Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 75

Chương 75
Ông cụ Đường đi cũng y chang đến: vội vội vàng vàng. Tối hôm đó, sau khi xác định tốt phương hướng chặng đường tiếp theo, cụ liền cùng hai người con trai lên đường về nhà, tiện thể xách theo Mạc Vu Phi.

Sau khi máy bay cất cánh, ông cụ tát đánh đốp một cái vào đầu Mạc Vu Phi: “Mày làm gì ở đây hả?”

“Ối chà, ông cụ ơi, ông đánh nhẹ thôi chứ, hỏng kiểu tóc của con giờ.” Mạc Vu Phi gào ầm lên, lấy di động ra hết soi bên trái lại soi bên phải.

“Láo nào! Mày là một thằng đàn ông, thế mà có mấy cọng tóc trên đầu cũng phải đếm kỹ!” Nhuộm tóc màu gì thế này, bằng vai phải lứa với cụ đấy phỏng?

“Ông nói gì vậy, ai đếm được chính xác số sợi tóc trên đầu chứ, mà con cũng không có thời gian cho chuyện đó.” Mạc Vu Phi cười hì hì.

Thằng ranh con hư đốn này tính y chang A Chính, “Đừng đùa nữa, tao chết vì ho mất! Nói! Mày chạy đến nhà bé Phù làm gì?” Thằng ranh này xảo quyệt lắm, hay nó mọc ‘lòng lang dạ sói’ rồi.

“Đến thăm bạn bè thôi ạ.”

“A Chính mà chịu để Phù Hiểu kết bạn với anh?” Ông Đường Trí Trung cũng không tin, con gái ông muốn làm quen với thằng ranh này, còn bị A Chính dùng quyền thế cấm đoán. Đến em gái mà thằng bé còn cấm, huống gì là cô gái của thằng bé.

“Chú à, mắt chú thật là, con có duyên lắm đấy.”

“Thôi đi,” Ông Đường Trí Quốc ngồi cạnh anh, nãy giờ vẫn để ý mấy câu bông đùa của anh, “Mấy hôm trước, chẳng phải anh còn hỏi A Chính đi đâu ư?” Ông nhớ là lần đó ông nghe theo ông cụ, nói là A Chính đi làm nhiệm vụ. Rõ là thằng bé này đến đây vì Phù Hiểu?

Ông cụ rất minh mẫn, sắc bén, nghe thế thì lập tức giơ gậy ba toong lên: “Mày dám ngấp nghé vợ bạn!”

“Oái, oái, oái, đừng đánh, đừng đánh.” Mạc Vu Phi không sợ cây gậy ba toong mà sợ mức độ nghiêm trọng của tội danh ông cụ Đường gán cho anh, nếu không làm sáng tỏ thì anh sẽ phải bò ra ngoài mất. Đờ! Người tốt khó làm thế cơ mà, chả trách sau khi chết sẽ được mọi người ngưỡng mộ.

Thế là, đối mặt với ba ông cáo cụ, anh khai hết mọi chuyện, cũng định xem xét xem có moi được tin gì không.

Anh nói xong, ba người còn lại lộ ra ba biểu cảm khác nhau, xét về tổng thể, anh là một người anh em tốt, nhưng mà…

Cây gậy đầu rồng lập tức nện lên người Mạc Vu Phi, anh đau quá rú ầm lên.

Hai ông quan lớn quay đầu đi, ‘vừa khéo’ không nom thấy cảnh ba hai ông bạo hành.

“Cái thằng ranh vô liêm sỷ này! Gặp phải vấn đề không hỏi A Chính được, sao mày không tìm chúng tao mà hỏi, hả? Nếu cháu dâu tao mà bị mày cuỗm mất thì tao sẽ đánh chết mày!” May mà cụ đến đúng lúc.

“Sao thế, có chuyện gì ạ?” Quả nhiên là có vấn đề.

Ông cụ Đường hừ mạnh một tiếng, một năm một mười kể rõ chuyện năm đó cho anh chàng. Ông vốn không muốn để quá nhiều người biết chuyện năm đó, nhưng nếu không nói cho thằng ranh này, thì ai biết nó sẽ còn gây ra chuyện gì.

Ban đầu, Mạc Vu Phi nghe chuyện với tinh thần hóng hớt, nhưng càng những khúc sau, biểu cảm của anh càng thay đổi. Sau khi ông cụ Đường kể xong, anh quay ra ngắm những đám mây ngoài cửa sổ với vẻ phức tạp, hóa ra người đàn bà đó…

Bạn nhỏ Phù Hiểu luôn chậm chạp, nên sau khi về đến nhà và chỉ còn anh với cô, cô mới dần ngộ ra ý nghĩa cái gật đầu của cô. Sau này, hai người họ sẽ cùng chung sống dưới một mái nhà, sẽ sẻ chia với nhau mọi niềm vui và nỗi buồn, sẽ cùng nhau nuôi dưỡng máu mủ của họ, sẽ nắm tay nhau, bên nhau đến khi mất đi sinh mạng. Một cảm giác ấm áp trào dâng trong cô, lan tỏa khắp cơ thể cô một cách mạnh mẽ nhưng cũng đủ dịu dàng để khiến mũi cô nghèn nghẹn.

Đêm khuya, Đường Học Chính tắm xong đi vào buồng ngủ, Phù Hiểu đã đang nằm trong chăn nghịch di động rồi. Cô ngước lên, thấy anh đi vào thì mỉm cười.

Tóc còn giọt nước, Đường Học Chính say sưa ngắm người con gái trên giường, ánh mắt của anh càng lúc càng nồng cháy.

Chỉ cần đối nhãn với anh thôi là cô đã dễ dàng cảm nhận được sự thèm khát của anh, bàn tay cầm di động của cô siết lại, cơ thể bé bỏng dưới tấm chăn mỏng nhẹ run lên một cách bất an, một bầu không khi mờ ám lưu chuyển trong căn phòng.

Đường Học Chính bắt đầu thong thả cởϊ áσ ngủ.

“Đường Học Chính…” Người phụ nữ trẻ lí nhí gọi.

“Ờ?” Hôm nay, chắc có nài cô ấy cũng lại chẳng cho.

“Hai đứa mình đều bị đau đầu gối…” Giọng nói nhỏ xíu như tiếng mèo kêu làm người ta ngứa ngáy hết cả người.

Anh đau cả người cơ. Đường Học Chính thầm phản bác trong bụng, thong thả trèo lên giường.

“Anh nhẹ thôi nhá…” Trước khi bị che phủ hoàn toàn bởi bóng anh, cuối cùng cô cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình khi nhìn vào l*иg ngực vạm vỡ của anh.

Người đàn ông ngẩn ra, nụ cười sung sướиɠ bật ra từ l*иg ngực. Anh thế nhưng quên mất, cái cô nàng này đã nhận lời chuyện gì rồi là sẽ không biết phải đổi ý thế nào. Anh nằm xuống cạnh cô, nâng mặt cô lên, thơm chụt hai cái, “Yên tâm đi, Lão Gia thương em.”

“Ưm! Tóc anh ướt quá.” Áp vào má cô lành lạnh, Phù Hiểu cười, lùi người ra sau.

Cánh tay cường tráng duỗi ra kéo cô lại, “Lát nữa là khô thôi.” Cô bé này khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh mau đến khó tin. Chỉ một chiếc hôn, một nụ cười duyên dáng cũng đủ khiến anh thèm được ăn cô sạch sành sanh. Đôi môi đói khát của anh không ngừng bú ʍúŧ dòng nước ngọt ngào trong miệng cô, hơi thở anh nặng nề phả vào mặt cô, khiến cơ thể cô không khỏi nóng lên một cách khác thường.

Hòng giúp đỡ nhau khi khó khăn, hoạn nạn, người đàn ông chợt ôm lấy cô xoay người, để cô nằm đè lên người anh.

Phù Hiểu khẽ thét lên một tiếng.

Vừa dùng môi tìm kiếm đôi môi đỏ thắm của cô, Đường Học Chính vừa bế cô ngồi dậy, không ngừng gặm gọ cô, “Cục cưng bé bỏng, lần này cho em ở bên trên.”

Thật ra, xét về một mặt nào đó, tri thức của Phù Hiểu trong khoản này cũng khá là phong phú, cô lập tức hiểu ý anh, cô ngọ nguậy, “Không chịu đâu…” Tư thế này á, xấu hổ lắm cơ…

Đường Học Chính đâu chịu chiều ý cô? Anh lột váy ngủ của cô ra một cách thô lỗ, những nụ hôn cháy bỏng của anh rơi xuống làn da mịn màng của cô, “Không chịu đâu mà em còn ngồi lên!”

“Em không có…” Lý trí dần bay xa, Phù Hiểu cũng không biết mình nên từ chối hay nên đón nhận.

“Con nhóc lừa đảo.” Cởi áσ ɭóŧ của cô ra một cách thành thạo, anh hài lòng ngậm một ‘trái anh đào’ của cô. Người đàn ông không nói gì thêm nữa, vùi đầu vào nhấm nháp bữa tiệc thịnh soạn.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau, những tiếng thở dốc vang lên, chiếc giường lớn sau rất nhiều năm chỉ có một người nằm, lại một lần nữa được là tổ cho đôi uyên ương âu yếm.

Phù Hiểu từ từ tỉnh giấc, giường còn vương hơi ấm của anh mà anh đã chẳng thấy đâu. Bên ngoài buồng thấp thoáng có tiếng nói chuyện, cô dỏng tai lên nghe, cô không nghe ra anh đang nói chuyện điện thoại với ai, nhưng cũng không biết tại sao, mà đôi môi cô chợt cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Lăn một vòng trên giường, cô gắng gượng ngồi dậy. Tối hôm qua, anh luôn nhớ việc cô đang bị thương, nên dù chưa hoàn toàn thỏa mãn thì anh cũng chỉ làm một lần rồi để cô ngủ, chỉ có điều, một lần của anh thôi cũng đủ để cô mệt nhoài.

Cô khẽ bóp chiếc cổ đang nhức mỏi, một ánh bạc lấp lánh chợt rơi vào tầm nhìn của cô, cô đưa tay phải lên thì thấy: không biết từ bao giờ, một chiếc nhẫn bạch kim đã được đeo vào ngón giữa của cô?

Cử động ngón tay, cô bỗng nhớ đến hôm qua, ngay sau khi về đến nhà, anh đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cô còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra… Hì! Cô thích sự lãng mạn kín đáo kiểu này.

Xỏ giày và bước ra ngoài, cô vốn định cho anh một chiếc ôm chào buổi sáng, lại thấy anh đang ngồi ở phòng bếp – nơi xa buồng ngủ nhất, trước mặt anh là chiếc laptop, hai tay anh lướt trên bàn phím và anh đang đeo tai nghe bluetooth, nhỏ giọng nói gì đó. Nghe được động tĩnh từ buồng ngủ, cặp mắt đang chăm chú vào màn hình của anh tia thẳng về phía cô, thấy cô trong chiếc váy ngủ dễ thương đứng ở cửa buồng, mỉm cười ngắm nghía anh, biểu cảm nghiêm nghị trên mặt anh lập tức bay biến, đôi môi anh nhẹ cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, anh nhìn cô say đắm.

Thấy anh đang bận mà vẫn không biết xấu hổ quấy rối cô, cô cười với anh rồi đi vào phòng tắm.

Khi cô rửa mặt, chải đầu xong đi ra, anh vẫn đang bận, thế là cô nhón chân đến gần anh, nhỏ giọng hỏi anh đã ăn sáng chưa.

Anh lắc đầu, dù đang bận vẫn tranh thủ kéo cô lại mi một cái.

Phù Hiểu e thẹn lắm, sợ người đang nói chuyện điện thoại với anh nghe được nên chỉ cho anh hôn phớt một cái rồi né ra. Đường Học Chính không hài lòng, nhéo vòng eo thon thả của cô.

Không thèm để ý đến anh, cô xoay người đi mở tủ lạnh, cô định nướng mấy lát bánh mì với hâm nóng hai ly sữa.

Ánh mắt của người đàn ông đang làm việc đã rời khỏi công việc mà anh lẽ ra anh phải tập trung từ bao giờ, ánh mắt ấy quấn lấy bóng hình người phụ nữ trẻ, dõi theo từng động tác của cô. Xem đi, vợ anh mới ngoan hiền làm sao.

Không cưỡng nổi sức hấp dẫn, anh rời khỏi bàn ăn, bước đến bên cô, ôm cô từ phía sau. Anh như chú gấu Koala to tướng, bám riết lấy cô, cô đi đâu anh theo đấy, vừa nói chuyện điện thoại vừa hôn trộm cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô nhồn nhột. Trong im lặng, Phù Hiễu dỗi, liếc xéo anh một cái, anh đúng là hư mà, cứ toàn làm theo ý mình thôi. Nhất là sau khi thấy ngón giữa của cô đeo nhẫn, anh toàn không kìm chế được, thỉnh thoảng lại nâng tay cô lên hôn, không quan tâm lúc đó cô đang rửa đồ ăn hay đang làm cái gì, lại còn chìa tay ra, khoe chiếc nhẫn trên tay anh – chiếc nhẫn cùng cặp với nhẫn của cô, khiến cô cứ phải phì cười.

Vác theo gánh nặng, cuối cùng Phù Hiểu cũng chuẩn bị xong bữa sáng, cô bày bữa sáng ra hai chiếc đĩa, nhẹ đẩy người đàn ông đang dính vào người cô ra, chỉ vào bàn ăn. Trong khi đó, Đường Học Chính cúp điện thoại, song anh mới chỉ kịp nói với cô được vài câu, đang trao cô nụ hôn chào buổi sáng chính thức thì lại có cuộc gọi, anh không muốn tiếp nhưng cô né anh, đỏ mặt nhắc anh làm việc cho nghiêm túc. Anh không thể không một lần nữa đeo tai nghe lên: hết cách rồi, tin anh xuất ngũ rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, thành ra ầm ĩ, hôm nay, anh vừa thay sim anh hay dùng vào máy là điện thoại từ bốn phương tám hướng dồn dập đổ về.

Thế là người đàn ông ngoan ngoãn bưng hai chiếc đĩa đặt lên bàn ăn đã được dọn gọn gàng, Phù Hiểu đặt thêm hai ly sữa đã được làm nóng lên bàn.

Đường Học Chính khách sáo mấy câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại luôn. Anh định ăn cho đàng hoàng bữa sáng vợ yêu nấu cho anh, nhưng máy tính cứ bíp liên hồi, anh liếc màn hình một cái vẻ bất đắc dĩ, rồi ngay lập tức, anh trở nên nghiêm túc, ngồi về vị trí cũ, vắt chéo hai chân, đeo tai nghe lên và lạch cạch gõ bàn phím.

Phù Hiểu ăn bữa sáng một cách nhỏ nhẹ. Vì thấy anh đối thoại thì ít mà dùng bàn phím thì nhiều, nên cô vội vàng giải quyết xong chỗ đồ ăn của mình, rồi đi đến ngồi xuống cạnh anh, chọn dịp anh không nói, xé nhỏ bánh mì đút vào miệng cho anh.

Đường Học Chính nhướng mày, ánh mắt anh nhìn cô chan chứa niềm vui và cũng đầy nóng bỏng, anh há miệng nuốt những miếng bành mì cô đút, tiện thể mυ'ŧ đầu ngón tay cô.

Phù Hiểu bực mình, liếc xéo anh một cái song vẫn tiếp tục đút bánh mì cho anh, thỉnh thoảng lại bưng cốc sữa lên cho anh nhấp một hai hớp. Đường Học Chính không thích uống sữa, nhưng hôm nay là tình huống rất đặc biệt, thế nên, trong bất giác, anh đã uống hết cả một ly sữa.

Hầu anh ăn sáng xong, cô lúi húi dọn dẹp. Sau khi cất dọn sạch sẽ, thấy anh đang bận, cô quyết định quay vào buồng làm việc một lát.

“Làm gì thế?” Thấy cô rời đi, Đường Học Chính giữ cô lại.

“Đi làm việc ạ.” Cô chỉ vào buồng ngủ.

“Anh ở cạnh sẽ không ảnh hưởng em chứ?” Anh hỏi.

Buồng dành cho khách anh ấy vẫn ở không có bàn làm việc. Phù Hiểu gật đầu.

Hai người đi vào buồng, Phù Hiểu để anh ngồi ở bàn học và cẩn thận cắm nguồn cho anh, còn cô thì ngồi ở bàn máy tính, cũng đeo tai nghe lên, nhìn anh một cái rồi bắt đầu công việc.

Hai người đều thuộc tuýp đã làm việc là sẽ tập trung vào công việc, thời gian trôi đi rất nhanh.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Phù Hiểu tạm giải lao, cô vặn vặn cổ, ngó sang người đàn ông vẫn đang rất tập trung làm việc, chợt thấy thật hạnh phúc.

Như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cô, Đường Học Chính quay đầu lại nhìn cô, thấy cô cười dễ thương không tả xiết, anh không nhịn được mà kéo cô đến bên anh và hôn cô.

Hai người làm việc đến tận trưa, trong bữa cơm trưa, Phù Hiểu cắn đũa, mở miệng, “Bao giờ anh về Bắc Kinh thế?” Nghe anh nói chuyện điện thoại thì có vẻ có rất nhiều người đang giục anh về.

Đường Học Chính nhướng mày, “Đợi ba mẹ qua đây tổ chức hôn lễ cho hai đứa mình xong, hai đứa mình cùng về kinh luôn.”

“Hả?”

“Hả cái gì? Ông cụ đã về Bắc Kinh chuẩn bị mọi chuyện, cô em cũng bắt đầu thu xếp đám cưới của chúng ta ở đây, cũng chỉ mấy hôm là xong thôi, đợi được ngày tốt, là em có thể đi lấy chồng rồi đó.” Đồ ăn rất hợp khẩu vị Đường Học Chính, anh ăn rất ngon lành.

“Đừng mà?” Cô còn tưởng là chỉ đùa thôi, chả lẽ là thật ư?

“Đừng mà cái gì? Nếu không phải ông cụ càm ràm một đống ‘công việc’, thì hôm nay anh đã đưa em lên Bắc Kinh đăng ký rồi.” Để tránh đêm dài lắm mộng.

Phù Hiểu sặc luôn, “Có cần gấp vậy không?”

Đường Học Chính đặt bát đũa xuống, “Cái cô ả này, em quyết tâm hành hạ Gia để Gia nội thương hử. Thái độ gì vậy, không muốn lấy Gia phỏng.”

“Không phải…”

“Được rồi, một người tình nguyện cưới, một người tình nguyện gả, em còn ý kiến gì nữa không?” Đường Học Chính ngắt lời cô, hỏi một cách cực kỳ dân chủ.

Phù Hiểu thoáng ngẩn ra, phì cười, “Có ai ‘ép cưới’ như anh không hả?”

“Em nhầm rồi, anh đang cầu hôn đấy chứ.”

Phù Hiểu phá ra cười, “Vậy giải thưởng ‘Lời cầu hôn kém lãng mạn nhất’ chỉ có thể trao cho anh rồi.”

“Rước được vợ về dinh là tốt rồi, hoa hoét lòe loẹt quá làm gì.” Đường Học Chính cười lớn lối, đưa tay lên bóp nhẹ chiếc cằm thanh mảnh của cô. Chỉ vụ tặng hoa hồng thôi cũng đã tiêu tốn bao nhiêu là nơ ron thần kinh của anh rồi, mà có thiết thực bằng ‘lên giường’ đâu chứ.

“Với cái thái độ này của anh, ai dám gả cho anh hử.” Phù Hiểu bĩu môi, liếc xéo anh.

“Cục cưng bé bỏng ơi, quá muộn rồi.” Đường Học Chính tỏ vẻ ‘cực kỳ đau xót’ lắc đầu, “Mời thần dễ, tiễn thần khó, ai bảo em bất cẩn vậy chứ.” Bất cẩn quyến rũ anh.