Vương Phi Xà Y

Chương 2

Chương 2: Tiến sĩ khoa rắn
Cơ sở nghiên cứu rắn ở Trung Quốc, nơi này có những trang thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, hơn hai nghìn chủng loại rắn, là một khoa nghiên cứu rắn chuyên nghiệp và lớn nhất cả nước.

"Tiến sĩ Bạch đây là nọc độc của rắn Thanh Trúc mà ngài muốn lấy ra ạ ". Một người đàn ông cầm lấy chất lỏng màu trắng của rắn độc trong tay nhân viên, nói với người đang bận rộn.

Tiến sĩ Bạch? không sai, chính là Bạch Băng, cô không chỉ là người thừa kế của ẩn tộc, mà còn là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất trong nước, đối với rắn độc, huyết thanh, tinh luyện không ai có thể so sánh được với cô, cũng không ai yêu thích động vật này hơn cô được.

Rắn là động vật máu lạnh nhất, thường xuyên xuất hiện ở rừng mưa nhiệt đới, sáu tuổi, cô bị ném vào rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, không có ý chí kiên cường, tự tin, cùng tràn ngập gϊếŧ chóc máu tanh thì căn bản không có khả năng sống ở nơi này, cũng chính vào lúc đó cô bắt đầu thích động vật này.

Bởi vì cô phát hiện, rắn và cô rất giống nhau, máu lạnh và tàn nhẫn .

"tê tê" thanh âm phát ra từ cái đầu rắn Hổ Văn dài ba mét theo sau Bạch Băng đi ra, thè lưỡi, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nhân viên mang tính chất uy hϊếp.

Lấy ra nọc độc, sắc mặt Trần Linh nhất thời tái nhợt, cảm thấy một tiến sĩ nghiên cứu khoa học làm sao có thể cất giấu một con rắn lớn: "Bạch...... tiến sĩ Bạch..... Rắn ,....."

Bạch Băng ngẩng đầu nhìn người đối diện, đảo mắt nhìn về phía sau, khóe miệng hiện lên một chút ý cười bất đắc dĩ, tay vỗ vỗ đầu rắn: "Cô ấy cũng không phải là con mồi của ngươi, ngoan ngoãn một chút".

Rắn Hổ Văn giống như nghe hiểu lời nói, quả thực "tê tê" hai tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi im ở góc tường.

Đứng ở phía đối diên, Trần Linh quả thật trợn mắt, ngây ngốc, nhìn hai chủ tớ nói chuyện, con rắn thế mà lại có thể nghe hiểu những lời tiến sĩ nói? Thần, quá thần kì rồi !

"Để nọc độc xuống đi, ngày mai tôi muốn đi rừng mưa nhiệt đới khảo sát, khoảng nửa tháng, nó, liền phiền cô chăm sóc". Bạch Băng không để ý tới sự kinh ngạc của Trần Linh, thu thập chuẩn bị những thứ ngày mai cần mang theo.

"Tiến sĩ ..... Tôi chăm sóc nó ? Nó sẽ không cắn người chứ ?" khuôn mặt Trần Linh tái nhợt, nghiêm túc nhìn góc tường nơi rắn Hổ Văn đang nằm, có l*иg sắt bảo vệ bên ngoài, nếu để cho cô chăm sóc thật ra cũng không thành vấn đề, nhưng mà cô lại không có cách nào quên đi sợ hãi, cô sợ nó không cẩn thận sẽ ăn sạch cô....

"Cô không trêu chọc nó, nó tự nhiên sẽ không tấn công cô, tôi có việc đi trước, nơi này giao lại cho cô". Lời nói của Bạch Băng lại làm cho sắc mặt Trần Linh trắng bệch, cô sẽ biết điều không đi trêu chọc nó, rắn đều là loại động vật máu lạnh .....

Nhìn Bạch Băng rời đi, cô lộ ra vẻ mặt cầu xin, làm sao bây giờ, cô không muốn chăm sóc nó ......