“Buổi trình diễn thành công không?” Hắn vẫn lạnh lùng bình thản như vậy.
“Rất tốt, cám ơn anh đã giúp một tay.” Cô cười nói: “Sẽ không bắt em mời cơm anh bây giờ chứ?”
“Từ lúc bắt đầu điều kiện của anh không phải là một bữa cơm.” Tiếng Minh Thiên Tàng bỗng dưng ngưng bặt.
“Alo? Thiên Tàng, anh vẫn còn nghe không?” Niệm Tình có chút cảm thấy khẩn trương. Sự trầm mặc của hắn tượng trưng cho cái gì?
“Có nhớ chúng ta đính hôn lúc nào không?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Năm năm trước .” Cô cảm thấy kỳ lạ, hắn làm sao sẽ hỏi đến cái vấn đề này.
“Năm năm. . . . . .” Hắn hình như thở dài nói, “Em không cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu sao?”
“Cái gì?” Cô ngẩn ra, nói lắp bắp, “Anh, làm sao anh lại nói về chuyện này? Ý của anh là. . . . . .”
Trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi khiến nhịp tim của Niệm Tình thiếu chút nữa dừng lại.
“Tối hôm nay anh đi gặp bà nội, đến lúc đó rồi hãy nói.” Hắn vẫn không nói ra.
“Được.” Niệm Tình loáng thoáng nghe được giọng của mình, dịu dàng đến nỗi cảm thấy không giống bộ dáng thoải mái tùy tiện thường ngày của mình.
Nhịp tim giống như đánh trống, giống như tùy thời sẽ vỡ l*иg ngực nhảy ra, đại não chuyển động rất trì trệ, giống như là bánh răng rỉ sét, muốn chuyển động nhưng không thành công.
Tối nay gặp mặt sau, có thể thay đổi cái gì hay không? Cô vừa mong đợi, vừa lo lắng, tâm thần không ổn định bất an.
Tin tức Minh Thiên Tàng đến công ty bách hóa Minh thị thị sát, mới vừa truyền tới phòng quản lý công ty bách hóa không tới một phút, quản lý liền đầu đầy mồ hôi chạy xuống, gặp hắn đang đứng trước quầy trang sức.
“Minh thiếu gia, ngài muốn tới tại sao không điện thoại báo trước một tiếng vậy?” Quản lý cười nịnh nọt.
Ánh mắt Minh Thiên Tàng nhìn những chiếc nhẫn kim cương trong quầy, “Tôi chỉ muốn mua chút đồ cá nhân, không phải đến vì công việc.”
Quản lý lúc này mới an tâm một nửa, nhưng vẫn không dám lười biếng, “Ngài muốn mua gì? Không bằng giao phó cho tôi.”
Minh Thiên Tàng lại nhìn một hồi, hỏi: “Nhẫn kim cương công ty chúng ta cũng chỉ có những kiểu dáng này sao?”
“Còn có một ít nhẫn chất lượng cũng rất tốt, cũng cất giữ cho khách VIP, bình thường không trưng bày ra ngoài, Minh thiếu gia nếu như muốn nhìn mời vào phòng làm việc .”
Minh Thiên Tàng gật đầu một cái, đi theo hắn vào trong phòng làm việc.
Từ trong két sắt quản lý lấy ra mấy hộp nhỏ, trong hộp là bộ trang sức kim cương cao cấp nhất.
Tầm mắt Minh Thiên Tàng lướt qua một vòng, dừng lại trước một chiếc nhẫn kim cương. Nhẫn kim cương này được chế tạo theo hình dạng một đóa hoa, lấy một viên kim cương hai carat làm tâm giữa mười hai viên nhỏ đính xung quanh bằng bạch kim, trang nhã mà không làm mất giá trị. Đem lấy ra, kích cỡ lớn nhỏ của chiếc nhẫn cũng rất phù hợp, vì vậy hắn không do dự nữa, đem nó giữ trong lòng bàn tay, kiên định nói: “Chính là nó.”
Quản lý ở một bên nhìn biểu tình biến hóa trên mặt hắn, rất muốn hỏi hắn chiếc nhẫn này rốt cuộc là muốn tặng cho vị giai nhân nào, thấy được nhu tình nhàn nhạt trong đáy mắt dưới hàng lông mày rậm của hắn, quản lý nhất thời nhìn đến mắt choáng váng. Dĩ nhiên, hắn là người thông minh, không nên hỏi tuyệt sẽ không hỏi bậy. Nếu thiếu gia đã chọn được, hắn lập tức tự mình đem chiếc nhẫn gói lại.
Công tư rõ ràng , Minh Thiên Tàng quét thẻ trả tiền.
Quản lý tự mình đưa hắn tới cửa, cúi người chào tiễn khách, “Chúc ngài vui vẻ.”
Minh Thiên Tàng dừng bước lại, quay đầu lại cười một tiếng, “Cám ơn.”
Quản lý sửng sốt. Hắn không có hoa mắt sao? Thiếu gia băng sơn lại cười với hắn?
Trở lại trên xe, Minh Thiên Tàng chợt cảm thấy điện thoại di động ở ngực khẽ rung, lúc này mới nhớ tới buổi sáng vì đi họp, cố ý đổi chế độ rung cho di động.
Nhưng mà rung không phải vì có cuộc gọi tới, mà là nhận được tin nhắn của Thiên Hiểu.
Anh, sinh nhật vui vẻ! Em có làm bánh sinh nhật cho anh, mang chị Niệm Tình cùng đi ăn đi.
Sinh nhật vui vẻ. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của hắn. Sinh nhật hằng năm. Cho tới bây giờ đều cho rằng sinh nhật chẳng qua là sở thích của con gái, nhưng hôm nay hắn lại muốn mượn dịp này, lần đầu tiên, toàn tâm toàn ý biểu đạt tình cảm với cô gái đã quen từ rất lâu. Ngày hôm nay, hắn đã chờ đợi thật lâu, lâu đến nhịp tim và tiết tấu hô hấp đều đọc thầm tên người con gái kia:
Phương Niệm Tình, Niệm Tình, Niệm Tình. . . . . .
Hít thật sâu tức, lại thật sâu, không dám dùng sức thở ra, giống như chỉ sợ cô sẽ từ troong không khí mà tan biến mất. Ngực căng đầy, là cảm giác hạnh phúc sao?
Ở ghế phụ có một quyển tạp chí, bởi vì gió thổi, một bài viết trong tạp chí bị mở ra đập vào mắt, phía trên có một tấm ảnh chụp, là Phương Niệm Tình và Tô Mộc Thần chụp ảnh chung. Vào lần trình diễn đó, hai người tươi cười rạng rỡ, cử chỉ thân mật. Đôi mắt đen của Minh Thiên Tàng đột nhiên ngưng tụ.
Sau lưng ánh mặt trời hạnh phúc luôn bị lo lắng bao phủ sao? Tại sao hắn không thể phát ra vui vẻ từ nội tâm, giống như có rất nhiều sầu lo ép tới hắn không cách nào nở nụ cười, đối mặt tất cả.
Niệm Tình, thật muốn biết, đối với anh, trong lòng em chiếm giữ vị trí nào? Có thể nói là yêu không?
Hôm nay bận rộn cả một ngày. Lúc tan việc là sáu giờ, nhưng Niệm Tình bận đến sáu giờ rưỡi vẫn không thể tan làm. Bởi vì có một số tài liệu sản xuất trung phục bị lỗi, dẫn đến một số lớn sản phẩm cũng bị trả lại. Hãng bên kia vì đùn đẩy trách nhiệm nên tìm mọi cách từ chối, Niệm Tình giận đến trong điện thoại cùng quản lý hãng tranh cãi ầm ĩ một trận, thề về sau không bao giờ kí hợp đồng với hang này nữa.
Mà vấn đề gấp nhất bây giờ là nhất định phải sớm tìm được một nhà có thể tin cậy sản xuất trang phục. Bởi vì buổi công bố lần trước rất thành công, Phương thị nhận rất nhiều đơn đặt hàng lớn, mỗi đơn đặt hàng thời gian giao nhận cũng đều rất sít sao, nếu như không nắm chắc thời gian sẽ phải bồi thường tiền. Vì vậy cô hạ lệnh công ty chi nhánh mau sớm tìm kiếm hãng hợp tác mới, đồng thời lại đi hỏi ý kiến luật sư làm sao kiện hang vi phạm quy ước trước lên tòa án. Đợi đến hết thảy đều xử lý thỏa đáng, đã bảy giờ rưỡi.
“Cùng đi ăn cơm tối không?” Triệu Hiểu Đông đi tới hỏi cô.
“Không được, tôi có hẹn với Thiên Tàng.” Cô vội vã thu dọn đồ đạc, mỗi lần hẹn hắn cô đều trễ, hi vọng lần này sẽ không. Bất quá ban ngày quên trong điện thoại xác định cụ thể thời gian và địa điểm gặp mặt, cũng không biết hắn hiện tại đang ở nơi nào.
Cô đứng lên, không biết là bởi vì dùng sức quá mạnh hay là chất chứa mầm bệnh quá lâu rốt cuộc bộc phát, dạ dày của cô chợt đau đớn kịch liệt.
Cô đè lại dạ dày muốn trấn đau đớn, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt, trong nháy mắt trên trán liền tiết ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.
Triệu Hiểu Đông vội vàng vịn tay cô, lo lắng hỏi: “Niệm Tình, em sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”
“Dạ dày. . . . . . Đau . . . . . . Em không sao , anh đi trước đi, em nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Trên mặt của cô đã không còn huyết sắc, Triệu Hiểu Đông nói gì cũng không chịu rời đi.
“Đi bệnh viện đi, nhất định là em bình thường ăn cơm không có quy luật làm hỏng dạ dày.” Triệu Hiểu Đông gọi thư ký chuẩn bị thuốc, không nói lời nào cõng Niệm Tình đi ngoài đi.
Lúc này bên trong phòng điện thoại của cô vang lên, cô vỗ lưng Triệu Hiểu Đông, “Hiểu Đông, chờ một chút, có thể là điện thoại của Thiên Tàng, tôi muốn nói cho hắn biết một tiếng.”
“Bây giờ là khám bệnh quan trọng hơn, điện thoại có thể trở về gọi lại.” Bước chân của hắn lại nhanh hơn một chút.
Niệm Tình đã đau đến không thể động rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì chịu đựng.Thanh âm cô mỏng manh nhờ làm hộ, “Hiểu Đông, giúp tôi gọi điện thoại nói cho Thiên Tàng, tối hôm nay tôi không thể đi gặp hắn.”