Tổng Tài Là Osin

Chương 52: Nhận lại gia đình

Phong Dục và Vũ Hân Hân đứng đối diện nhau, cả hai không biết nên làm gì và nói những gì mới thích hợp.

" Anh... "

" Xin lỗi "

Lại là câu xin lỗi. Anh xin lỗi cô làm gì chứ, anh đã làm gì có lỗi với cô đâu.

" Phong Dục, đừng cố chấp nữa, mọi chuyện dù gì cũng đã qua lâu rồi. Ông chủ thì cũng mất rồi... "

Anh im lặng một hồi lâu rồi mới quay sang nói với cô.

" Để anh đưa em về "

" ... Không cần, em tự về được" Nói rồi cô lướt qua anh. Cho anh thời gian kiểm điểm lại bản thân. Khi nào có câu trả lời rồi hãy nói chuyện với em.

_____

Hơn mấy giờ sau, ánh đèn phẫu thuật tắt đi. Các bác sĩ lần lượt đi ra.

" Bác sĩ... "

" Cuộc phẫu thuật rất thành công, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức đặc biệt. Đến khi cậu ấy tỉnh dậy, nhớ đừng cử động quá mạnh là được "

Thành công rồi. Ninh Dao như trút được tảng đá trong lòng, cô ngồi phịch xuống ghế. Cảm ơn trời đã phù hộ.

" Ninh Dao, cậu ấy đã không sao rồi, để anh đưa em về "

Thuần Thiên Vỹ đi lại nhìn cô. Chỉ mới có một ngày mà trông cô gầy đi rồi.

" ... Về nhà của chúng ta... Ba, đang chờ" Anh bổ sung thêm một câu.

Cô chần chừ một lát. Chuyện này diễn ra quá nhanh thật sự cô vẫn chưa thể chấp nhận kịp.

Thấy cô vẫn không nói gì, Thiên Vỹ tiếp tục thuyết phục.

" Tiểu Minh cũng đang ở đó chờ em"

Tiểu Minh... Nghe tới tiểu Minh cô lập tức bị lay động. Thế là vô tình bị Nhã Linh và Thiên Vỹ hộ tống về biệt thự Thuần Gia.

Đến nơi, biệt thự này nó cũng to như biệt thự của Trình Hy. Nhưng thiết kế mỗi nơi mỗi cảm giác.

Vào trong, tiểu Minh thấy cô thì lập tức chạy ra.

" Mẹ, tiểu Minh nhớ mẹ"

Cô xúc động ôm lấy và bế cậu bé lên.

" Tiểu Minh, con ngoan" Cô cười vuốt ve khuôn mặt cậu bé.

Một người đàn ông trung niên bên trong đi ra, ánh mắt có vẻ triều mến nhìn cô. Ninh Dao đặt tiểu Minh xuống rồi dặn cậu bé tự chơi.

Nhã Linh đi đến rồi nói sẽ dẫn tiểu Minh đi chơi.

(...)

Ba người ngồi trong thư phòng của biệt thự. Cả ba đều không biết nói gì, nhưng Ông Thuần phải mở lời trước.

" Con là, Hạ Ninh Dao?"

Ông như có thể nhìn lại được người phụ nữ năm xưa ông đã rất yêu mà trong lòng xúc động muốn khóc. Từ gương mặt, vóc dáng đến cử chỉ đều rất giống.

Cô căng thẳng tới mức mồ hôi tay lại vả ra. Ông Trình thấy thế cũng vội rút khăn giấy đưa cho cô.

Ninh Dao nhận lấy rồi nói cảm ơn. Lúc sau mới trả lời.

" Con là... Hạ Ninh Dao. Mẹ con là Thẩm Viên... " Cô từ từ nói.

Ông Thuần cười rồi gật đầu lia lịa.

" Đúng, đúng rồi. Con, con đúng là con gái của ta "

Thuần Thiên Vỹ ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười nhìn cô. Không ngờ anh lại có thể tìm lại được em gái, một cô em gái xinh đẹp, lương thiện như thế này.

" Có thể nói lại cho con biết chuyện lúc ấy không?" Cô hỏi. Vì lúc Thiên Vỹ nói ra sự thật ở căn nhà hoang ấy, thì đầu óc cô đã hoàn toàn đặt hết vào Trình Hy, nên cô cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ mang máng cái gì mà, cô không phải là con gái của nhà họ Hạ, rồi gia đình cô là Thuần Gia.

Ông cũng kiên nhẫn kể lại cho cô toàn bộ sự việc.

Thì ra là như vậy.

" Sau khi sinh con xong, mẹ đã mất ngay trên bàn mổ " Cô nói trong khi nước mắt đã ngấn lệ.

" Em có thể dẫn anh và ba đến chỗ mẹ được không?"

Cô gật đầu rồi đưa hai người đến ngôi mộ mà mẹ đã ở suốt gần 30 năm.

Họ đặt lên mộ bà một bó hoa lưu ly bà thích nhất. Và ngắm nhìn khung hình bây giờ đã tối màu nhưng vẫn hiện được nụ cười khi tuổi mới chỉ hai mấy tuổi ấy.

...

Ra về, Ninh Dao tắm rửa sạch sẽ, thay lại bộ đồ mới và tới bệnh viện ngay.

Anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê sâu, có lẽ vì lượng thuốc quá cao nên chưa kịp hết tác dụng.

" Ninh Dao, Bác Trình muốn nói chuyện với em" Từ Duật Duy đứng bên ngoài gõ cửa.

Cô gật đầu rồi đi ra. Bà ngồi ở ngoài ghế chờ cô. Chuyện xảy ra với anh đã làm bà như già thêm mấy tuổi.

" Bác... "

Thấy cô bà vội đứng dậy, thái độ không còn như trước nữa mà bà bây giờ trông rất nhân ái. Bà đi đến cầm lấy xoa xoa bàn tay cô nói xin lỗi.

" Xin lỗi con, trước đây là do bác không đúng... "

Từ Duật Duy đã nói hết với bà, từ thân thế của cô, về tiểu Minh và cả việc đứa bé trong bụng của Bạch Tịnh. Bà cảm thấy rất có lỗi, không phải gia thế của cô bây giờ. Mà là thông cảm vì nhiều năm nay cô đã bị người khác lợi dụng, bị ức hϊếp và cả chuyện hôm trước bà đã làm với tiểu Minh. Đó là đứa cháu trai của bà, mà bà lại làm như vậy.

Cô cười rồi lau nước mắt cho bà.

" Bác... Không sao ạ"

Bà ôm lấy cô. Người con gái tốt thế này mà bây giờ bà mới nhận ra, may mà vẫn còn kịp.

" Trình Hy của bác, sau này nhờ vào cháu"

Sau khi trò chuyện với bà được một lúc, Ninh Dao ôm niềm hạnh phúc mà đi vào chỗ Trình Hy.

" Trình Hy, anh tỉnh dậy đi... " Cô cầm tay anh lên áp vào má mình. Anh là đồ heo lười, ngủ lắm thế.

" Đồ ngốc, anh mà không tỉnh là em bỏ mặc anh luôn đấy" Nói vậy chứ cả đời này cô sẽ không cưới ai khác ngoài anh nữa đâu.

Cô ghé sát ôm ngang người anh, gối đầu vào ngực anh cảm nhận nhịp tim anh đang đập.

" Trình Hy, sau khi anh tỉnh dậy chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn... Hôn lễ của chúng ta phải thật hoành tráng... "

" Tiểu Minh của em có ba rồi, anh mau nhận con đi, thằng bé đang chờ anh đấy"

Cô nói mà nước mắt chảy ròng ròng, cô khóc như một đứa trẻ. Một bàn tay xoa xoa nhẹ đầu cô tỏ vẻ muốn an ủi. Cô ngồi dậy, ánh mắt vui mừng.

" Trình Hy, anh tỉnh rồi" Cô lấy tay lau hết nước mắt.

" Đừng khóc " Anh nói.

Cô gật đầu.

" Để em gọi bác sĩ, gọi bác... " Cô nói rồi định chạy đi.

" Khoan đã... Em là ai?"

Cô sững lại, trước mắt như một màng đêm bao phủ lấy, con đường tối tăm khi ấy có trở lại. Cô nuốt nhẹ nước bọt rồi quay lại đi tới.

" Anh... Anh không nhớ em sao?" Cô lại bật khóc lần nữa.

" Bác sĩ, bác sĩ... " Cô la lên. Không được, anh không được quên em nữa, em không cho.

Cô tiếp tục định chạy đi nhưng một cánh tay bị giữ chặt và kéo ngã về sau, ngã lên người anh làm anh hơi đau nên nhăn mặt một cái.

" Em thật sự là đồ ngốc " Sao anh lại có thể quên em được.

" Anh... " Cô nhìn anh mà mắt vẫn chưa hết đỏ.

Anh không nói gì thêm mà cúi xuống áp môi mình vào môi cô, trao cho nhau một nụ hôn thật dài.