Chương 9: Vô duyên đối diện bất tương phùng (1)
Anh quốc, Luân Đôn! Ban đêm, gió mát xuyên thấu qua chớp nhỏ cửa sổ thổi lất phất vào ‘phòng cho tổng thống’, trên giường lớn, một cô gái tóc vàngnằm nghiêng bên cạnh, cô ấy đã lột sạch chính mình, đôi chân ngọc trắng
nõn trơn mềm ở trên giường vặn vẹo khêu gợi, trong miệng còn phát ra một tiếng
“Ừ” khát khao, cô ấy rất đói khát à?
“Rắc rắc” cửa phòng tắm vặn mở, người con trai đi ra
dùng khăn lông vây bọc bộ vị quan trọng, lộ ra dáng người mạnh mẽ hấp
dẫn, đôi mắt sắc nữ nào đấy nhìn thấy, cô ấy gần như muốn nhào lên ngay
lập tức, ép anh ta, sau đó...... cưỡng bức anh ta!
“Đông tổng!” Cô gái ngậm một đầu ngón tay, vẻ mặt tươi tỉnh nhìn anh ta, lẳиɠ ɭơ mà lắc lắc bắp đùi. Đông Bác Hải liếc cô ấy một cái, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy tàn khốc, đi tới giá rượu lấy xuống một chai whisky, xoay
người, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, mở nắp chai ra, anh rót một ly
rượu. Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lắc lắc cái mông đi tới bên cạnh anh, nâng rượu ngon trên bàn lên, chủ động nói yêu cầu ” Đông tổng, em tới
hầu hạ ngài!” Đông Bác Hải nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ uống một hớp rượu ngon, ngậm trong
miệng, sau đó chuyển bắp đùi ngồi lên chân của Đông Bác Hải, hai tay
vòng lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng đầy đặn đưa lên, lấy chút rượu rót vào
cổ của anh. Không thể không nói, con gái ngoại quốc người ta đúng là lẳиɠ ɭơ, căn bản không cần đàn ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ, họ liền biết đàn ông
muốn cái gì, cực kỳ phối hợp tìm lấy lửa nóng của người đàn ông, hôn kéo dài chừng năm phút đồng hồ.
“Đông tổng, tiếp không?” Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lẳиɠ ɭơ cười một tiếng.
“Tiếp tục......” Cô gái nghiêng đầu, đưa tay cầm cái ly, một khắc kia có
nửa phần dừng lại, cười duyên mà nói
“Đông tổng, nghe nói phụ nữ Phương
Đông các anh, ở trên giường thường giống như con cá chết, là thật sao?” Đông Bác Hải khẽ nhíu lông mày, đôi mắt bị dục hỏa thiêu đốt đã cởi ra nửa phần tìиɧ ɖu͙©.
“Đông tổng, ngài là thích cá chết, hay là thích sanh
long hoạt hổ (sinh khí dồi dào), hả?” Cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vốn là muốn
cười nhạo phái nữ Phương Đông vô năng ở phương diện này, cũng muốn khoe
khoang một chút, kỹ thuật hầu hạ đàn ông của cô cao siêu. Nhưng không ngờ, chọc giận một con sư tử mạnh mẽ!
“A ——” Đông Bác Hải một tay đẩy ngã cô gái, lưng của cô
gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đυ.ng lên bàn trà, đau đớn khiến cô ấy kêu thảm thiết.
“Công phu trên giường của các cô ấy quả thực so với các
cô rất bình thường!” Đông Bác Hải đem người lấn đến gần, đưa tay nắm cằm của cô ấy, xem thường mà cười lạnh nói
“Bởi vì các cô ấy không giống
các cô —— người, xem, như, chồng!” Mặt cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng bệch, thật nhục nhã mà!!!!
“Cút!” Anh đột nhiên hung bạo một tiếng, cô gái trần
truồng sợ tới mức thân thể run lên, bò dậy, trở lại bên giường nhặt quần áo rơi vãi đầy đất mặc vào, xám xịt mà rời khỏi phòng. Đông Bác Hải cào tóc, ngã lên trên ghế sa lon, nhắm mắt lại đầy trong đầu đều là kí©ɧ ŧìиɧ đêm đó cùng với Vô Song. Anh chạm qua vô số phụ nữ, nhưng từng người đều là từ
nghịch đến thuận theo, duy chỉ có, quả ngây ngô kia, tính tình cương
liệt dám cắn anh, mắng anh, không thuận theo anh! Đêm đó, cô phản kháng hung mãnh giống như con chó dữ, nhưng mà lại khóc như con cừu nhỏ. Đêm đó, anh chỉ là chinh phục một cô bé, lại thoả mãn như chinh phục toàn thế giới vậy. Nháy mắt, một tháng qua đi, anh vẫn nhớ cô ấy, hơn nữa
ký ức vẫn còn mới mẻ, anh quyết định thực hiện lời hứa của mình, đi tìm
cô ấy! Cầm lên điện thoại đặt ở trên ghế sa lon, anh nhấn một
dãy số, nói câu đơn giản
“Nhất định phải có vé máy bay chiều nay cho
tôi!” Nói xong, cúp điện thoại, anh mím môi cười nhạt. Cô bé con, hãy chờ anh......