“Anh muốn nói . . . . . .” Trong lòng cô vừa nghĩ đến, lại lắc đầu, “Thiên Tàng sẽ không làm chuyện như vậy , nhất định là người khác. Từ đây tới ngày công bố còn mấy ngày?”
“Bốn ngày.”
“Có kịp tìm một nhà máy khác không?”
“Chắc là không kịp rồi. Tôi nghĩ, đối phương là đoán chắc thời gian này mới để nhà máy nói cho chúng ta biết .” Triệu Hiểu Đông nhìn cô, “Cô tin chắc không phải là Minh thị làm?”
“Tôi tin chắc!” Niệm Tình liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bốn giờ mười rồi, thời gian hẹn gặp Minh Thiên Tàng chỉ còn cách 50 phút thôi.
Cô khẽ cắn môi, “Gọi điện thoại cho nhà máy, tôi muốn gặp quản lý của bọn họ.”
“Được, tôi đi thu xếp.” Triệu Hiểu Đông lộ ra nụ cười.
Sau khi khó khăn đàm phán xong, Niệm Tình rốt cuộc lại làm cho nhà máy đồng ý gia tăng đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ trước khi buổi công bố bắt đầu đem toàn bộ trang phục đẩy nhanh tốc độ xuất xưởng. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ rưỡi.
Trên đường đi đến khách sạn Trang Thần, cô càng không ngừng gọi điện thoại cho Minh Thiên Tàng, nhưng điện thoại di động của hắn luôn bị kẹt máy. Đàm phán đã làm trễ hết ba mươi phút, bởi vì khẩn trương bận rộn, trong lúc đó cô không rảnh để gọi cho Minh Thiên Tàng.
“Hiểu Đông, nhanh lái xe đưa tôi đến khách sạn Trang Thần, người tôi hẹn đang ở đó!” Cô lo lắng lôi kéo Triệu Hiểu Đông lao ra khỏi phòng làm việc của nhà máy.
“Cô hẹn Minh Thiên Tàng?” Triệu Hiểu Đông ngồi vào ghế lái, lại hỏi: “Hôm nay hẹn hắn, là có ý nghĩa gì sao?”
Niệm Tình trả lời, “Là có ý nghĩa đặc biệt, còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, cho nên anh phải lái nhanh một chút.”
“Tôi sẽ không tăng tốc độ.” Triệu Hiểu Đông tay cầm tay lái, trên mặt thấy rõ sự cố chấp.”Tôi cảm thấy hắn không đáng giá để cô hy sinh bỏ hết tôn nghiêm. Thứ người như hắn, vĩnh viễn chỉ thích mình, sẽ không yêu người khác.”
Cô nhíu mày, “Hiểu Đông, bây giờ không phải là thời điểm thảo luận vấn đề tình cảm, xe này anh có lái hay không? Nếu như anh không thể trong vòng 20 phút chạy tới khách sạn, tôi không thể làm gì hơn là tự mình gọi tắc xi!”
Triệu Hiểu Đông không nói tiếng nào, rốt cuộc khởi động xe.
Dưới sự thúc giục của Niệm Tình, Triệu Hiểu Đông lấy tốc độ như bị cảnh sát đuổi bắt chạy tới khách sạn Trang Thần, lúc này là năm giờ năm mươi.
Chạy xuống xe, Niệm Tình mới phát hiện ra mình ăn mặc đậm chất công sở, thật sự là không thích hợp để mặc trong lễ tình nhân lãng mạn, nhưng cô đã không còn thời gian đi thay đổi trang phục nữa.
Ở bãi đậu xe dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, cô chạy vào khách sạn, bởi vì tốc độ xông tới nhanh như chớp, nhân viên dù nam hay nữ cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tầm mắt của cô liều mạng tuần tra mỗi góc, điều cô sợ nhất lúc này là Minh Thiên Tàng đã đi rồi. May mắn ở bên cạnh dòng sông nhỏ, cô rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn.
“Thiên Tàng.” Cô thở hổn hển chạy tới, “Xin lỗi em tới trễ, công ty xảy ra chút việc.”
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, thanh âm nhàn nhạt, còn mang giọng nói giễu cợt, “Em luôn đến trễ.” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, “Còn 9 phút, em muốn nói gì?”
“Em. . . . . .” Cô ngẩn người, “Anh thực sự chỉ cho em thời gian 9 phút?”
Ánh mắt Minh Thiên Tàng vẫn luôn nhìn chằm chằm đồng hồ, lúc này kim chỉ giây mới vừa đi qua 12, “Em hiện tại chỉ có tám phút.”
Niệm Tình kích động nói: “Thiên Tàng, đừng có như vậy được không? Anh biết chúng ta có rất nhiều lời cần nói rõ ràng. Mà chỉ có thời gian tám phút căn bản không đủ, nếu như anh thật không muốn cho em cơ hội này, tại sao hôm nay còn đồng ý gặp mặt em?”
“Tôi vốn cho em đầy đủ thời gian.” Minh Thiên Tàng lẳng lặng nói: “Là chính em đem cơ hội lãng phí hết.”
“Thiên Tàng!” Cô rất bất đắc dĩ ngã ngồi vào ghế, tức giận mà dùng tay che mặt, “Được rồi, nếu như vậy, anh không cần quan tâm em, còn dư lại tám phút anh cũng không cần lãng phí, anh bây giờ có thể đi, đi gặp khách hàng Nhật Bản gì đó của anh đi! Để cho em tự sinh tự diệt được rồi!”
Minh Thiên Tàng cũng không nhúc nhích nhìn cô, thời gian một khắc lại một khắc trôi qua, khung cảnh âm nhạc thanh nhã, các cặp tình nhân đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, trên mặt mọi người cũng thể hiện hạnh phúc mỉm cười, chỉ có bọn họ, như người xa lạ.
Qua thật lâu, Niệm Tình cho là hắn đã rời đi rồi, ngẩng đầu lên, lại phát hiện hắn vẫn ngồi tại chỗ.
“Sao anh còn không đi?” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã là sáu giờ một phút. Không phải từ trước đến giờ anh coi trọng nhất quan niệm thời gian sao?”
“Hôm nay mục đích em hẹn tôi rốt cuộc là cái gì?” Hắn chậm rãi mở miệng, “Nói ra một lý do hợp lý, tôi sẽ ở lại.”
“Lý do, em cho là anh biết.” Cô cười khổ nói: “Hôm nay là lễ tình nhân, không phải sao?”
“Hôm nay là lễ tình nhân, nhưng tại sao em lại hẹn tôi. Chúng ta, là tình nhân sao?” Lời hắn hỏi có chút khắc nghiệt.”Tôi nhớ rõ năm năm trước em đã nói, chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, lần trước gặp mặt emcũng nói, chúng ta là bạn tốt, cái mác tình nhân này, hình như không thích hợp giải thích cho quan hệ chúng ta.”
“Thiên Tàng –” Cô buồn rầu rêи ɾỉ ra tiếng, “Anh là đàn ông, chẳng lẽ tất cả lời nói đều muốn em nói ra miệng sao?”
Vẻ mặt của hắn trầm thấp, sau một lúc lâu, hắn đứng lên, ngồi cạnh cô, khoảng cách gần như vậy so sánh với khung cảnh chung quanh không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến tim của Niệm Tình nhảy loạn, gương mặt nóng lên.
“Năm năm này chắc em rất cực khổ phải không?” Hắn đột nhiên hỏi cô, những lời này, không giống hắn luôn lạnh lùng, mặc dù lạnh nhạt lại hàm chứa một phần ân cần lo lắng ấm áp, khiến Niệm Tình há hốc mồm cứng lưỡi.
Ngón tay của hắn vuốt ve gương mặt cô, rất ánh mắt trân trọng nhìn gương mặt của cô, “Khi sống ở Mĩ, tôi luôn nghĩ, nếu như tôi buông tay để em đi vào vòng tay của người đàn ông khác, tôi có hối hận không?”
Mặt của cô khi ngón tay hắn vuốt ve đã nóng, cô chưa bao giờ nghe được từ trong miệng hắn nói đến cái nhìn về mối quan hệ tình cảm giữa bọn họ, đừng bảo là lời ngon tiếng ngọt, cho dù là mấy từ đại loại như “Anh rất thích em” này, hắn cũng chưa bao giờ nói ra miệng. Nhưng vào giờ phút này, một câu thổ lộ thật đơn giản của hắn, lại làm cho cô hoàn toàn rung động: Tâm như dây đàn bị tác động, khó có thể bình tĩnh.
“Thiên Tàng. . . . . .” Tối nay lần thứ ba cô kêu tên của hắn, ba lần tâm cảnh rất bất đồng. Cô thích nhìn ánh mắt của hắn, từ lần gặp mặt đầu tiên thì cô liền thắc mắc tại sao một người thiếu niên sẽ có một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng trong suốt như nhìn thấy được lòng đối phương như vậy? Cho đến tiếp xúc gần gũi thì cô mới có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt lạnh đó ở đáy mắt thì ra là cất dấu ngọn lửa. Giống như lời nói đùa ban đầu của cô với những nữ sinh khác– ngọn lửa chôn vùi trong núi băng.
Nghe được cô run rẩy kêu tên của mình, Minh Thiên Tàng nhàn nhạt cười nhẹ, “Xuỵt — không nên nói. Nếu em muốn cùng tôi trải qua lễ tình nhân, tôi hi vọng nhận được một phần thuộc về mình, một món quà hợp lý.”
Cô khẽ nhếch mở miệng, muốn hỏi hắn muốn cái gì. Đột nhiên nụ hôn của hắn, mang một chút lạnh lẽo in trên môi của cô, vẻ lãnh nhạt làm thần trí cô đột nhiên hỗn loạn, thậm chí không biết nên phản ứng ra sao.
“Rất tốt, người của Minh Thiên Tàng tôi không cho phép người khác đυ.ng vào.” Ngón tay hắn thay thế môi của hắn đặt trên môi của cô, vẻ mặt vui vẻ sung sướиɠ hiếm thấy, hiển nhiên là vì sự ngây ngô của cô, làm cho hắn tin cô về mặt tình cảm rất thuần khiết.
“Tôi sẽ cho em cho chính tôi một cơ hội nữa để xem kỹ quan hệ của chúng ta, nhưng em nhất định phải nhớ, tôi hận nhất người khác phản bội mình.” Hắn giống như uy hϊếp, hoặc như là cười giỡn, ở bên tai cô nói nhỏ, “Cho nên, ngàn vạn lần không được làm việc gì sai, hơn nữa không cần làm chuyện gì có lỗi với tôi.”