“Hắn biết sao?”
“Chắc là. . . . . . Không biết đâu?”
Tô Mộc Thần trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nói như vậy, chuyện Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện hắn cũng không biết sao?”
Niệm Tình suy nghĩ một chút, “Chắc cũng không biết ?”
Hắn cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy Thiên Tàng đối với Hiểu Đông vẫn có địch ý rất sâu, không biết vì sao, cho nên có thể chuyện liên quan tới hắn Thiên Tàng cũng sẽ đặc biệt để ý.”
“Ừm, bất luận em giải thích thế nào, Thiên Tàng vẫn không thích Hiểu Đông, thật ra thì chúng ta là bạn lâu năm. . . . . .”
“Nhưng Hiểu Đông thích em là sự thật mọi người ai cũng nhìn ra được, Thiên Tàng cũng không phải là đứa ngốc, làm sao yên tâm để người đó bên cạnh nhìn vị hôn thê mình chằm chằm, sớm chiều chung đυ.ng, đổi lại là anh, anh cũng không yên tâm.” Tô Mộc Thần còn nói: “Được rồi, hội nghị buổi chiều anh khuyên em vẫn cứ theo lẽ thường tiến hành, về phần Thiên Tàng đang ở đâu, anh sẽ sai người đi thăm dò.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Em trong lúc này còn khách khí như vậy sao?” Hắn ngữ điệu trầm xuống, “Bất quá, Niệm Tình, có một câu anh vẫn rất muốn hỏi em, năm năm trước em buông tay để cho hắn rời đi, tại sao bây giờ đối với việc hắn mất tích để ý như vậy?”
“Nếu như không có trải qua năm năm dài đau khổ chờ đợi, có lẽ giờ phút này em sẽ không đại loạn trong lòng.” Cô than nhẹ, “Năm năm này em đã từng thử tìm anh ấy, giải thích hiểu lầm, nhưng anh ấy không chịu nhận điện thoại của em, mà em lại bận về việc.. công vụ ứng phó không rảnh. Có lúc, thật rất muốn tìm anh ấy, trong ngực hắn khóc lớn một trận, nhưng . . . . . .” Cô chỉ có thể cười khổ, “Nhưng không biết anh ấy đến tột cùng ở nơi nào. Lần này rốt cuộc đợi được đến lúc hắn trở lại, em hiểu rõ mình không thể mất đi hắn lần nữa.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, Tô Mộc Thần tựa hồ cũng bị lời của cô làm chấn động. Thẳng đến một lúc, hắn mới cười nói sang chuyện khác, “Thật ra thì em thay vì lo lắng Thiên Tàng, không bằng lo lắng cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay. Anh nghe được một chút tin tình báo, mấy vị nguyên lão đã quyết định một ngày gần đây gây khó dễ cho em, hội nghị hôm nay có thể là một khởi đầu.”
“Thật phiền, không thể để cho em thanh tĩnh mấy ngày sao?” Niệm Tình muốn hét to một tiếng, “Mộc Thần, em nghĩ anh nên trở lại giúp em đi. Em thật sự không muốn ngồi vào cái ghế tử thần này đâu.”
“Xin lỗi, anh không có tài trong việc kinh doanh, Phương thị nếu như giao cho anh, không tới ba tháng sẽ sụp đổ mất.”
“Tại sao em không phải là Minh Thiên Tàng?” Vòng tới vòng lui đề tài vẫn trở lại nói về Minh Thiên Tàng.
“Bởi vì em là Phương Niệm Tình, Phương Niệm Tình độc nhất vô nhị.” Tô Mộc Thần đang cười, nhưng Niêm Tình chính là cười không nổi. Thiên Tàng mất tích, hội đồng quản trị nguy cơ tứ phía, vốn cho là sau khi tình hình tài chính của Phương thị chuyển biến tốt, cô có thể nhẹ nhõm một chút, không nghĩ tới lại trở nên ngày càng hỏng bét. Không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu, thật sự là mệt quá, mệt quá đi.
Nhẹ nhàng cúp điện thoại, Tô Mộc Thần cười nhạt nhìn về người đàn ông đối diện kia, “Nhìn đi, chuyện cũng không phải là như anh nghĩ.”
“Anh quá nhiều chuyện.” Người đối diện kia, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng, ngoài Minh Thiên Tàng mất tích đã lâu, khiến Niệm Tình tìm khắp nơi không thấy, còn có thể là ai.
“Tôi nếu như không nhiều chuyện, các người có thể hiểu lầm nhau cả đời.” Tô Mộc Thần cười nói: “May nhờ tôi ngăn anh lại, nếu không anh bây giờ đại khái ở trong biệt thự tại New York làm người đập dĩa, ném bát giận dỗi rồi.”
“Nhưng dù sao cô ấy cũng cùng ở chung với một người đàn ông cả đêm.” Minh Thiên Tàng cắn răng nói: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, tại sao lại phạm phải loại sai lầm này? !”
“Có lẽ đó cũng không phải là cô ấy tự nguyện. Lại nói ở chung cả đêm cũng không chứng tỏ có chuyện gì xảy ra, nếu không bây giờ cô ấy sẽ không vì anh mất tích sốt ruột như vậy.” Tô Mộc Thần nháy mắt mấy cái, “Thế nào, là anh đi tìm cô ấy, hay để cho cô tiếp tục sốt ruột?”
“Bây giờ tôi không rảnh.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng trả lời, “Cuộc họp hội đồng quản trị Phương thị không phải là sắp bắt đầu sao? Anh còn không mau chạy tới?”
“Không gấp, còn hai tiếng.” Hắn duỗi cái lưng mỏi, “Nửa đêm hôm qua bị anh đã kéo đến xem văn kiện đến giờ, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không cho tôi, tôi nghĩ tôi phải suy tính đổi ông chủ khác, làm việc cho Minh gia mấy người quả thực là bán mạng.”
“Nhớ thay tôi theo dõi người kia, hắn có lẽ sắp không kiềm chế được hành động.” Minh Thiên Tàng cố ý chuyển đề tài, “Cổ phiếu Phương thị gần đây có biến động không?”
“Thay đổi không lớn. Mấy lão gia hỏa đang từ từ bán tháo cổ phiếu, mỗi lần bán tháo số lượng cũng rất nhỏ, cho nên không phải ai cũng chú ý.”
“Ừ, cứ âm thầm thu mua, một tháng sau có thể sẽ nắm được 40% cổ phần, đến lúc đó có thể triệu khai đại hội cổ đông, bầu lại thành viên hội đồng quản trị.” Minh Thiên Tàng ký tên một phần văn kiện trên tay, thấy Tô Mộc Thần còn không đi, nhăn mày, “Còn có vấn đề gì sao?”
“Tôi luôn nghĩ. . . . . .” Tô Mộc Thần như có điều suy nghĩ.
“Cái gì?”
“Anh đối với Niệm Tình như vậy, không sợ cô ấy tức giận sao?” Tô Mộc Thần không chớp mắt nhìn hắn, “Có lẽ khi biết được cô ấy sẽ phẫn nộ, rất thương tâm, sẽ oán hận anh. . . . . . Nếu như cô ấy tuyệt vọng với anh, tình cảm của các người không cách nào vãn hồi, kết cục như vậy anh muốn sao?”
“Đây không phải là kết cục, chẳng qua là bắt đầu.” Hắn khép hờ mắt.
“Tại sao không nói cho cô ấy biết tình cảm của anh? Tại sao không đem chân tướng sự tình nói cho cô ấy biết?” Tô Mộc Thần hỏi: “Chẳng lẽ nhất định phải chơi trò tình cảm tôi đuổi anh chạy như vậy anh mới có thể cảm thấy hứng thú?”
“Tôi không muốn thua.” Tiếng nói trầm thấp tiết lộ bí mật chôn sâu dưới đáy lòng.
Tô Mộc Thần khẽ ngơ ngẩn, “Anh sợ thua cái gì?”
Hàng lông mày đen nhíu lại như bị buộc chặt, có lẽ không biết nên trả lời như thế nào, hay có lẽ chính hắn cũng không biết đáp án, “Sợ. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, “Sợ thua tất cả.”
Trái tim, tình cảm, yêu. . . . . . Tất cả mọi thứ. Nếu như quá tập trung vào việc mưu cầu danh lợi, tất cả mọi thứ bốc cháy không còn gì mà không đem lại sự hồi đáp nhiệt tình, đối với hắn mà nói chính là thua.
“Huống chi, tôi chỉ lấy lại những gì tôi nên có.” Minh Thiên Tàng dùng khẩu khí lãnh đạm cường thế nói: “Đồng thời, tôi muốn để cho mọi người biết, người đối nghịch với Minh Thiên Tàng tôi đều chỉ có một con đường chết!”
“Thật là một tuyên ngôn đáng sợ, nên ghi ra một bản cho kẻ thù anh biết.” Tô Mộc Thần rốt cuộc đứng lên.
Minh Thiên Tàng nhìn thẳng hắn, cuối cùng cảnh cáo, “Không được tiết lộ chuyện này.”
“Tôi tự có cân nhắc.” Tô Mộc Thần dương dương tự đắc, “Về công hay tư, tôi đều sẽ đứng về phía anh, yên tâm chứ?”
“Giữ vững liên lạc.” Minh Thiên Tàng lại vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất. Bề ngoài nhìn rất bình tĩnh nhưng thật ra là không cách nào ẩn giấu được cơn sóng mãnh liệt.
Nếu như không phải ngày hôm qua Tô Mộc Thần đến công ty tìm đến hắn, kiên quyết nhúng tay vào chuyện của hắn và Niệm Tình, có lẽ giờ phút này hắn có thể bay đến Newyork, một thân một mình buồn bực rồi.
Thật không nghĩ tới, Tô Mộc Thần lại là anh cùng cha khác mẹ với Niệm Tình, khó trách Niệm Tình đối xử hắn cực kỳ khác biệt. Lúc trước nghe người báo cáo, Tô Mộc Thần thỉnh thoảng sẽ tham dự hội nghị quan trọng của xí nghiệp Phương thị, lúc ấy hắn còn thắc mắc không cách nào hiểu được, thì ra là đáp án chỉ đơn giản như vậy.
May mắn lòng đố kị và cơn phẫn nộ không làm cháy sạch lý trí của hắn, suy nghĩ kĩ càng, hắn không khỏi bắt đầu suy tư tình cảm và mối quan hệ của mình với Niệm Tình. Nếu như cô thật thích Triệu Hiểu Đông, cô còn có thể đùa bỡn tình cảm hắn đối với cô như vậy sao? Cô sẽ giấu giếm không nói sao? Đáp án đều là phủ định.