Sau khi ăn xong, Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã đang dọn dẹp liền hỏi: “Tỷ, Nha Nha đâu?”.
Lý Thanh Nhã dùng ngón tay vén một sợi tóc dài trên trán ra sau tai, mỉm cười rồi nói: “Ngủ rồi”
Nhắc đến Nha Nha, Lý Thanh Nhã không kiềm được mà để lộ ra một nụ cười, ánh mắt ôn nhu quả thật khiến người ta tan chảy.
Trương Minh Hiên gật đầu một cái rồi nói: “Ngủ rồi? Đã ngủ rồi! tỷ cũng nghỉ ngơi một chút đi”
Trương Minh Hiên cứ như thế nói chuyện với Lý Thanh Nhã, tìm chuyện mà nói, từ chuyện trong thư điếm đến chuyện giáo dục nho học, từ giáo dục nho học đến thi phân khoa, từ thi phân khoa đến toán học vật lý. Trương Minh Hiên nước miếng bay tung tóe, hắn với vẻ mặt đang phô trương quá đà đã sớm quên gần hết kiến thức.
Mãi đến khi Lý Thanh Nhã thu dọn xong mới nói: “Ừm, mấy chuyện ngươi nói rất thú vị, một số chuyện trong đó ta cũng chưa biết tới”.
Trương Minh Hiên tự đắc nói: “Chắc chắn rồi, nhớ lúc trước ta cũng là sinh viên xuất sắc đó”.
Trương Minh Hiên nhìn xuống giếng nước nói: “Đợi ngày mai ta lắp cho tỷ một cái ròng rọc, cam đoan là tỷ múc nước lên sẽ rất dễ dàng mà không tốn chút sức nào”.
Lý Thanh Nhã đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện: “Hiện tại cũng rất dễ dàng rồi, đâu có tốn tý sức nào”.
Uỳnh, tấn công dữ dội, quên mất đây là thế giới hoang đường, tất cả mọi người đều khỏe đến mức không tưởng tượng nổi, chỉ có mỗi mình yếu như con gà thôi.
Đi vào trong phòng, Trương Minh Hiên cười khà khà tiến đến trước mặt Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Nhã bình tĩnh lùi về sau hai bước, bình thản nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên xoa xoa tay cười khà khà rồi nói: “Tỷ, gia trì cho ta một cây bút linh đi!”
Lý Thanh Nhã nói: “Cầm bút qua đây!”
Trương Minh Hiên vui vẻ nói to: “Được rồi!”
Hắn ngay lập tức chạy ra phòng chính, quay về phòng mình, thắp ngọn đèn dầu, cầm lấy chiếc bút lông trên bàn rồi lại chạy ra ngoài.
Lý Thanh Nhã tay cầm bút lông, trong miệng thì thầm: “Tâm hữu thư vạn quyển, bút hạ đương hữu thần”
Một tia sáng trắng lấp lánh quen thuộc, Trương Minh Hiên lập tức giơ tay che mắt, đợi ánh sáng trắng tản đi Trương Minh Hiên mới hạ tay xuống, chỉ thấy rằng bút trong tay Lê Thanh Nhã phát ra ánh sáng lung linh, giống như có một tia sáng quấn lấy ở phía trên vậy.
Lý Thanh Nhã đưa bút cho Trương Minh Hiên rồi nói: “ Lần này thời gian gia trì tương đối dài, có thể duy trì năm ngày nữa”.
Trương Minh Hiên vui vẻ nói: “Đa tạ tỷ!”
Hắn lập tức nhận chiếc bút lông từ tay Lý Thanh Nhã, vuốt ve không dời tay.
Trương Minh Hiên cười khà khà nói rằng: “Tỷ, ta đi về trước đây!”
Lý Thanh Nhã gật đầu dặn dò: “Về đi, đừng viết muộn quá”.
Trương Minh Hiên gãi gãi đầu, nghĩ tới chuyện buổi sáng ngủ đến mức mặt trời đã lên đến đỉnh đầu vẫn chưa dậy, ngại ngùng cười rồi nói: “Ta biết rồi, hôm nay nhất định sẽ đi ngủ sớm một chút.”
Trương Minh Hiên trở lại phòng của mình, ngọn đèn đuốc vẫn đang nhảy nhót rọi sáng vùng trời nhỏ này, có thể nhìn thấy dầu thắp bên trong đã được đổ đầy, chắc là Thanh Nhà tỷ tỷ làm rồi! Trương Minh Hiên mở cửa sổ ra, để cho làn gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ thổi vào trong phòng, ánh nến chập chờn hai lần liền đứng yên. Tiếng kêu của côn trùng trong vườn rau ngoài cửa sổ cũng vang lên khi màn đêm buông xuống.
Trương Minh Hiên ngồi trước bàn, trong màn đêm yên tĩnh cầm lấy chiếc bút lông, từng hàng chữ cổ phóng khoáng tuôn ra dưới đầu bút, người không biết còn tưởng hắn là nhà thư pháp ấy chứ.
Nhá nhem tối, trong đại viện Trình Phủ, ba ngườiđàn ông vạm vỡ đang đấu với nhau. Quả nhiên là chân đạp như động đất, vung quyền như trống vang, phản lực thành kiếm sắc, tinh lực ngưng thành hàng dài. Toàn thân hô hét, âm thanh va chạm, trên đường lớn có thể nghe thấy rõ ràng, ngườiđi trên đường tránh xa Trình Phủ theo bản năng.
Trong đại viện Trình Phủ, tất cả tôi tớ tỳ nữ nhốn nháo tháo chạy, dưới sự tàn phá của khí huyết cương phong, không cẩn thận một chút cũng có thể rơi vào kết cục đứt gân gãy xương. Chỉ có một ngườiđàn ông cao lớn mặt đầy râu ria bưng một vò rượu mạnh, vừa uống rượu vừa cười ha ha nhìn ba người kia, trong miệng không ngừng khen hay.
“Các ngươi làm gì vậy? Tạo phản sao?” Sau tiếng quát lạnh băng, một người phụ nữ xinh đẹp dần nghiêm mặt bước vào từ cửa lớn.
Ba thanh niên vạm vỡ đang tranh đấu bỗng dừng lại, khí huyết sục sôi như yêu rồng liền tiêu tan, thành thục cúi đầu xuống uể oải xếp thành một hàng. Trình Giảo Kim đang uống rượu cũng bị dọa run lên một cái, xém chút nữa là rơi vò rượu trong tay.
Trình Giảo Kim nhảy lên, chỉ tay vào ba người con trai rồi giáo huấn: “Chẳng ra thể thống gì, thật chẳng ra thể thống gì. Mấy đứanhìn xem, mấy đứa đang làm cái gì vậy hả? Sàn nhà đang yên đang lành thì bị giẫm nát hết rồi, hoa trong vườn cũng dập cả rồi. A… muốn làm gì hả?”
Ba người con trai không phục muốn cãi lại, liền bị đôi mắt Trình Giảo Kim dập tắt liền im nghỉm. Mẫu thân đã không thể động vào, ngay cả phụ thân cũng không thể động tới
Trình Giảo Kim điềm tĩnh, nghiêm mặt nói với phu nhân: “Phu nhân, bà thấy tôi nói đúng chứ?”
Qúy phu nhân trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim: “Ông đi sang một bên cho tôi.”
“Ồ” Trình Giảo Kim nhỏ giọng đáp lại.
Quý phu nhân dẫn đầu đoàn tùy tùngđi về phía trước, đi qua chỗ bốn người nói: “Tất cả đi theo ta!”
Bốn “Hỗn Thế Ma Vương” bao gồm cả Trình Giảo Kim nhìn nhau một hồi, từ trong mắt đối phương nhìn thấy một ánh mắt cùng chung cảnh ngộ, tất cả đều ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, bước chân nhẹ nhàng theo Quý phu nhân.
Bên trong đại sảnh, Trình phu nhân ngồiở chính vị, bốn người Trình Giảo Kim đứng ở phía dưới.
Trình phu nhân bình tĩnh nói: “Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa ra ngoài một lúc gặp vài tỷ muội tốt, các ngươi như này là muốn tạo phản sao?”
Ngữ khí dần dần nghiêm nghị, cảđại sảnh đều bao trùm một bầu không khí u ám.
Trình Giảo Kim liên tục xua tay nói: “Không, không liên quan gì đến tôi.”
Trình phu nhân trừng mắt nhìn Trịnh Giảo Kim một cái rồi nói: “Nói mau, có phải là lão già không biết thẹn nào đó đáng bị trừng phạt không?”
Một thanh niên cường tráng trong số đó cười khà khà một tiếng: “Lần này thật sự là không liên quan gì đến cha đâu”
Trình Giảo Kim lập tức nhảy ra nói: “Bà xem, tôi nói là không liên quan gì đến tôi rồi mà”
Trên khuôn mặt của Trình phu nhân mang theo một nụ cười lạnh: “Không liên quan gì đến ông? Nhìn chúng đánh nhau vui lắm sao?”
Trình Giảo Kim hơi thụt đầu lại thì thầm nói: “Rất vui mà!”
“Ông nói cái gì?” Trình phu nhân giương lên hàng lông mày lưỡi mác, lườm Trình Giảo Kim một cái.
Trình Giảo Kim lắc đầu liên tục nói: “Không, không có gì.”
Trình phu nhân hừ một tiếng, hướngánh mắt về phía ba người con trai kia, dướiánh mắt của Trình phu nhân, ba chàng trai mạnh như mãnh hổ, tất cả đều co rụt đầu lại như con gà rù.
Trình phu nhân nói: “ Xử Bật, con nhỏ tuổi nhất, con nói xem đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dưới sân, một thanh niên đang đứng ngẩn người lập tức lộ ra vẻ mặt không cam lòng rồi nói: “Làđại ca, đại ca cướp Linh Nhi của con.”
“Ta thèm vào! Rõ ràng là sách của ta.” Trình Xử Mặc nhảy ra nói, nhìn kỹ có thể phát hiện ra ngườiđang nổi cơn thịnh nộ này chính là Trịnh thư sinh xuất hiện ở thưđiếm.
Một người khác là Trình Xử Lượng nói: “Rõ ràng là huynh ném qua một bên, là ta nhìn thấy trước.”
Trình Xử Mặc lườm một cái rồi nói: “Ta chỉ là để sách ở chỗ đó thôi, là sách của ta.”
Mắt Trình phu nhân nhìn qua nhìn lại, tức giận nói: “Tất cả im miệng cho ta, nói lung ta lung tung cái gì vậy. Xử Bật, con nói Linh Nhi là sao vậy? Con cái nhà ai?”
Ba người bị Trình phu nhân quát một tiếng, chợt co đầu lại theo bản năng, lập tức yên lặng trở lại.
Trình Xử Bật mặt đầy hưng phấn nói: “Linh Nhi là con gái của Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong , xinh đẹp hoạt bát, đáng yêu thú vị.”
Trình phu nhân nhìn về phía Trình Giảo Kim rồi nói: “Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong là ai? Lại là bằng hữu giang hồ của ông sao?”
Trình Giảo Kim lắc đầu nói: “ Tôi cũng không biết! Trong Đại Đường này hình như đâu có ngọn núi nổi danh nào tên là Đại Trúc Phong nhỉ?”
Trình XửMặc cười khà khà nói: “Đại Trúc Phong làđịa điểm trong truyện truyền kỳ “Tru Tiên”, một trong bát mạch Thanh Vân Môn, Điền Linh Nhi cũng là nhân vật trong truyện.”
Trình phu nhân mặt không chút thay đổi nói: “Nói cách khác, các con vì một quyển truyện truyền kỳ mà phá sân nhà, phá cả vườn hoa của ta!”
Trình phu nhân lại nhìn về phía Trình Giảo Kim rồi nói: “Còn ông, nhìn bọn chúng càn quấy cũng không ngăn lại.”