xung quang cũng lặng ngắt như tờ.

Khách mới vừa mới tiến vào cũng không dám đi lại đây hỏng chuyện.

Hai gia tộc có thế lực ngang nhau đối đầu, mệt bên thì cây già lên mặt, một bên thì là hai vợ chồng không nói lý, cả hai bên đều là xương cứng khó nhằn.

Lúc này Thẩm Thanh mở miệng nói: “Ông cụ Trình là người có vai về cao, Thẩm Thanh xin có lời chào. Mọi người đều nói chuyện của hai đứa trẻ là chuyện của con gái với nhau thì chúng ta đều làm cha mẹ cũng chỉ có thể hỏi đều hiểu, Nếu Thảm Thanh có làm chuyện gì không đúng thì xin chủ tha lỗi cho cháu.”

“Thẩm Thanh, cô đúng là rất giòi ăn nói. Tôi chỉ sợ cô là người trước mặt một một kiểu, sau lưng một đàng.