Vương Phi Xà Y

Chương 42

Chương 42: Sóng Gió Nổi Lên
Sáng sớm, mặt trời chậm rãi mọc lên cao chiếu sáng tất cả sân rộng. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ rơi vào trên từng người ở bên trong phòng, làm cho làn da trắng nõn mê người trở nên sáng bóng như ngọc có vẻ càng thêm mềm mại.

Gần đến giờ ngọ nên các thị nữ theo hầu đẩy cửa tiến vào, nhất thời từng tiếng kêu kinh hãi truyền ra, âm thanh chấn động xông thẳng lên trời.

Lúc này trong phòng đám người Ngả Mễ toàn thân đều xích͙ ɭõa, hơn nữa đây còn có cả tiểu công chúa ạ. Tiểu công chúa luôn giữ mình trong sạch, hiện tại nhìn cảnh tượng này thì ai có thể chịu được?

Vẻ mặt của đám thị nữ sau khi vén rèm ra liền trở nên kinh hãi, hoảng sợ. Tại sao có thể như vậy?

Ngày hôm qua khi các nàng rời đi vẫn còn tốt đẹp, bây giờ nếu như bị hoàng tử nhìn thấy, các nàng chỉ sợ cũng khó mà giữ được tính mạng ạ.

Tin tức này nhanh chóng truyền tới tai của Tư Đặc Nhĩ, trên mặt không phát hiện ra vui hay buồn mà đi thẳng tới phòng của Ngả Lệ Toa.

"Hoàng..... Hoàng tử........." Thấy được Tư Đặc Nhĩ cao quý tới, âm thanh bọn thị nữ trở nên run rẩy, nhao nhao hướng tới một bên chỉ sợ hoàng tử nổi giận mà liên lụy tới các nàng.

Tư Đặc Nhĩ đi vào phòng, theo sau là Cade. Nhìn qua tình cảnh trước mắt, không một ai có thể không thừa nhận được cảnh hương diễm nóng bỏng này, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Tư Đặc Nhĩ vẻ mặt âm trầm, trong mắt nổi lên vô vàn tức giận.

Trong mắt bọn thị nữ hiện lên vẻ khủng hoảng, phịch một tiếng đều quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy: "Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết"

Tư Đặc Nhĩ nhìn bốn người ở trên giường, đôi mắt kim sắc chớp động. Chuyện này tuyệt đối là có người ám hại, là ai mà to gan lớn mật như vậy..........

Bạch Băng? Trong đầu lóe lên cái tên này, hắn nhớ nữ nhân kia là người có thù tất báo. Ngả Lệ Toa đi tới đại lục nếu như muốn nói như có thù oán thì cũng chỉ có cái nữ nhân kia.

Muốn nói người nào có thủ đoạn ngoan độc như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể liên tưởng tới nữ nhân kia......

Đảo mắt nhìn tình trạng thê thảm của mấy người trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Bạch Băng quả thật là khác người, nhưng tại sao một nữ nhân mang thù như vậy hắn lại không có cảm giác chán ghét, ngược lại hắn lại muốn nghiên cứu tìm tòi?

"Hoàng tử........" Thụ nữ giương mắt run rẩy khẽ gọi, công chú nếu như cứ để thân thể trần ra như vậy, nhỡ người đại lục đến, này chẳng phải là..............

Tư Đặc Nhĩ thu hồi tâm tư, lại thoáng nhìn bốn người trên giường, Ngã Mễ ba người bọn họ hắn đều hiểu rõ, bọn họ rất trung thành bảo vệ chủ. Loại chuyện này, dù có chết các nàng cũng sẽ không làm.

Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, bị người ám toán. Hoặc nói đúng hơn là bị trúng mị dược, cho nên các nàng mới có thể............

Tư Đặc Nhĩ tiến lên một bước đưa tạy dò xem mạch tượng của các nàng, mày nhíu lại, mạch tượng không có dấu vết bị trúng mị dược, vậy là tại sao?

Đưa tay kiểm tra mạch tượng của tất cả một lần, mắt hắn đột nhiên nhìn thấy ở trên cánh tay của Ngải Ly có vết răng, ánh mắt Tư Đặc Nhĩ lóe lên, lại đưa tay kiểm tra cho rõ.

Vết thương này là do bị cắn mà có, là xà, nhưng xà làm sao lại vô duyên vô cớ leo vào trong phòng công kích nhân loại. Tất cả mọi người đều biết, xà không chỉ được xưng là độc vật ở đại lục mà ngay cả ở hải ngoại mọi người cũng e ngại loại độc xà này, chẳng lẽ có người nuôi dưỡng luyện xà?

Tư Đặc Nhĩ vẻ mặt mờ mịt, huấn luyện xà? Toàn bộ thiên hạ này hắn chưa từng nghe qua có người huấn luyện được xà. Hơn nữa xà này tới cũng rất quái dị, cắn đả thương người mà chỉ khiến người ta dục hỏa đốt người, rốt cuộc là loại xà nào mà biếи ŧɦái như vậy?

"Đưa nhóm người các nàng tắm rửa thay quần áo, nhớ kỹ, chuyện hôm nay nếu ai dám truyền ra ngoài thì đều phải chết!" Chuyện này khiến hắn phải suy nghĩ lại một lượt mới được.

Huấn luyện xà là chuyện không đơn giản, xà là loại độc vật bị toàn bộ người ở đại lục bài xích. Người có thể đem xà sai khiến nhất định là có tâm tư, nếu có thể tìm ra thu phục thì tốt, còn không thì phải loại bỏ!

"Vâng......" Bọn thị nữ đều kinh hoảng gật đầu, vội vàng đi tới trước giường chuẩn bị tắm rửa cho nhóm người kia.

Tư Đăc Nhĩ thờ ơ nhìn thoáng qua rồi xoay người đi ra cửa, nhìn thấy thi thể quả cầu màu trắng cách đó không xa.... Cade đứng cạnh bên KaKa nhìn nhìn một lúc, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

"Thứ đó gây thương tích gì? Tư Đặc Nhĩ hỏi Cade.

KaKa không phải là một loại ma thú bình thường, thuy nhỏ nhưng cũng là ma thú cao cấp rất lợi hại.

Vậy mà hiện giờ KaKa lại nằm yên lặng không có hơi thở ở đó, có thể đem KaKa một kích trí mạng thì người này khí lực phải rất lớn. Nhưng mà ngay hôm qua ở nơi này căn bản là không có bất cứ động tĩnh gì, nhất là hơi thở cường đại của mà thú cũng không thấy có.

"Giống như là bị các loại ma thú như xà công kích, hơn nữa còn bị cắt ngang người, xem ra không phải chỉ có một dạng mà thú" Vẻ mặt Cade cũng trở nên ngưng trọng.

Xảy ra loại chuyện như thế này, chứng tỏ người hải ngoại bọn họ một chút uy nghiêm cũng không có, vào ở trong hoàng cung Xích Nguyệt ba ngày thì mọi chuyện không hay xảy đến không ngừng, là cố ý hày là trùng hợp?

"Lại là xà?" Tư Đặc Nhĩ âm thanh trở nên lạnh buốt, trên mặt như bị sương mù vây quanh, xà ? Hắn trái lại rất muốn nhìn xem là ai có thê dưỡng ra được loại xà biếи ŧɦái này!

Sắc mặt Cade cũng nặng nề, cúi đầu trầm giọng nói: "Hoàng tử, sáng hôm nay các quân vương của ba nước thi nhau mời hoàng tử tới làm khách, hoàng tử có muốn trả lời hay không"

"Cho người hồi báo lại, đêm nay nhất định sẽ đến!" Sắc mặt Tư Đặc Nhĩ trở nên cương nghị, lạnh giọng nói.

Hắn đại khái đã đoán được mục đích của bọn họ, muốn cùng hắn liên thủ, vậy phải xem bọn hắn có thể cho hắn được lợi ích gì!

"Vâng, nhưng hoàng tử, tình huống của tiểu công chúa hiện giờ, chỉ sợ khi tỉnh táo lại sẽ không chịu nổi đả kích. Chúng ta có cần hay không tạm thời dời đến bên trong thành"

Nghe vậy, mắt Tư Đặc Nhĩ lóe lên: "Cũng được, chuyện hôm nay nhớ kỹ không được để lộ ra ngoài!"

"Vâng" Cade cung kính cúi đầu, xoay người đi ra sân.

Tư Đặc Nhĩ đứng dưới ánh nắng mặt trời, ba nước còn lại so với Xích Nguyệt quốc thì có kém hơn một chút, vì ở Xích Nguyệt quốc có chiến thần Xích Liên Triệt chưa bao giờ bị đánh bại, khiến cho Xích Nguyệt quốc không ngừng lớn mạnh.

Hắn cũng muốn kiến thức thử một chút xem Xích Liên Triệt mạnh như thế nào, có bao nhiêu lợi hại!

Tất cả mọi chuyện sợ là sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, một khi vòng xoay quỹ tích chuyển động, muốn dừng lại chỉ e là phải trả giá bằng gió tanh mưa máu..........

Sau đó, người nào còn người nào mất, cũng khó mà đoán được.

Hải ngoại cũng được, đại lục cũng được. Nhân loại xưng bá cùng dã tâm tham lam không giới hạn, đạt được càng nhiều lại càng trở nên tham lam hơn, càng tham thì sẽ càng mất đi nhiều hơn..........

Nhưng dù có phải trả giá thì mọi người vẫn cứ điên cuồng mà đoạt lấy, khiến cho toàn bộ đại lục không còn yên bình nữa..........

Chiến tranh loạn lạc, tranh đoạt mỹ nhân, tài bảo, quyền thế, làm cho địa vị của mọi người cũng tự động nâng lên, càng vậy thì lại càng thêm điên cuồng mãnh liệt chém gϊếŧ..............

--------------------

Sáng sớm, đứng ở cửa chính của vương phủ, Bạch Băng đưa mắt nhìn lên bảng hiệu ở trên đầu, tâm tình trong lòng cũng theo sáu năm trôi qua chưa từng quay lại đây mà không bình tĩnh nổi.

Đệ đệ chia cách rất lâu đang ngay tại bên trong, nhưng chính mình lại không biết làm thế nào để đi đối mặt. Từng vẻ mặt tươi cười của đệ đệ hiện lên ở trong đầu của Bạch Băng, trong lòng nàng nỗi thương nhớ với người đệ đệ này không cần phải nói cũng biết.

"Vào đi thôi" Xích Liên Triệt nhìn thoáng qua Bạch Băng, rồi đi về phía nơi ở của vương phi.

Bạch Băng thở sâu một hơi, khôi phục lại vẻ mặt ngày xưa, nhấc chân bước theo Xích Liên Triệt đi vào cửa.

"Mời Lục Vương gia" Quản gia trong phủ, khuôn mặt tươi cười chào đón, đem hai người dẫn đường vào trong phủ.

Quản gia dẫn đường hai người đi tới Tây Uyển, trong Tây Uyển mơ hồ truyền ra một giọng nói tranh cãi.

Bước vào cửa Tây Uyển, sân luận võ rộng rãi, đưa mắt lướt qua sân đập vào mắt Bạch Băng là một bóng dáng quen thuộc, một thân quần áo màu tím nhạt .

"A........." Giữa sân luận võ bỗng một tiếng hét thảm vang lên.

"Như thế nào, lại vẫn không thể vượt qua sao" Âm thanh tuấn dật mang theo kiêu ngạo .

Trên mặt Bạch Băng mang theo ý cười, nhìn hắn trưởng thành, so với nàng còn cao hơn một cái đầu, diện mạo cũng càng ngày càng anh tuấn. Cái tiểu quỷ này so với sáu năm trước quả thật là biến hóa quá lớn.

"Lục đệ" Xích Liên Vũ nhìn thấy Xích Liên Triệt và Bạch Băng thì liền đi tới.

Đồng thời ở trên sân luyện võ tất cả ánh mắt đều nhìn về bên này, ánh mắt Bạch Nham cùng Bạch Băng bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cả hai đều cả kinh.

Vẻ mặt Bạch Băng có chút kích động, nội tâm cố gắng áp chế xuống, lúc này dung mạo của nàng cùng sáu năm trước đã khác nhau quá xa. Tiểu Nham hiện giờ có thể hay không nhận ra nàng?

Ánh mắt Bạch Nham gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Băng, chất chứa rất nhiều cảm xúc làm cho Bạch Bặng không hiểu nổi.

Đột nhiên Bạch Nham nhảy xuống dưới sân luyện võ, từng bước một bước đi về phía Bạch Băng. Xích Liên Triệt và Xích Liên Vũ cũng liếc mắt nhìn nhau , không nói gì.

Bạch Băng nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi tới, ánh mắt nổi lên vui mừng, đó là đệ đệ của nàng, là người đệ đệ nàng thương yêu nhất. Hơn sáu năm qua, hắn một mình lưu lạc khiến cho nàng có chút áy náy, và cả không đành lòng, ở dưới đáy lòng luôn có một vết thương.

Bạch Nham đi tới trước mặt Bạch Băng, thân thể cao lớn vượt qua nàng, Bạch Băng phải giương mắt ngẩng đầu mói nhìn thấy rõ mặt hắn.

Trong lúc Bạch Băng còn chưa kịp phản ứng, thì thân thể của hắn đã lao vào lòng nàng.

Cánh tay Bạch Nham ôm chặt lấy Bạch Băng, đầu rúc vào cổ của nàng: "Ngươi đã trở về đón ta rồi hả?"

Ánh mắt Bạch Băng có chút đỏ lên, hai tay cũng ôm chặt lấy thân thể của hắn.

"Mấy năm qua có tốt không?" Thanh âm trong nháy mắt đã có chút run rẩy, nàng mặc dù kiên cường và lạnh lùng, nhưng thủy chung vẫn có một mặt yếu đuối, đó chính là khi đối mặt với người thân thì nàng không thể che dấu được cảm xúc.

"Không tốt" Giọng nói có chút quật cường, làm cho tâm tình Bạch Băng từ từ hồi phục lại, hắn vẫn không chút nào thay đổi.

"Đều đã lớn như vậy rồi, lại còn cùng với tỷ tỷ làm nũng" Rời khỏi cái ôm, Bạch Băng dơ tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, giọng nói lại tiếp tục vang lên "Là tỷ tỷ không tốt, bỏ lại ngươi một mình, tha thứ cho tỷ tỷ"

"Ta không có giận tỷ tỷ" Bạch Nham nắm lấy tay nàng, hắn biết nàng có chuyện phải làm. Lưu lại hắn chính là muốn bảo vệ hắn, chỉ là thời gian sáu năm quả thật quá lâu, lâu tới mức hắn sợ hắn sẽ quên mất dáng vẻ của tỷ tỷ.

Bạch Băng nở nụ cười, Bạch Nham là người thân của nàng ở kiếp này, chỉ cần hắn sống vui vẻ thoải mái không bị thương tổn là tốt rồi.

Lôi kéo Bạch Nham quay đầu nhìn về phía Xích Liên Vũ: "Cảm ơn"

Lời cảm ơn này hoàn toàn phát ra từ nội tâm, trong sáu năm này chỉ sợ sự tồn tại của Bạch Nham đã mang đến cho hắn không ít phiền toái.

"Ha ha, không có gì, không có gì, đi thôi, đi đến đại sảnh nói chuyện" Nhìn Bạch Băng tươi cười Xích Liên Vũ thật không biết phải làm sao, trái tim nhảy lên bang bang lợi hại.

"Qua đây" Xích Liên Triệt không nhúc nhích, giương mắt nhìn Bạch Băng.

Bạch Nham nhìn Xích Liên Triệt giận dỗi, bàn tay đang nắm tay Bạch Băng lại càng chặt hơn "NGười này luôn luôn khi dễ ta, tỷ về sau đừng để ý đến hắn nữa"

"Qua đây" Xích Liên Triệt tăng thêm âm lượng trong giọng nói, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

"Không qua" Bạch Nham lắc đầu.

Bạch Băng nhìn hai người bằng ánh mắt quỷ dị, sau cùng lại nhìn về phía Xích Liên Vũ dùng suy nghĩ hỏi 'hai người này tại sao lại như vậy?'

----------

Hoàng hôn buông xuống giống như một tấm lưới lớn mở ra, lén lút tung ra bao phủ tất cả đất đai xung quanh. Bầu trời giống như một tấm vải thô được tẩy sạch sẽ, bỗng đang từ màu xanh thẳm chuyển thành miếng vải thượng hạng vàng kim.

Tới nửa đêm ánh trăng lên cao, tựa như những vì sao thưa thớt đang lấp lánh soi sáng bầu trời, khiến cho đất đai đều đi vào giấc ngủ say.

"Tiểu Nham, hôm nay ngươi làm như thế nào nhận ra tỷ tỷ?" Bộ dạng của nàng cùng với sáu năm trước khác nhau nghiêng trời lệch đất, vậy mà Bạch Nham liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, điều này khiến nàng phải kinh ngạc.

Bạch Nham đứng ở phía sau nàng, khóe miệng gợi lên tươi cười "Tỷ cùng nương rất giống nhau, hương vị ở trên người tỷ Tiểu Nham sẽ không quên"

"Ngươi đã gặp qua nương?" Bạch Băng nhất thời cả kinh, tại trong trí nhớ của nàng thì bóng dáng của mẹ rất mơ hồ, Tiểu Nham làm sao có thể nhớ rõ.

"Trong mật thất của phụ thân có bức tranh vẽ của mẹ, ngày ấy sau khi tỷ tỷ tiến vào Lục vương phủ, phụ thân đã đem bức họa lấy ra cho nên ta nhìn thấy" Tỷ cùng bộ dạng của mẹ rất giống nhau, hắn vẫn đều biết bộ dạng của tỷ tỷ không hề xấu mà.

Mật thất? Ánh mắt Bạch Băng lóe lên, nương thật sự qua đời sao? hay vẫn là giống như lời của Tây Ma Nguyệt, nương vẫn ở trong tộc Ám Ma?

"Chuyện trước kia của nương người có nhớ rõ không?"

Bạch Nham lắc đầu: "Không nhớ rõ"

Nương qua đời khi hắn mới bốn tuổi, rất nhiều đoạn ngắn gián đoạn, có lúc rõ có lúc mơ hồ không nhớ rõ.

Không nhớ rõ? Đúng vậy ạ, ngay cả ta cũng không nhớ rõ huống chi là Tiểu Nham ạ. Sự tình hiện giờ quá mức hỗn loạn, trong nháy mắt tất cả như một đoàn sương mù, làm cho nàng không biết nên làm sao., vô luận là phụ thân hay là nương của nàng đều có liên quan tới Ám Ma tộc.

Mộc Cầm cùng Vương Lam bắt lấy phụ phân là vì sao? Nếu định dựa vào một thừa tướng mà có thể áp chế được Xích Nguyệt quốc, đây chẳng phải là chuyện cười à!

Ám Ma quân chủ, thời điểm khi nàng nhìn thấy Tây Ma Nguyệt thì đây là câu nói đầu tiên của hắn. Nàng không biết Ám Ma quân chủ là có ý nghĩa gì nhưng tuyệt đối có liên quan tới nương của nàng, còn có cả phụ thân nữa.

Hiện giờ bắt lấy phụ thân, nếu nàng dựa vào tin tức của Tây Ma Nguyệt là nương nàng chưa chết, như vậy còn có bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh?

Quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Nham, nàng bây giờ chỉ có khả năng đem hết toàn bộ lực lượng để bảo vệ hắn. Nàng sợ nhất là người Ám Ma tộc sẽ tìm tới hắn!

"Tỷ, người suy nghĩ gì vậy?"Bạch Nham thấy Bạch Băng nhìn chằm chằm chính mình, mà tâm tư lại đang bay đi nơi nào.

"Chúng ta trở về đi, đêm đã khuya rồi" Bạch Băng cười nhạt nói, xoay người hướng trong phòng đo tới.

Ánh mắt Bạch Nham lóe lên, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng. Vì sao nàng muốn đem tất cả mọi chuyện gánh vác trên vai, vì cái gì lại không chịu nói ra?

Hắn hiểu rất nhiều chuyện, sự kiên cường của nàng khiến hắn đau lòng. Hắn biết tỷ tỷ vì bảo vệ hắn nhưng mà lòng hắn cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ, hắn không muốn nàng mệt mỏi như vậy, hắn cũng không muốn nàng sẽ lại bị thương như trước nữa.............

Hoàng cung , cung Hoa Viên.

Hoa Vinh uyển là nơi mà hoàng cung dùng để chiêu đãi khách quý, Hoa Vinh uyển được thiết kế theo hình vòng cung vô cùng tinh xảo, chuyên môn để cho khách có thân phận cao quý ở tạm. Hiện giờ toàn bộ quân chủ của ba nước đều đang ở trong Hoa Vinh uyển.

Lúc này Hoa Vinh uyển đền đuốc sáng trưng, tiếng cười lớn vang vọng khắp phòng cực kỳ rõ ràng!

"Hải ngoại hoàng tử tửu lượng thật sự rất cao ạ" hoàng đế đông liêu quốc bưng chén cười to, một mặt lại hướng về phía tiểu công chúa Đông Liêu quốc nháy mắt. "Còn không đi rót rượu cho hoàng tử"

Công chúa Đông Liêu trên mặt lô ra tư thái e thẹn, nàng tự nhiên hiểu rõ ý tứ của phụ hoàng. Tuy hải ngoại ở rất xa, hơn nữa lại nói ngôn ngữ xa lạ, nhưng cho dù vậy thì chỉ cần gả cho hoàng tử hải ngoại này là được, dù có phải đi hải ngoại nàng cũng chấp nhận.

"Hoàng tử , mời" Mỹ nhân hai gò má hửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp hiên lên vẻ khó xử nhìn thoáng qua Tư Đặc Nhĩ, trong lòng loạn nhịp, người hải ngoại thật sự là có dung nhân rất tuấn mỹ.

Tư Đặc Nhĩ ngẩng đầu, bên miệng nở nụ cười nhàn nhạt, vì muốn ở trước mắt mọi người vì cố tỏ ra tình hữu nghị .

Khương vân quốc cùng với Bắc quốc thấy một màn như vậy thì trong lòng cũng dâng lên ảo não, chết tiệt, sớm biết như vậy thì bọn họ cũng đã đem nữ nhân đến. Hiện giờ đúng là tiện nghi cho Đông Liêu quốc, hay cho một chiêu mỹ nhân kế!

Thần Công Liên ngồi ở một bên, trong tay cầm ly rượu thưởng thức, nhìn tình cảnh trước mắt rồi lại nhíu mày nhìn thoáng qua về phía Tư Đặc Nhĩ, đúng lúc Tư Đặc Nhĩ cũng nhìn lại về phía hắn.

Tầm mắt hai người giao nhau, một dòng khí tức ôn hòa lan tràn.

Nửa ngày, Thần Công Liên gợi lên nụ cười nhạt hướng Tư Đặc Nhã nâng chén. Tư Đặc Nhĩ cũng nâng chén coi như chào hỏi.

"Hoàng tử tới đại lục du ngoạn nếu như không đi Khương Vân quốc ta, đây chính là một tổn thất lớn ạ" hoàng đế Khương vân cười to nói, đây cũng chính là mục đich ngày hôm nay của hắn .

"A.....? Khương Vân quốc?" Tư Đặc Nhĩ nhíu chân mày.

"Đúng vậy, Khương Vân quốc phong cảnh độc đáo, hoàng tử nhất định sẽ thích" hoàng đế Khương Vân quốc được Tư Đặc Nhĩ yêu quý hỏi thăm, lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Hoàng tử, Đông Liêu quốc của ta mới chính là cảnh sắc tuyệt nhất" hoàng đế Đông Liêu quốc cũng không cam lòng để Khương Vân quốc chiêm ưu thế.

Mấy ngày hôm trước ở trên yến hội đã xảy ra sự tình như vậy, chỉ sợ hoàng tử hải ngoại này đã sớm hận Xích Nguyệt quốc tới thấu xương. Nếu như có thể nhân cơ hội diệt trừ Xích NGuyệt, rồi đem nữ nhi gả cho hoàng tử ngoại quốc này, vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.

Bảo vệ chính quốc gia mình, lại có thể diệt trừ Xích Nguyệt.

"Đúng vậy đó hoàng tử, phong cảnh Đông Liêu quốc của ta đẹp tựa như tranh vẽ" đôi mắt đẹp của Thụy Tâm nổi lên một tầng sương mù, tỏ ra khó xử.

Đông Liêu cùng Khương Vân thi nhau mượn sức của Tư Đặc Nhĩ nhưng Bắc quốc lại không có động tĩnh gì, thật ra thì hoàng đế Bắc quốc cũng khá là lo âu, nhưng hắn lại càng tin tưởng nhi tử Thân Công Liên hơn.

Thái tử của Bắc quốc cũng vô cùng được lòng dân, thủ đoạn so với Xích Liên Triệt cũng không hề thua kém.

Hiện giờ hai nước đều có hành động, Thần Công Liên vẫn chưa có ý bày tỏ gì cả, vì thế nên hoàng đế Bắc quốc cũng đành đóng vai nhân vật trầm mặc.

Hoàng đế Đông Liêu được hoàng tử để mắt vẫn chưa nói chuyện, đảo mắt vừa ý cười nhìn Thụy Tâm :"Hoàng tử, cảm thấy tiểu nữ như thế nào?"

Tư Đặc Nhĩ thoáng hiện lên ý cười, trong lòng cũng sáng tỏ, liền hiểu là Đông Liêu đem công chúa hưa gả cho hắn, giương mắt nhìn Thụy Tâm một cái, đẹp nhưng chỉ là đẹp dịu dàng nhưng hắn lại không thấy hứng thú!

"Rất đẹp" Ánh mắt kim sắc lóe lên, thanh âm làm cho người ta không nghe ra được là vui hay sướиɠ.

Rất đẹp, Tư Đặc Nhĩ trả lời làm cho hoàng đế Đông Liêu rất vui rướng. Rất đẹp, quả nhiên là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.

Hai người này đối thoại, ở trong mắt hoàng đế Khương Bân quốc thì lại trở nên càng thêm hờn giận và ảo não. Lúc trước hắn tại sao lại không nghĩ ra mà mang nữ nhân nhà mình tới a!

"Tiểu nữ vẫn luôn ngưỡng mộ người hải ngoại, ví dụ nhi khí thế của hoàng tử, vì vậy bổn hoàng ta liền đem tiểu nữ tứ hôn cho hoàng tử , người xem như thế nào" Lời này của hoàng đế Đông Liêu vừa nói ra, sắc mặt Thụy Tâm lại càng thêm đỏ.

Tư Đặc Nhĩ ngoài miệng vẫn cười lạnh lùng: "Vòng vo nãy giờ có vẻ hơi đi xa thì phải, Bản hoàng tử trời sinh ko thích lòng vòng. Hôm nay vài vị mời bản hoàng tử tới không phải là muốn diệt trừ Xích Nguyệt quốc chứ"

Lời nói Tư Đặc Nhĩ rơi xuống, quân chủ của ba nước đều ngẩn ra, thì ra hắn đã sớm đoán ra được ý đồ ngày hôm nay

"Ha ha, hoàng tử sao lại nói lời này" hoàng đế Đông Liêu cười nói.

Tư Đặc Nhĩ nhắm mắt lại, cũng không để ý tới lời nói của hoàng đế Đông Liêu, mà mở miệng nhàn nhạt lên tiếng: "Bản hoàng tử cùng các ngươi liên thủ diệt trừ Xích Nguyệt quốc, mà cũng đảm bảo không cắn nuốt đại lục, nhưng bản hoàng tử có một điều kiện"

"Điều kiện gì?" hoàng đế Khương Vân quốc ánh mắt sáng ngời, đã nói tới mức này thì bọn hắn cũng không cần thiết phải giả bộ nữa, sao không nói thẳng luôn.

Hoàng đế Đông Liêu nhìn chằm chằm Tư Đặc Nhĩ, hắn không chỉ đồng ý diệt trừ Xích Nguyệt mà còn bảo chứng không xâm phạm đại lục, cơ hội như vậy một khi mất đi sẽ không trở lại.

"Điều kiện là nữ nhân trên yến hội ngày đấy, bản hoàng tử chỉ cần có nàng"

Lời nói của Tư Đặc Nhĩ khiến cho vẻ mặt đang bình tĩnh của Thần Công Liên trở nên lạnh lùng, đảo mắt nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ nổi lên từng trận sát khí.

"Chuyện này đơn giản" hoàng đế Khương Vân cười to, quả thật là vẫn không qua được sắc đẹp.

Khuôn mặt Thụy Tâm tái nhợt, vốn tưởng rằng có thể gả cho hắn. Dù hắn không nói từ chối nhưng lại ở trước mặt mọi người muốn có được nữ nhân khác, này không phải ngay trước mắt các quân chủ đùa cợt nàng sao?

Trước mặt mọi người từ chối nàng, điều này bảo nàng về sau phải như thế nào nhìn mặt mọi người, trong lòng thoáng hiện lên oán hận.

"Đơn giản?" Tư Đặc Nhĩ lạnh lùng cười.

Quả thật đơn giản sao? A, hắn luôn cho rằng cái nữ nhân kia có móng vuốt sắc bén như tiểu báo, muốn thu phục không dễ dàng, chỉ cần hơi vô ý thôi là sẽ bị móng vuốt của nàng cào nát thành bảy tám mảnh.

"Đương nhiên, chỉ cần có thể diệt trừ Xích Nguyệt, đừng nói là một nữ nhân, cho dù là mười người hay một trăm người đi nữa cũng vẫn được" Hoàng đế Đông Liêu cười to, một nữ nhân mà có thể khiến cho hoàng tử hải ngoại để ý như vậy, thật đúng là cái dạng người chỉ thích chưng diện, áo quần lụa là.

Bắc hoàng cùng với Thần Công Liên liếc nhìn nhau, hiện tại xem ra là nhi tử không muốn cùng với nhóm người này đứng trên cùng một trận tuyến? Vẻ mặt tuấn mỹ của Thần Công Liên nhìn không ra được chút dao động nào, thấy vậy đành phải nhìn vế phía quân chủ hai nước cười to.

"Trời đã không còn sớm, thân thể phụ hoàng gần đây không được tốt, thứ lỗi cho ta không thể ở lại trò chuyện tiếp được"

Quân chủ hai nước thấy vậy cũng sửng sốt, đảo mắt nhìn nhau gật đầu. Trong lòng cũng không hờn không giận, vừa rồi bọn họ cũng thấy được hành động của Bắc quốc, hơn nữa tình hình đã tới nước này mà bọn họ lại không có ý cùng đứng về một phe với mình thì cũng đành chịu thôi.

Bắc hoàng và Thần Công Liên rời đi, Đông hoàng với Khương Vân hoàng sắc mặt cũng có chút khó chịu.

"Tuyên bố cùng với chúng ta đối nghịch, sau khi đánh hạ Xích Nguyệt, nói không chừng mục tiêu kế tiếp sẽ chính là Bắc quốc bọn họ" Đông Liêu hoàng cười ngạo mạn.

Khương Vân hoàng nhìn đám người vừa rời đi, trong mắt cũng lóe lên tia sáng. Nói cho cùng, sau này ai là người có thể thống lĩnh đại lục này cũng vẫn còn chưa nói trước được ạ.

Tư Đặc Nhĩ bưng ly rượu lên, một hơi cạn sạch thưởng thức ly rượu. Mọi tâm tư của Đông Liêu hoàng với Khương Vân hoàng hắn đều nhìn rõ ở trong mắt, hắn đã nói qua là lòng người một khi đã trở nên tham lam càng nhiều thì sẽ càng mất nhiều hơn được, ai có thể là người đi tới một bước cuối cùng rất khó nói?

Xích Nguyệt hoàng cung.

"Ngươi nói cái gì?" Đông quý phi kích động từ trên giường ngồi dậy.

"Nương nương, người nữ nhân mà Lục vương gia mang về chính là Bạch Băng, nữ nhi của Bạch Hào năm đó" quỳ bên dưới là một người nữ tử một thân y phục màu đen.

"Bạch Băng?" Đôi mắt Đông quý phi trợn to mà nhìn, sáu năm, không nghĩ tới nàng ta vậy mà vẫn trở lại. Hơn nữa diện mạo còn trở thành như vậy, khác nào nói thẳng ra là dùng nó để mê hoặc Triệt nhi, hiện giờ Triệt nhi đối với nàng ta như vậy. Chẳng lẽ chuyện năm đó trúng phải Huyết Chú, mỗi năm vào vào ngày trăng tròn đều thống khổ không chịu nổi, tất cả những việc này Triệt đều đã quên thật sao.

Mà cho dù Triệt có quên thì sao, nàng tuyệt không thể nào quên. Triệt chính là trụ cột của Xích Nguyệt quốc, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân như vậy mà chôn vùi giang sơn!

"Bạch Băng này không thể giữ lại, tìm cơ hội gϊếŧ nàng ta, đem luôn cả Bạch Nham đệ đệ của nàng ta cùng nhau xử lý một thể." Đông quý phi nắm chặt quả đấm, vì giang sơn Xích Nguyệt, vì tương lai của Triệt, cho dù hắn có hận nàng, nàng cũng không để ý.

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh" Nữ tử hắc ý lĩnh mệnh lệnh xoay người biến mất ngay tại trong phòng.

Đông quý phi đưa tay nâng trán, gần đây sự tình phát sinh quá nhiều, khiến đầu nàng càng ngày càng đau.

"Mẫu phi" Một giọng nói khẽ vang lên.

Đông quý phi quay đầu nở nụ cười: "Toàn nhi tới từ khi nào vậy"

"Chuyện mẫu phi mới vừa nói không phải là sự thật phải không?" Xích Liên Toàn đứng thẳng thân thể không động chút nào, đôi mắt thì nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.

"Chuyện này ngươi không cần nhúng tay, đêm khuya rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi" Đông quý phi nghe vậy thì sắc mặt có chút tức giận, nhắm mắt lại không nhìn tới nàng nữa.

"Mẫu phi, người biết rõ ràng ta có tình cảm với Bạch Nham, vì sao vẫn còn làm như vậy" ánh mắt của Xích Liên Toàn đỏ ửng, nàng nghe được tỷ tỷ của Bạch Nham đã trở về, chuyện này không phải rất tốt sao?

Hoàng huynh thay đổi, năm đó là do bởi vì nàng ấy mà hoàng huynh mới trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, hiện giờ nàng ấy đã trở lại, tâm của hoàng huynh không còn lạnh lẽo nữa, vậy không phải là chuyện tốt sao?

Vì cái gì mẫu phi không thể chấp nhận được nàng ấy, chuyện năm đó, nàng tuy còn bé nhưng mà nàng tận mắt nhìn thấy ánh mắt hoàng huynh khi nhìn Bạch Băng, tình cảm đó không thể là giả .

"Toàn nhi, mấy năm nay ngươi một mình đi Tứ vương phủ, mẫu phi cho tới bây giờ đều là nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng hiện giờ Bạch Băng trở lại, tâm tư của nữ nhân kia không phải ngươi có thể hiểu được. Nàng ta chính là một tai họa, ngươi nếu có tình cảm với Bạch Nham thì nên sớm kết thúc đi, qua một năm nữa mẫu phi sẽ tìm cho ngươi một phu quân tốt so với Bạch Nham còn tốt hơn gấp nhiều lần" Đông quý phi chợt mở to mắt, trong đôi mắt kia không hề có chút nào từ ái, ngược lại còn có chút oán hận.

Bạch Băng không thể giữ, Bạch Nham cũng không thể. Diệt cỏ nếu không diệt tận gốc, tai họa sau này khó mà lường được.

"Cắt đứt? làm sao có thể cắt đứt?" Xích Liên Toàn càm thấy ngực nhói đau, trái tim của nàng từ sáu năm trước đã rơi vào tay giặc, cắt đứt ? nói dễ hơn làm!

Đông quý phi nhìn thoáng qua Xích Liên Toàn, tâm cũng thoáng trở nên mềm nhũn: "Toàn nhi, không phải là mẫu phi muốn chia rẽ các ngươi. Chuyện này có trách cũng chỉ có thể trách tỷ tỷ của hắn, năm đó nếu không phải nàng ta hại hoàng huynh của ngươi, thì hiện tại hoàng huynh của ngươi sao lại xảy ra tình trạng này. Huyết Chú trên người tùy lúc có thể bộc phát mà mất mạng, những điều này bảo mẫu phi sao có thể không hận, cho nên bọn hắn phải chết là đúng!"

Nước mắt trong mắt Xích Liên Toàn rơi xuống, không thể ngăn cản sao? "Mẫu phi ngươi tha cho Bạch Nham đi, nhi thần cầu xin người"

Đông quý phi trong lòng chợt lóe lên, nghĩ đủ mọi cách, không nghĩ tới Toàn nhi đối với Bạch Nham kia lại có tình cảm sâu như vậy, liền thở dài một hơi: "Ngươi nếu như có thể khuyên được Bạch Nham, để cho hắn cắt đứt quan hệ tỷ đệ với Bạch Băng, mẫu phi sẽ tha cho hắn một mạng"

Cắt đứt quan hệ tỷ đệ? Xích Liên Toàn sửng sốt, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm Đông quý phi.

"Ta sẽ cố gắng hết sức" Nàng chỉ có thể cố gắng mà thôi.

Ám Ma tộc.

Gió đêm thổi qua, cành liễu đong đưa trước mặt hồ.

Một nữ tử đứng bên hồ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cảm giác trong lòng có chút phiền muộn. Khuôn mặt trong suốt, cùng với đôi mắt long lanh chớp động, mang theo ba phần yêu mị ba phần tà tính, đôi mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Nàng mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, cổ tay áo dệt một đóa hoa lan mềm mại xinh đẹp, tóc đơn giản được vấn lên băng một cây trâm, tuy không hề mang theo trang sức nhưng lại vẫn không mất đi được vẻ đẹp quyến rũ.

Nữ tử này là người của Ám Ma tộc, là người đệ tử mà Nguyên Trúc trưởng lão đắc ý nhất.

"Lục Vu, tới thật là nhanh ạ!" Một nữ tử so với nàng còn diêm dúa lòe loẹt hơn vừa đi tới đã mở miệng nói

Lục Vu hừ lạnh một tiếng: "Mộc cầm phu nhân không phải cũng vậy hay sao!"

Nàng sớm đã có cảm giác được nàng ta đã đến đây, dù nàng nàng ta đã ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nhưng nàng vẫn cảm giác được, chỉ là nàng không vạch trần ra mà thôi!

"Thì ra đã sớm biết là ta đến đây, Nguyên Trúc trưởng lão thật đúng là lợi hại, công phu này xem ra đã học được ngày một mạnh hơn trước rồi!" Mộc cầm mở miệng trào phúng.

"Mộc Cầm phu nhân nói vậy không đúng rồi, chỉ sợ phu nhân của sư thúc mới càng là người lợi hại hơn xưa" Lục Vu rất chán ghét người trước mắt này, ngày thường dựa vào sự sủng ái của sư thúc mà vô pháp vô thiên ở Ám Ma tộc.

Trong mắt Mộc Cầm thoáng hiện lên tức giận, nhìn về phía Lục Vu mang theo sát khí, nhưng trong nháy mắt nàng lại đè nén xuống, bởi nàng đương nhiên biết hiện tại không thể gϊếŧ Lục Vu được.

"Bản phu nhân không muốn nhiều lời, trở về nói cho Nguyên Trúc biết, Hậu Giản không chỉ có một nữ nhi mà còn có một nhi tử tên là Bạch Nham nữa. Nếu như có thể khống chế được Bạch Nham, lấy máu của hắn tế Thiên Nguyên thần kiếm, có lẽ nhẫn Ám Ma cũng không có cách nào mà chống lại được uy lực của Thiên Nguyên thần kiếm nữa. Đến lúc đấy đừng nói là xưng bá Ám Ma tộc, cho dù toàn bộ thiên hạ cũng không có ai có thể chống lại được Thiên Nguyên thần kiếm" Mộc Cầm nói đến đây thì cảm giác được Lục Vu cũng trở nên thay đổi, Bạch Nham là nhi tử của Hậu Giản.

Hậu Giản là người, thần , ma, tâm nguyên hợp thể. Lực lượng trên người nàng không ai có thể ngăn cản, mà nhi tử của nàng ta sinh ra, máu trong cơ thể quả thật là báu vật vô giá, nếu như có được người này, vậy thì ngày xưng bá thiên hạ đã sắp tới thật rồi!

Vẻ mặt Lục Vu thay đổi, Hậu Giản còn có nhi tử? Tin tức này đối với nàng mà nói quả thật rất có lợi, máu trong cơ thể của nam so với nữ còn cường đại hơn rất nhiều lần! Nếu mà sư phó nghe được tin tức này chỉ sợ kích động tới mức vỗ tay khen hay.

"Ngươi như thế nào có thể xác định được nam tử kia chính là nhi tử của Hậu Giản?" Lục Vu cố nén vui sướиɠ trong lòng, sắc mặt trần định lên tiếng hỏi.

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, nếu như không có mười phần nắm chắc, bản phu nhân cũng sẽ không truyền tin này trở về. Chỉ sợ Nguyên Trúc nghe xong lại mở hội nghị mà thương lượng ngay ấy chứ" Mộc Cầm che miệng cười cực kỳ khoa trương!

"Đương nhiên, Lục Vu còn phải cảm tạ Mộc Cầm phu nhân mang tới tin tức có giá trị như vậy!" Lục Vu cười lạnh, giương mắt nhìn dáng vẻ diêm dúa lòe lẹt vô cùng chói mắt của Mộc Cầm rồi rời đi: "A.... quên nhắc nhở ngươi, phu nhân mang hai người về trong tộc, chỉ sợ lúc này đã bị Ma Quân thu thập rồi"

Mộc cầm nghe nói thế thì sắc mặt ngẩn ra, Vương Lam cùng với Xích Liên Sơn? Tây Ma Nguyệ làm thế nào mà biết? Liếc mắt chứa đầy ngoan độc nhìn về phía Lục Vu

"Đừng nhìn ta, người còn chưa biết rõ nhỉ, ngày ngươi ở Tiếu Nguyệt lâu bị người ta đuổi theo, ma quân cũng có mặt tại đó, chuyện của người chỉ sợ không có gì là ma quân không biết. Hiện tại ngươi căn bản là không quay về được Ám Ma tộc, ngay cả hai người kia của ngươi, hy vọng sống sót cũng là cực kỳ xa vời" Lục Vu nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Cầm, tùy ý nói toạc ra, nhưng trong miệng lại toàn là trào phúng.

Coi như cuối cùng cũng đùa cợt lại nàng ta được một chút.

Ma quân biết rõ chuyện của nàng? trong lòng Mộc Cầm lạnh lẽo, nàng tự nhiên biết tính tình của ma quân, trêu tức hắn kết quả chỉ có một, đó chính là chết. Tuy nàng là thê tử của trưởng lão Ám Ma tộc, nhưng cũng vẫn chỉ là người ngoại tộc mà thôi.

Thu hồi suy nghĩ, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Vu, cười lạnh một tiếng: "Thật đúng là phải đa tạ sự nhắc nhở của ngươi rồi"

Nói xong quay đầu rời đi, trong nháy mắt khi quay người, sát khí toàn bộ lộ ra ngoài. Đợi cho nàng nắm giữ được tất cả trong tay, đó cũng chính là ngày chết của ngươi!

Lục Vu nhìn nàng ta tức giận rời đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười hài lòng. Ngươi nghĩ muốn vượt qua ta à, đó là chuyện không có khả năng!