“Mạnh quá, bây giờ chúng ta hoàn toàn không thể đánh lại được cô ta” Bạch Hổ trầm giọng nói.
Mấy người Lãnh Mạch đứng dậy, lùi vê phía chúng tôi dưới sự bảo vệ của Tống Tử Thanh và ảo cảnh của @a Quỷ láu cá.
“Lãnh Mạch, các anh không sao chứ?” Tôi nhảy từ trên người Bạch Hổ xuống, rồi chạy đến bên cạnh anh.
“Anh không sao” Anh xoa đầu tôi an ủi một chút, sau đó lại nghiêm túc hắn lên: “Cô ta mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, trên cơ bản không có chút sơ hở nào”
“Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy sức mạnh nào mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không có khả năng!” Dạ Minh gào lên: “Thật đúng là nhân vật chính mở mấy chục phân mềm hack! Mà cô ta là nhân vật chính sao?
Rõ ràng chúng ta mới là nhân vật chính mà! Nếu chúng †a không đánh lại được cô ta thì còn ý gì nghĩa gì nữa?”
Tôi buông thống hai năm tay siết chặt xuống bên người, có lẽ, giống như Tống Lăng Phong nói, tôi hẳn nên…
“Lần này điều chỉnh bố cục, lại tới tiếp.” Lãnh Mạch nói.
Lời triệu hồi Mộ Tu đến bên miệng, nhưng tôi lại không nói ra.
Lúc trước, Lưu Nguyệt từng nói riêng với tôi, nếu để Mộ Tu ở bên cạnh, rất có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng đến đứa con của tôi, tôi rất có khả năng sẽ sinh non. Tôi kêu cô ấy đừng nói chuyện này cho Lãnh Mạch và Dạ Minh, tôi cũng không nói gì với bọn họ.
Bây giờ, tôi đã không còn là người có thể tùy tiện làm loạn mà không kiêng dè gì đó nữa rồi. Tôi của hiện tại, trong bụng đã có một sinh mệnh nhỏ, trước khi làm việc nhất định phải suy nghĩ chu toàn.
“Tống Tử Thanh, Hải Ngạo, lân này các cậu lên tấn công cùng chúng tôi.” Lãnh Mạch sắp xếp bố cục ở phía trước: “Ngoài ra, Không Vương, vân phiên ông trở về quân đội ở phía sau, kêu binh lính đi tìm Thanh Long tới đây, cả Huyền Vũ nữa, Chu Tước đi tìm xà bà về đây, chúng ta cân sức mạnh của Huyền Vũ.”
“Xà bà đang trên đường tới đây rồi, rất nhanh Quy Xà có thể hợp thể” Chu Tước nói.
“Vậy được, vậy cậu vân gia nhập chiến đấu cùng chúng tôi đi.” Lãnh Mạch nói.
“Không thành vấn đề, một nghìn năm trước, tứ đại thân thú chúng tôi đi ngao du vũ trụ, không thể tham gia vào trận chiến quỷ thần, vân luôn là điêu hối Bây giờ lại gặp được quỷ thần, cuối cùng cũng có thể ếc.
đánh một trận cho ra trò rồi” Chu Tước xắn tay áo, con hàng này cũng là một tên cuồng chiến tranh.
Bố cục được sắp xếp lại, Tống Tử Thanh và Hải Ngạo gia nhập vào trận chiến.
“Các người có vạch kế hoạch nhiều đến đâu cũng đều uổng công thôi” Tống Lăng Phong cưỡi trên lưng Tuyết Quái ở phía sau, mở miệng nói: “Trừ khi là quỷ thân đấu với quỷ thân, thì các cậu còn một tia hy vọng, nếu không chỉ dựa vào sức mạnh của mấy người các cậu, chà, muốn đối phó với quỷ thân sau khi tiến hóa sao? Thật đúng là người si nói mộng”
“Có thể đối phó được hay không, cứ thử thì mới biết được” Tống Tử Thanh lạnh lùng nhìn về phía Tống Lăng Phong: “Tôi mặc kệ ông có phải là truyền nhân đầu tiên của nhà họ Tống vào một nghìn năm trước hay là quái vật gì đó hay không. Tôi mặc kệ ông xuất hiện với mục đích kỳ quái gì, thù gϊếŧ cha mẹ tôi, hôm nay nhất định phải báo!”
“Cậu muốn tìm tôi báo thù sao? Không hề gì, người muốn tìm tôi báo thù nhiều lắm.” Tống Lăng Phong hoàn toàn không để tâm: “Ngược lại bây giờ các người cũng chẳng có gì khác biệt trong mắt tôi hết, chẳng qua là ai chết trước, ai chết sau mà thôi”
Tống Tử Thanh dừng lại, giận tím mặt.
“Lại tới nữa đi” Hồng Hồng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cho dù tất cả các người cùng nhau lên thì vẫn không phải là đối thủ của tôi đâu, đừng coi tôi thành Minh Vương Lạc Nhu gì đó, loại con kiến hôi đó tôi không xem trọng đâu.”
Nói chuyện đến đây kết thúc, đám người Lãnh Mạch lại xông lên.
Lần này có Tống Tử Thanh và Hải Ngạo gia nhập, cùng với Lãnh Mạch, Dạ Minh, Si Mị, Chu Tước, tổng cộng là tám cường giả, lại thêm phía sau hô trợ, cùng nhau tấn công Hồng Hồng.
Cơ thể của Hồng Hồng càng biến càng nóng, trong trận chiến, cô ấy rất hưng phấn, vừa cười to vừa vung trảm thi kiếm nghênh đón chúng tôi, vô cùng tận hưởng trận chiến.
Lúc trước, khi Hồng Hồng còn đang ở trong cơ thể của tôi. Môi lần cô ấy xuất hiện đều rất thích chiến đấu, rất thích đánh nhau, vừa thích gϊếŧ người vừa thích mùi vị của máu. Bây giờ cô ấy đã tự mình biến thành con người, những cảm xúc tiêu cực đó lại càng mãnh liệt hơn. Điều không thể phản bác lại được là bây giờ cô ấy thật sự rất mạnh. Tôi vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội có thể đâm chết cô ấy. Nhưng hoàn toàn không có, cũng có thể nói Hồng Hồng lộ sơ hở khắp nơi, cô ấy thậm chí còn không thèm phòng thủ, nhưng, đám người Lãnh Mạch vẫn bị đánh bại tiếp.
Mấy người Lãnh Mạch lùi về sau, nhưng lần này Hồng Hồng không còn kiên nhân nữa, mà bản về phía bọn họ.
“Cẩn thận!” Tôi kêu to, đôi mắt của tôi cho dù có thể làm chậm động tác đến đâu cũng không thể nhìn thấy tốc độ của Hồng Hồng!
Người bị cô ấy đả thương đầu tiên là Dạ Minh, Hồng Hồng tông thẳng cả người vào người anh ta. Anh †a cũng là người dị năng dùng lửa, nhưng vân bị cơ thể với nhiệt độ cao của cô ấy đốt cháy quần áo, rồi rớt mạnh xuống đất. Tay trái của Hồng Hồng cứ thế căm thẳng vào trong ngực của anh ta như vậy.
Cũng may Lãnh Mạch phản ứng nhanh, kịp thời tới cứu viện, ném mấy đại kỹ năng về phía cô ấy. Hồng Hồng hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, nghiêng người nhảy lên, tay cũng rời khỏi ngực của Dạ Minh. Trên bàn †ay của cô ấy toàn là máu của Dạ Minh.