Sự xuất hiện của Dạ Minh khiến những người lính của Minh Vương phấn khích.
“Đại soái Dạ Minh! Anh định tham chiến sao?”
“Quá tốt rồi! Có đại soái Dạ Minh tham chiến, chúng ta chính là không có đối thủ rồi!”
“Đại soái Dạ Minh muôn năm! Gϊếŧ chết hết uy phong của đại soái Chí Tôn Vương!”
Dạ Minh không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào trước sự cổ vũ của binh lính, điều này hoàn toàn trái ngược với Dạ Minh sỉ tình và tham ăn mà chúng ta biết trước đây.
Nghĩ đến đây, tôi lại không khỏi khó chịu.
Quân đội của tôi bắt đầu rút lui, quân lính lui về phía tôi và nói với tôi: “Đại soái, người này là Chiến Vương Dạ Minh. Anh ta vốn là bạn tốt cùng lớn lên với vương của chúng tôi, nhưng anh ta bị Minh Vương điều khiển. Bây giờ anh ta đã trở nên rất mạnh, rất đáng sợ, và bất khả chiến bại ở bất cứ nơi nào anh ta đến. Nhiều lãnh thổ của chúng ta đã bị anh ta chiếm giữ. Đại soái phải cẩn thận!”
Một người lính khác nói với tôi: “Anh ta sử dụng lửa và có khả năng nuốt chửng, nhưng bây giờ có vẻ như khả năng nuốt chửng không thể được sử dụng sau khi trở thành một con rối của người khác, đại soái gặp phải lửa của anh ta nhất định phải tránh. Lửa của anh ta có thể đưa những người đến từ thế giới con người như cô, đến cả linh hồn cũng bị thiêu đốt gần như không còn gì!”
Tôi e răng năng lực của Dạ Minh còn hơn những gì những người lính này nói, dù sao lúc đầu… chúng tôi là bạn đồng hành rất thân thiết.
“Đại soái, chúng tôi không thể câm cự được nữa!” Người lính phía trước lui lại.
Tôi nhìn thấy những người lính từ mặt trận trở về, mồ hôi nhề nhại, má đỏ bừng, như say nắng, thậm chí một số người lính lảo đảo ngã xuống đất rồi hôn mê.
Lục Quy xuất hiện để chữa trị cho họ, bắt mạch xong, ông ta nói với tôi: “Cô Tống, họ bị trúng độc”.
“Làm sao vậy? Bị trúng độc? Tôi nhớ ngọn lửa của Dạ Minh không có tác dụng hạ độc” Tôi rất kỳ quái.
“Có lẽ là sau khi Minh Vương đưa cho Dạ Minh đại nhân một loại thuốc cấm, loại thuốc cấm đã ăn mòn cơ quan nội tạng của Dạ Minh đại nhân và thay đổi năng lực của Dạ Minh đại nhân. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Nếu không giải quyết được vấn đề của trúng độc của Dạ Minh đại nhân…… Tôi e răng ngay cả khi cô tìm thấy tâm hồn, sư phụ Dạ Minh cũng không thể cứu được nữa”
Thuốc cấm của Minh Vương lại có thể những tác dụng phụ như vậy! Minh Vương rõ ràng biết răng thuốc cấm sẽ làm hại Dạ Minh, nhưng cô ta vân cho Dạ Minh uống thuốc cấm, chết tiệt! Cái tâm này của Dạ Minh! Rốt cuộc là cái tâm nào!
Tình hình trận chiến đã thay đổi nhanh chóng.
Do có sự gia nhập của Dạ Minh, tỉnh thân của quân đội Minh Vương trở nên dâng cao, mặt khác, binh lính ở đăng trước đều rút lui như thủy triều, không xa trước mặt tôi, ngọn lửa của Dạ Minh đang bùng cháy dữ dội.
Đường Khinh từ bên cạnh chạy tới, chỉ huy.
quân đội: “Đội quân lá chắn phòng ngự tiến lên!”
Để đối phó với ngọn lửa của Dạ Minh, Lãnh Mạch ra lệnh cho quân đội làm thành một lá chăn phòng thủ, và những người lính mang chiếc khiên khắc ký hiệu lập tức tiến lên một cách có trật tự, để tôi và những người lính đang quay lùi lại phía sau lá chản..
Ngọn lửa lao tới, đập vào lá chản phòng thủ và dội ngược trở lại, dường như có tác dụng gì đó.
Tôi nhìn xung quanh, cánh phải, cánh trái, còn có Dương Tàn Nguyệt ở phía sau, đều mở ra kết giới, những người lính nấp trong kết giới, tràn ngập như một làn sóng lửa dữ dội, không thể làm tổn thương bọn họ.
Tuy nhiên, ngọn lửa của Dạ Minh không hề đơn giản và dễ dàng.
Sóng nhiệt của ngọn lửa tản ra khắp không trung, ngay cả binh lính núp trong lá chắn phòng ngự cũng không thể chịu nổi sóng nhiệt, rất nhiều người đã ngất xỉu, ngay cả tôi cũng sắp không chịu được ngọn lửa của Dạ Minh, choáng váng một hồi, hơn nữa ngọn lửa càng ngày càng mạnh, lá chắn phòng ngự cũng sắp không ngăn được nữa rồi.
Binh sĩ nói với tôi: “Đại soái, cô mau nghĩ cách đii, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị thiêu chết”
Đối với ngọn lửa của Dạ Minh tôi không có cách nào hết, tôi cũng không phải là chuyên hút lửa, cũng không biết cách khắc chế ngọn lửa, tôi hỏi Lãnh Mạch sẽ làm gì nếu Dạ Minh đến, nhưng Lãnh Mạch không trả lời, đừng nói là Dạ Minh ăn thuốc cấm rồi cuồng bạo, cho dù là trước khi cuồng bạo, tôi cũng không có thể đánh được Dạ Minh này!
“Rút lui” Tôi hạ lệnh: “Quân của Lãnh Mạch lập tức sẽ tới. Chỉ cần rút lui, Lãnh Mạch nhất định sẽ có cách!”
“Vâng!” Binh lính không chống cự được nữa, vừa lùi vừa bảo vệ.
“Đại soái!” Những người lính phía sau đột nhiên hét lên.
Tôi quay lại.
“Đại Soái, chúng ta bị bao vây!” Vẻ mặt Đường Khinh ngưng trọng: “Đây là một âm mưu, dụ địch xâm nhập!”
phòng ngự cũng sắp không ngăn được nữa rồi.
Binh sĩ nói với tôi: “Đại soái, cô mau nghĩ cách đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị thiêu chết”
Đối với ngọn lửa của Dạ Minh tôi không có cách nào hết, tôi cũng không phải là chuyên hút lửa, cũng không biết cách khắc chế ngọn lửa, tôi hỏi Lãnh Mạch sẽ làm gì nếu Dạ Minh đến, nhưng Lãnh Mạch không trả lời, đừng nói là Dạ Minh ăn thuốc cấm rồi cuồng bạo, cho dù là trước khi cuồng bạo, tôi cũng không có thể đánh được Dạ Minh này!
“Rút lui” Tôi hạ lệnh: “Quân của Lãnh Mạch lập tức sẽ tới. Chỉ cần rút lui, Lãnh Mạch nhất định sẽ có cách!”
“Vâng!” Binh lính không chống cự được nữa, vừa lùi vừa bảo vệ.
“Đại soái!” Những người lính phía sau đột nhiên hét lên.
Tôi quay lại.
“Đại Soái, chúng ta bị bao vây!” Vẻ mặt Đường Khinh ngưng trọng: “Đây là một âm mưu, dụ địch xâm nhập!”
Ngọn lửa biến thành một vòng tròn, bao vây quân lính của tôi và các đơn vị ky binh hạng nhẹ ở trên đều bị bao vây với nhau. Mấy ngườiDương Tàn Nguyệt thậm chí còn không thể quay lại để cứu người. Ngọn lửa đã bốc cháy rất cao, ngay cả quân đội của Dương Tàn Nguyệt cũng không thể nhìn thấy nữa, quân đội của Dương Tàn Nguyệt cũng không thể lao vào lửa tự tìm đường chết.
Thảo nào vừa rồi Dạ Minh không có từ tường thành đi xuống, thảo nào vừa rồi binh lính của Minh Vương đều rút lui, chính là như vậy!
Mặc dù lúc đi Si Mị đã dạy cho tôi rất nhiều chuyện chiến tranh, nhưng chiến tranh luôn thay đổi, nếu không có anh ta đích thân giúp đỡ, tôi hoàn toàn không biết mấy chuyện về quân sự, dân đến hiện tại bị bao vây như vậy.
“Xin lỗi… Tôi nói với những người lính xung quanh: “Là tôi không chú ý trước, đó là lý do tại sao bây giờ mọi người gặp nguy hiểm”
“Đại soái, cô đang nói cái gì vậy! Chiến tranh không dễ dự đoán. Nếu có thể dự đoán được tất cả các cuộc chiến, chúng ta cũng sẽ không phải sợ quân đội của Minh Vương nữa không phải sao?
Hơn nữa chúng ta là cùng nhau xông vào, cô không phải là cũng đang rơi vào nguy hiểm sao?
Cô thực sự không cần tự trách!” Đường Khinh nói.
“Đúng vậy, đại soái, có thể cùng cô gϊếŧ quân lính của Minh Vương sảng khoái như vậy, chúng ta cũng thấy thoả mãn rồi!” Đường Dịch nói.
Những người lính phía sau nối tiếp tôi, tỉnh thần dường như đã trở lại như trước ngay lập tức, không hiểu sao chỉ là một câu xin lỗi của mình, lại khiến những người lính thì lại rất phấn khích như vậy.
“Trước khi chết, nhất định phải kéo Dạ Minh đó xuống!” Một người lính căm hận nhìn về phía trước.
Tôi không nói lời nào, đây mới là nơi phiên phức nhất.
Nếu thân xác của Dạ Minh bị gϊếŧ, ngay cả khi có tìm thấy tâm hồn cũng không thể cứu lại được, vì vậy chúng tôi không thể gϊếŧ anh ta, thậm trí còn không thể khiến anh ta mất chân mấ tay, nhưng nếu như không động vào anh ta, chúng tôi sẽ phải chất…
Lá chăn phòng thủ lúc này đã phát ra một tiếng nổ và nổ tung.
“AI” Không có lá chắn phòng thủ, những người lính ở vòng ngoài hét lên, bọn họ ngay lập tức bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro bụi.
“Áp sát!” Tôi đột nhiên hét lên.
Binh lính từng người xích lại gân một để thu hẹp vòng tròn, càng xa vòng lửa càng tốt. Tôi bị ép ở giữa, và các chiến sĩ đã bảo vệ tôi rất tốt.
“Đại soái, đừng lo lắng, chúng ta sẽ chống đỡ cô được đến khi vương đến!” Đường Khinh nói với tôi.
Tôi làm sao có thể vì tính mạng của bản thân, mà khiến bọn họ làm lá chăn bảo vệ mình được.
“Lui ra” Tôi nói.
“Đại soái, không được!” Họ không lùi bước.
“Tôi nói, lùi ra” Tôi khẩu khí gắn xuống.
Đường Khinh cùng Đường Dịch đồng thời nhìn tôi: “Đại soái…”
“Đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn đấu với Dạ Minh mà thôi, không phải tự sát” Tôi bình tĩnh nói.
Họ dừng lại một chút, binh sĩ mới lui ra.