Hạ Thiên là một người có nguyên tắc.
Đúng như điều hắn đã nói với Bạch Trăn, hắn sẽ không chủ động liên hệ với khách hàng, cho nên chỉ cần Viên Trạch không chủ động liên hệ với hắn thì hai bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Đây cũng đã là tình trạng đã kéo dài hai tuần, ngày hôm sau sau khi đóng giả bạn trai Viên Trạch hai người có tán gẫu vài câu trên di động, từ đó rốt cuộc vẫn chưa từng liên lạc thêm.
Chuyện này rất bình thường, cực kỳ cực kỳ bình thường, đối với một khách hàng bình thường mà nói.
Song, tình thế tất nhiên không thể cứ tiếp tục phát triển như vậy.
Nhìn chiếc Lamborghini chói mắt ngoài ga ra, Hạ Thiên thở dài lấy di động ra, nhấn số điện thoại Viên Trạch.
Hết cách rồi, ai bảo hắn là một người có nguyên tắc chứ, khách hàng chủ động đưa, hoặc hắn lừa được thì thôi, nếu đã nói rõ ràng là mượn thì thế nào cũng phải có vay có trả… Mượn nữa… Hẳn là không tốt lắm.
Điện thoại reo rất lâu, mãi đến khi Hạ Thiên muốn cúp máy thì mới được nhận.
“À — thật ngại quá, vừa rồi đang bận, ế…” Bên kia ống nghe hơi ầm ĩ, hơi thở của Viên Trạch cũng không quá vững vàng, “Hạ Thiên? Anh tìm tôi?”
Ừm, hẳn là mới nãy vội vã nhận điện thoại nên không kịp thấy rõ ai gọi tới.
“Ừ… Xe và quần áo của em không cần nữa?”
“Úi, tôi quên mất.”
“…” Thật đúng là hào phóng.
“Tôi xem xem… Cái đó… Bây giờ anh rảnh không?”
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gần mười hai giờ, giờ cơm trưa, “Trước 4 giờ chiều thì rảnh hết.”
“Quá tốt rồi, vậy có thể phiền anh đưa tôi đi lấy đồ được không?”
“…” Có thể phiên dịch thẳng thành “Anh có thể làm tài xế cho tôi không?”, hiểu vậy không sai chứ? “Cho tôi địa chỉ.”
Thôi, nể câu bắt người tay ngắn*, Hạ Thiên cúp điện thoại, mở cửa xe liếc nhìn không gian bên trong, cũng chẳng có chỗ mà để bộ chính trang giá trị bằng cả chiếc xe kia, thở dài lần thứ hai.
拿人手短 – bắt người tay ngắn: có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.
Xem ra chỉ có thể trả vào lần sau.
Viên Trạch không ở nhà, địa chỉ gởi tới cho Hạ Thiên là một quán cà phê bên cạnh Học viện Hí kịch, nhìn thế nào cũng không giống chỗ để cậu làm việc.
Xe vừa mới tới gần Viên Trạch đã điên cuồng vẫy tay về phía hắn, đợi Hạ Thiên vừa đạp thắng xe cậu liền mở cửa phó lái ra ngồi vào.
“Đi thôi, có hơi xa, hy vọng đừng kẹt xe.”
Hạ Thiên mỉm cười khởi động xe, trong lòng không nhịn được rủa xả, mịe, cậu coi tôi thành taxi lúc nào thế?
Xe chạy một đoạn, hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Hạ Thiên chú ý thấy Viên Trạch hôm nay có chút khác thường, ừm, hình dung thế nào cho tốt đây, có chút hưng phấn, hẳn là rất vui vẻ, lại còn mang theo chút ngại ngùng, thẹn thùng hả? Ha ha, mắc ói quá.
“Hai người làm hòa rồi?” Đây là điều tất nhiên. Đương nhiên Hạ Thiên đâu phải kẻ ngu, nói phí lời chắc chắn có ý đồ của hắn.
Sửng sốt một chút, Viên Trạch mới phản ứng được Hạ Thiên đang chỉ cái gì, sau đó lại nhớ tới sự mất kiểm soát của mình đêm hôm đó… Mặt bùm một phát đỏ lên ngay.
“Xem ra không chỉ là làm hòa thôi.” Cả người mặt mày hồng hào, đây là thoải mái vì miệt mài quá độ nè. Nói thật, với mức độ tức giận của Bạch Trăn hôm đó, Hạ Thiên còn cho rằng anh sẽ làm ra hành vi quá khích gì đấy. Thế nhưng sau đó Viên Trạch chưa từng tìm hắn nữa, mà hôm nay hắn lại liên lạc được với cậu một cách thuận lợqi, thậm chí nhìn cách cậu gặp mặt hắn hoàn toàn không hề ngại ngùng, hiển nhiên là Bạch Trăn đã nhịn được.
“Ôi, đừng cười nhạo tôi, chúng tôi… dù sao cũng chính là như vậy.” Mặt Viên Trạch càng đỏ hơn một chút, từ ngại ngùng vì sự mất mặt của mình biến thành e thẹn, nhớ lại ngày hôm sau cái hôm mà Bạch Trăn quay về vào nửa đêm.
Đúng như anh nói, ở với cậu cả ngày.
Không nhắc gì đến chuyện hôm trước, đương nhiên cũng không trách cứ Viên Trạch lấy nửa câu, chỉ… ở bên cậu cả ngày một tấc không rời. Thật sự là một tấc cũng không rời… cả vào phòng vệ sinh cũng muốn đi theo, giống như chỉ cần không chú ý một tý là Viên Trạch sẽ biến mất vậy.
Sáng sớm Viên Trạch ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc về nhà mở cửa ra liền đυ.ng phải Bạch Trăn đang mặc áo khoác vào, nửa chút ngụy trang cũng không làm đã vội vã muốn xông ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Viên Trạch, anh liền ôm cậu vào lòng, nói, anh cứ nghĩ là em lại giận dỗi mà bỏ đi, gọi điện thoại em cũng không nhận.
Viên Trạch lúc ấy dở khóc dở cười, chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng thôi, đi có mười phút sao lại nhớ tới việc mang điện thoại di động theo làm gì?
Sến súa cả ngày, nói thật, Viên Trạch đã sớm tha thứ cho Bạch Trăn vào ngay cái lúc anh chạy về nhà ngã ngồi chỗ huyền quan, cho nên hôm đó Viên Trạch rất thỏa mãn, rất vui vẻ, rất hưởng thụ.
Nghỉ ngơi một ngày đã là xa xỉ, việc quay phim đang trong giai đoạn gấp rút, Bạch Trăn phải rời đi ngay lúc hừng đông, Viên Trạch tiễn anh ra đến cửa.
Trước khi lên xe Bạch Trăn ôm lấy Viên Trạch, anh nói với cậu rằng anh sẽ không tạo scandal với bất kỳ nữ minh tinh nào nữa. Lần sau cho dù em có muốn nổi nóng thế nào, em có thể mắng anh, có thể đánh anh, làm gì cũng được, chỉ cần đừng mất tích nữa… Anh… Lo đến sắp phát điên… Hứa với anh, được không?
Là thật sự cuống lên, cho nên mới thỉnh thoảng lại gởi tin nhắn gọi điện sang, mới có thể giả bệnh xin nghỉ một ngày, để chắc chắn rằng cậu sẽ không có ý định bỏ đi nữa…
An ủi vỗ vỗ lưng Bạch Trăn, Viên Trạch cọ cọ gò má anh, ghé vào tai anh trả lời, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
Thì ra… Anh ấy quan tâm đến mình như vậy… Lúc đó Viên Trạch cảm thấy cậu sắp hạnh phúc chết mất.
Sau đó nữa, mặc dù không giám sát rõ ràng như trước, nhưng mỗi ngày đều có vài tin nhắn, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại, so với kiểu vừa gia nhập đoàn phim là giống như bước xuống hầm trú ẩn hồi trước khi chia tay, khác biệt hơi lớn.
Kỳ thực, nếu muốn làm thì vẫn có thể làm được, nhưng Viên Trạch biết, một khi Bạch Trăn đã vùi đầu vào việc quay phim thì sẽ rất khó nhớ tới chuyện vặt vãnh không quan trọng này. Cho dù có ép mình nhớ tới thì cũng chỉ có tính chất hoàn thành nhiệm vụ, tăng thêm gánh nặng cho anh mà thôi.
Chuyện này chẳng có gì, Viên Trạch đâu phải mới quen Bạch Trăn, bọn họ cũng đâu phải người yêu mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt. Viên Trạch sẽ không để ý những thứ đó, thật, chỉ cần biết rằng anh vẫn quan tâm đến cậu là được rồi. Viên Trạch cảm thấy bọn họ sẽ cứ lơ lửng như vậy cả đời, mỗi lúc nghĩ nhất định sẽ xong đời, lại luôn có thể làm hòa một cách mơ hồ… Đại khái là trong tiềm thức ai cũng không thể rời bỏ ai.
Thôi thì… cứ vậy đi.
Đề tài bị dời đi, Viên Trạch không định chia sẻ cuộc sống ái tình ngọt ngào với Hạ Thiên, Hạ Thiên cũng biết sự khác thường của Viên Trạch hôm nay không thể không liên quan tới bạn trai cậu.
“Cho nên, em đã đồng ý hỗ trợ?” Hạ Thiên mở cửa sổ xe, nhân lúc đèn đỏ châm điếu thuốc.
“Không còn cách nào mà, bọn họ thực sự không tìm được người, coi như là lần trước thoải mái một bữa, cuối cùng vẫn phải trả cái giá thật lớn, hà hà…” Viên Trạch ôm cây đàn ghita lấy từ nhà cũ, đang điều chỉnh lại âm thanh.
Lần chạy về trường hôm trước, bên trong pub đã từng biểu diễn, đúng dịp thấy ban nhạc đang luyện tập nên Viên Trạch mới đoạt micro của ca sỹ chính, rống cả buổi trưa sảng khoái chết đi được. Lần này cũng khéo, cuối tuần ban nhạc đó có buổi diễn, cố tình là giọng ca chính lại bị cảm nặng, đừng nói hát, tới nói cũng không nói nổi. Trong lúc gấp rút tìm người cứu cánh thì Viên Trạch vừa vặn đi ngang qua, cậu thật sự chỉ chạy ngang qua mà thôi, còn đang lái xe máy nè, lập tức bị bốn thành viên đang đứng ngoài pub gọi điện tìm người bổ nhào theo đuổi kịp.
Dựa theo chỉ dẫn của Viên Trạch, Hạ Thiên đậu xe vào bãi đỗ cạnh đó.
“Ui, còn lâu mới tới bốn giờ, có muốn vào uống một ly không. Cocktail đặc biệt của ông chủ rất được khen ngợi, tôi mời anh, coi như cảm ơn anh vừa nãy đi lấy ghita chung với tôi.”
“Uống rượu ban ngày?” Hạ Thiên nhíu mày.
“Chút nữa anh cũng đâu lái xe.” Viên Trạch đáp rất tự nhiên, đồng thời cầm lấy chìa khóa xe trong tay Hạ Thiên nhét vào túi mình.
Dù sao anh cũng là đến trả xe, xe đưa cho tôi, anh gọi xe được rồi.
Đẩy cửa sau của pub ra, Hạ Thiên đánh giá pub này không tính là lớn lắm, nhưng trang trí lắp đặt rất đốt tiền, cũng nhận ra được việc làm ăn rất tốt, ông chủ kiếm cực kỳ nhiều… Ừm, bệnh nghề nghiệp.
“Ông chủ, bạn của tôi, cho ảnh một ly Hắc tâm hắc phế.”
“…” Hạ Thiên mới vừa ngồi xuống, không nói gì nhìn Viên Trạch nhảy lên sân khấu, làm sao cũng không muốn uống ly rượu miễn phí này, đây là cái tên chó má gì chứ.
Chỉnh âm, thử âm, tập thử.
Sai lầm không ít, phối hợp cũng rất tệ, cho nên chỉ có thể làm lại hết lần này tới lần khác. Gần như chưa tập xong nổi một bài hoàn chỉnh, nhưng cũng không ngăn cản Viên Trạch trên sân khấu… nói thế nào đây… tự luyến?
Một thứ… ít nhất là từ lúc Hạ Thiên tiếp xúc tới Viên Trạch tới giờ, vẫn chưa từng phát hiện trên người cậu.
Cậu cứ tùy ý nhấc micro trên giá lên, nhìn Hạ Thiên dưới sân khấu, cố gắng đè thấp giọng mà nói, ngày hôm nay khán giả thật ít, có điều, mặt khác anh đúng là một người may mắn.
Âm thanh qua micro rồi phát ra thông qua loa, vang vọng khắp toàn bộ không gian. Không thể không thừa nhận, dễ nghe vô cùng. Viên Trạch từng học qua, cậu biết âm thanh ra sao mới có thể thâu tóm trái tim của khán giả nhất, cũng giống như công việc của Hạ Thiên, tươi cười như thế nào để người ta hài lòng nhất.
Cảm giác của Hạ Thiên không sai, quả thực hôm nay Viên Trạch rất hưng phấn. Mặc dù là bất đắc dĩ nhận sự nhờ vả của người khác, nhưng không thể phủ nhận cậu thích cảm giác đứng trên sân khấu, là vui vẻ thật lòng, thậm chí Hạ Thiên còn biết, cậu thật vui vẻ vì có một người quen là hắn ở đây, ngay dưới này, nhìn cậu tập luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ Thiên vốn chuẩn bị uống hết một ly rồi đi, bất tri bất giác đã ngồi hơn hai tiếng. Nếu không đi nữa thì công việc buổi tối sẽ trễ mất.
Rõ ràng không thể xem là biểu diễn, vậy mà chẳng hề cảm thấy phát ngán, thậm chí còn xem đến quên thời gian.
Người trên sân khấu đều rất cố gắng, cho nên đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa. Viên Trạch cởϊ áσ khoác, mặc áo thun ngắn tay, đang khoa tay múa chân nói gì đó với tay trống để nửa thân trần, tay ghita đứng một bên gảy đàn, tay bass thì vẽ cái gì đó lên bản nhạc, đều bận rộn nhiều việc.
Không chào hỏi với Viên Trạch, Hạ Thiên rời khỏi pub. Sau khi ngồi vào taxi hắn mới nhắn tin cho cậu, nói với cậu buổi tối mình có việc phải đi trước, chúc cậu biểu diễn thuận lợi.
Viên Trạch không trả lời, Hạ Thiên cất điện thoại nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Bên tai vẫn còn văng vẳng giai điệu ca khúc vừa nãy Viên Trạch đã hát vô số lần. Chuyện này đúng là chịu tội mà, vốn toàn là giai điệu với tiết tấu cực mạnh, cậu lại còn làm lại hết lần này đến lần khác, giống như một đơn khúc cứ tuần hoàn rót vào đầu, thực sự… đủ ầm ĩ.
Cho nên Hạ Thiên nhận ra, buổi trưa hôm nay, cho dù là làm tài xế hay là đảm nhiệm chức vụ khán giả, thế nào cũng xem như hắn đã phục vụ Viên Trạch đúng không? Cần phải tính phí theo giờ…
Dựa theo nguyên tắc tuyệt đối không làm ăn lỗ vốn của Hạ Thiên mà nói, ngày hôm nay tuyệt đối là đã phá lệ.
Haiz, hắn thiệt thòi.