Chương 2093:
Nhân Miêu chắp tay: “Tiền bối, thánh chủ nhà tôi từng nói qua, đợi ngày đó đến đa số niềm hy vọng đều đặt ở trên người ông”
“Ha ha” Lý Dung Tài lắc đầu chế giễu: “Ông ta ngược lại là xem thường tôi, chuyện hôm đó, để hôm khác nói đi, chúng ta nói chuyện trước mắt đã”
Lý Dung Tài lại lần nữa tiến lên, nhưng bước này chính là đến trước mặt Dương Đức Phi.
“Dương Đức Phi, theo lý mà nói, truyền thừa Tây Hạ này không được mở ra, bởi vì chuyện Tây Hạ, bạn cũ tọa trấn tại núi Côn Sơn đã rời đi, nhưng nếu mở ra, cục diện cũng không cách nào vãn hồi, tranh đấu là chuyện tốt, có thể khiến người †a mạnh hơn, nhưng cách ông gϊếŧ Trương Thác quá mức ích kỷ rồi, sự tồn tại của Trương Thác rất quan trọng, chủ nhân nhà ông còn trẻ, chuyện này tôi không truy cứu, ông có thể trở về rồi”
Mặc dù Lý Dung Tài ngữ khí rất bình đạm, nhưng ý trong lời nói của ông ta là chất vấn cùng ra lệnh, đây là một kiểu tự tin về mặt tâm hồn, trong thiên hạ đều phải nghe mệnh lệnh của ông ta…
Dương Đức Phi lên tiếng: “Chủ nhân Tây Hạ của tôi…
“Tôi nói rồi!” Lời Dương Đức Phi còn chưa nói xong liền bị Lý Dung Tài chặn lại: “Trở về!”
Lý Dung Tài lại lần nữa vung tay, cả người Dương Đức Phi đều không có bất kỳ phản kháng nào, trở lại cung điện dưới đất.
Mạnh như Dương Đức Phi cũng chẳng qua ở Lý Dung Tài phất tay áo nói không cách nào chống cự.
Mặc dù cực cảnh nhất kiếm, chỉ có Khống Linh mới có thể chống lại.
Nhưng cực cảnh nhất kiếm cũng chỉ có một kiếm mà thôi, Khống Linh có được cũng không chỉ thủ đoạn tấn công đơn giản.
Lý Dung Tài lắc đầu, hướng Cơ Thịnh Nhân nói: “Các người đi trước, tôi đi đến cung điện dưới đất, Thất Sát có thể lúc này vừa mới đến, chắc là mệnh lệnh của bạn cũ ở núi Côn Sơn, dựa vào tính cách của người bạn cũ đó chỉ sợ khiến Thất Sát chết cũng không cho truyền thừa, ngày đó càng ngày càng gần, bất luận là Thất Sát hay là người truyền thừa Tây Hạ đều sẽ là vai trò quan trọng, không được sai sót, nếu không tốt sẽ mất đi cả hai”
Lời nói của Lý Dung Tài vừa rơi xuống, từng bước bước ra và sau đó biến mất khỏi trước mặt đám người Cơ Thịnh Nhân.
Đám người Cơ Thịnh Nhân nhìn nhau, cao thủ Khống Linh là tồn tại như thế nào, bọn họ không cách nào tưởng tượng, trên thế giới này có số ít cường giả Khống Linh, mỗi người đều là tồn tại cực kỳ cường đại.
Cơ Thịnh Nhân hướng Nhân Miêu chấp tay: “Đa tạ Mạc huynh đã ra tay giúp đỡ.”
“Không cần cảm ơn tôi” Nhân Miêu lắc đầu: “Nếu không có Võ Đế tới, hôm nay chúng ta đều khó mà ở đây có được kết quả tốt, tôi còn phải quay về phục mệnh, hai người cứ tự nhiên”
Nhân Miêu nói xong thân hình cũng biến mất.
Nhìn thấy xung quanh trống rỗng, Cơ Thịnh Nhân và Khương Phát Thần đều thở phào nhẹ nhõm, nếu như có thể không giải thoát được tổ binh mà đi đại khai sát giới, có ai nguyện ý muốn vô cớ tạo nghiệp đâu chứ?
“Chúng ta cũng đi thôi” Cơ Thịnh Nhân đỡ lấy Khương Phát Thần đang yếu ớt, hai người chậm rãi đi ra khỏi phạm vi của Chi Lăng.
Tối nay, cư dân ở Châu Xuyên đều cảm thấy phi thường hoảng sợ, thế giới ngầm phát sinh không ngừng run lên, mặc dù không có nứt ra, nhưng loại chấn động này khiến người ta lo lắng không biết khi nào sẽ xảy ra động đất, cho đến tận mười hai giờ, trận động đất đó mới biến mất, có điều, chỉ với vài tiếng ngắn ngủi nhưng lại khiến người khác không dám ngủ yên như trước nữa, kết quả ngày hôm sau rất nhiều người đều quầng mắt thâm đen đi làm.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thác từ giường ngồi dậy, anh chỉ cảm thấy cả người đều truyền đến một trận đau nhức.
Dưới cung điện ngày hôm qua, trấn mộ kiếm quang kia hóa thành luồng ánh sáng xuyên qua cơ thể của Trương Thác, mặc dù da thú đã ngăn giúp Trương Thác phần lớn sát thương, nhưng dư uy vẫn như trước là Trương Thác khó mà chịu nỗi.