Hiện tại cô ta sai bảo Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh không dám không nghe theo.
Nhưng nếu như tới nhà họ Cố rồi, Hứa Trúc Linh sai bảo mình, vậy cô cũng là không dám không nghe theo.
Cô ta đành phải nhịn!
Hứa Đan Thu nhụt chí buông ấm trà, tim Hứa Trúc Linh cũng coi như là thả lại trong bụng.
Thật là nguy hiểm.
Nước trà nóng hổi như này mà hắt lên trên mặt, vậy không phải cô sẽ trực tiếp bị hủy dung sao?
“Đây không đúng sao, chị đối đãi tôi như thế nào, tôi sẽ đối đãi với chị y như thế, con người đều cần qua lại lẫn nhau. Hôm nay chị đối xử tốt với tôi, về sau tới nhà họ Cố, tôi cũng sẽ không làm khó dễ chị.”
“Cô câm miệng cho tôi, lập tức cút cho tôi, biến mất trong tầm mắt tôi!”
“Nhưng mà đợi lát nữa tôi còn muốn ăn cơm, ai…”
“Xem như cô lợi hại, tôi đi là được rồi chứ gì?”
Hứa Đan Thu nổi giận đùng đùng xoay người lên lầu, lúc ăn cơm trưa thật sự không xuống dưới.
Một bàn ăn này đều là món cô thích ăn. Lúc dì Lưu bưng thức ăn ra, bà cười rất hòa ái với cô.
Dì Lưu biết cô thích ăn thịt, một bàn hầu hết đều là món ăn mặn, thật hạnh phúc.
Người cô thân nhất trong nhà chính là dì Lưu, bố không thích cô, Trần Cẩm Vân lại luôn nhìn cô không vừa mắt, lúc nào cũng gây khó xử khắt khe với cô.
Mỗi lần trong nhà có tụ cô đều không thể xuất đầu lộ diện.
Cô sẽ ở phòng bếp giúp dì Lưu, dì Lưu rất lợi hại, tinh thông tám món chính, hơn nữa làm bánh ngọt kiểu Tây cũng rất giỏi.
Cho nên đồ ăn trong những bữa tiệc đều là do một mình bà làm.
Cô thường xuyên đi hỗ trợ, cũng cọ ăn cọ uống. Dì Lưu đối xử với cô cũng rất tốt phần cảm tình này cô vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
“Cô hai hiếm khi trở về, cần phải ăn nhiều một chút.”
“Dì yên tâm đi, con sẽ ăn nhiều mà.”
Hứa Trúc Linh vỗ ngực bảo đảm nói.
“Đi ra ngoài lâu như vậy cũng không biết về thăm nhà một chút, trong lòng còn biết mình là người nhà họ Hứa sao?”
Trần Cẩm Vân cố ý chua chát nói.
“Được rồi, bà cũng rộng lượng một chút, người một nhà cùng ăn một bữa cơm là tốt rồi.”
“Tôi ăn không vô, tôi đi xem Đan Thu.” Trần Cẩm Vân rời đi, nhìn cũng không nhìn Hứa Trúc Linh một cái, rõ ràng là chướng mắt cô.
Hứa Trúc Linh cũng không quan tâm đến bà ta, cô cũng sẽ không vì người như vậy mà làm hỏng tâm tình ăn cơm của mình đâu.
“Con ăn nhiều một chút.”
Hứa Đức Thắng ân cần gắp đồ ăn cho cô.
“Bố, lần này gọi con trở về là vì chuyện gì?”
“Bố và thị trưởng thảo luận về một hiệp ước, bố cần phải được chính phủ chứng nhận mới có thể khởi công. Nhưng thị trưởng chậm chạp không buông tha. Nhưng hôm nay ông ấy nói cho ba một tin tức, nói bằng lòng gặp mặt nói chuyện, nhưng mà muốn gặp con một chút.”
“Gặp con? Vì sao chứ? Con cũng không quen biết ông ta.”
Hứa Trúc Linh có chút không hiểu.
“Thị trưởng có đứa con trai, lớn hơn con ba tuổi, cũng học ở đại học thủ đô, nhưng không học cùng một chuyên ngành với con. Nó muốn gặp con, cho nên con cứ theo ba đi ăn bữa cơm, hai người trẻ tuổi gặp mặt một lần.”
“Này… Này giống như là đi xem mắt sao? Bố, nếu Cố Thành Trung biết sẽ đánh gãy chân con mất!”
“Không phải xem mắt, ít nhất… không nghiêm trọng như vậy, các con chỉ cần gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm, sau đó là được, không cần lần tiếp theo.”
“Không được, không thể..”
“Bố đời này chưa từng yêu cầu con cái gì đúng không?” Hứa Đức Thắng đột nhiên nói một cách rất nặng nề, khiến cho Hứa Trúc Linh nói không ra lời.
Ông ấy quả thật chưa từng yêu cầu cô cái gì, ông cũng không cần, lời ông nói chính là mệnh lệnh, cô không thể phản kháng mà phải đi làm.
Giống như lúc trước cô vừa mới trải qua xong sinh nhật tuổi 18, còn không kịp chúc mừng một phen, đã bị đưa đến trên giường Cố Thành Trung.
Cũng may Cố Thành Trung tuổi trẻ anh tuấn, nếu là ông già bảy tám chục tuổi, muốn khóc cũng không có chỗ khóc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hiện tại cô là vị hôn thê của Cổ Thành Trung, cũng là con gái nuôi của nhà họ Ngôn, thân phận của cô lập tức trở nên tôn quý.
Hứa Đức Thắng mới nói với cô hai từ “yêu cầu” này.
Cái nhà này vô cùng thực dụng, luôn đặt chữ lợi lên hàng đầu.
Cho nên cô thực sợ hãi gả vào nhà giàu có, bởi vì cô luôn cảm thấy trong nhà giàu hai từ tình cảm này quá mức trân quý.
Cô chỉ muốn cả đời bình bình phàm phàm, như vậy mới là chân thật nhất.
Hứa Trúc Linh hơi rũ mắt, nói: “Nếu con không đi thì sao?”
“Bố rất cần cái chứng nhận kia, con chỉ cần đi ăn một bữa cơm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Một tên thị trưởng không thể so được với nhà họ Cố, bố sẽ không ngu đần đến mức đắc tội với Cố Thành Trung, đi lấy lòng một tên thị trưởng, con thấy có đúng không? Bố có thể bảo đảm bữa tiệc tuyệt đối không có sơ suất, chỉ hy vọng con có thể giúp bố. Nếu con giúp bố, bố sẽ nói cho con tung tích của mẹ con để làm điều kiện giao dịch, sao nào?”
“Cái gì? Bố biết tung tích của mẹ con?” Hứa Trúc Linh lập tức ngẩng đầu, trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nhìn về phía Hứa Đức Thắng.
Mẹ cô vẫn luôn là một thứ gì đó kiêng kị trong cái nhà này, bởi vì mẹ cô là một người tham tiền, uy hϊếp bố cô.
Cô cũng đã quen với việc đó, nhưng khi nhìn thấy người khác đều có mẹ, cô vẫn sẽ cảm thấy khổ sở.
Cô cũng từng nghĩ tới đi tìm bà, nhưng mà không hề manh mối.
Cô chỉ muốn hỏi một câu mà thôi. Vì sao lúc trước bà không cần cô?
Vì sao?
“Mấy năm nay, bố vẫn luôn biết, chỉ là bố cũng không có dũng khí tìm bà ấy. Nếu con muốn tìm, bố có thể cho con manh mối.”
“Được, con đồng ý giúp bố, nhưng bố phải bảo đảm bữa tiệc không có sơ suất gì, con không muốn trở thành vật hi sinh của bố.”
Cô sợ những sự việc dơ bẩn sẽ xuất hiện trên người mình.
Hứa Đức Thắng nghe vậy vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu, khẳng định sẽ không để xảy ra sự cố.
Bữa tiệc là giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh không dám để Khương Anh Tùng biết, sợ anh ta nói cho Cố Thành Trung, như vậy cô sẽ xong đời mất.
Cô lừa Khương Anh Tùng là giữa trưa mình ở nhà ăn, sau đó về ký túc xá ngủ trưa, buổi tối mới về nhà, để Khương Anh Tùng không cần tới đón mình.
Vào giữa trưa, xe của nhà họ Hứa ngừng ở cửa đón người,