€ó lẽ Hàn Vũ nói rất đúng, cứ mặc mọi việc tiến hành theo tự nhiên đi, rồi sẽ ổn cả thôi Có lẽ… thế nhỉ.
Tống Tử Thanh loạng choạng bước đi, tôi vội vã đỡ anh: “Tống Tử Thanh anh cứ lấy bản thân mình ra mà dăn vặt như thế thì hay lắm hả?”
“Hay chứ, đương nhiên là hay chứ.” Tống Tử Thanh lại cười; Bị đè nén quá lâu rồi, chí ít làm như vậy có thể thoải thoải mái mái bung hết ra ngoài, vui bao nhiêu.”
Nhìn anh như vậy, tôi thực sự không nhịn nổi nữa: “Tống Tử Thanh rốt cuộc anh làm sao thế hả?
Nếu trong lòng có chuyện gì, có thể… nói ra, em sẽ lắng nghe anh, như vậy sẽ dễ chịu hơn mà?”
“Em? Lăng nghe anh? Ha ha ha ha!” Tống Tử Thanh như thể vừa nghe được một chuyện cười gì thú vị lắmNếu để em lắng nghe anh, nếu anh nói cho em nghe, vậy thì tình cảm giữa hai chúng ta cũng xong rồi, em thật là ngu ngốc, thật sự ngu ngốc.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tử Thanh, gương mặt trông nghiêng của anh vừa đau thương lại vừa cô quạnh, ánh mắt như thế, tôi từng nhìn thấy ở Sỉ Mị rồi, cũng từng nhìn thấy ở Lãnh Mạch, tôi biết đây là một loại ánh mắt ra sao.
“Chẳng trách những người lớn trước kia gặp được đều nói, tình yêu là một liều thuốc độc, nếu chẳng may uống phải thì chính là vạn kiếp chẳng thể quay đâu” Tống Tử Thanh nhìn lên không trung, con ngươi dần dần xa vắng, mất đi tiêu cự/Ai mà muốn uống phải thuốc độc cơ chứ, nhưng có ai biết được, thì ra thuốc độc đã cảm rể trong lòng lúc nào chẳng hay, rồi cứ thế nảy mầm, không ngừng trưởng thành, cuối cùng đã phủ khắp trái tim, phủ khắp đầu óc, trải rộng toàn thân”
Trong lời của anh dường như đè nén một thứ tình cảm không cách nào biểu đạt ra ngoài, tôi loáng thoáng hiểu được, bèn yên lặng.
Tôi đỡ Tống Tử Thanh đi vào khoảng sân lớn trước mặt, gió đêm của băng thành thổi vào người lạnh buốt, lại khiến người ta tỉnh táo hẳn lên, nhưng người thanh tỉnh lại không quá muốn tỉnh.
Muốn ra nhà sau cần đi qua cầu thang, tôi đỡ Tống Tử Thanh để anh bước lên trước, anh đi lên thang gác, đứng ở một đầu cầu thang, quay lại nhìn: “Này cô bé, có còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau là như thế nào không?”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, gió đêm lướt qua người chúng tôi, thổi mạnh khiến tà áo trắng của người đàn ông ấy bay phấp phới, phía sau là bầu trời tối tăm mà mênh mang không thấy tận cùng, trong một khoảnh khắc này, mọi suy tưởng đều bị kéo về ngày đầu gặp mặt.
Khi đó tôi vừa mới tiếp xúc đến thế giới quỷ quái này, suýt thì bị Dạ Minh cưỡng hôn, vì thế, Lãnh Mạch còn kéo Dạ Minh tới Minh Giới quyết đấu, bỏ lại tôi một mình trong căn biệt thự thênh thang trống vắng.
Tôi một mình đứng giữa phòng ngủ, nghe bên ngoài không ngớt vang lên những tiếng động lạ, dù sợ hãi vô cùng nhưng vẫn quyết định đi ra xem có chuyện gì ngoài đó.
Trời đã tối lắm, cảnh vật xung quanh đen như mực, tôi cầm chổi va phải tên trộm trên cầu thang, tên trộm kia bịt kín mặt bằng bít tất đen, khi đó tôi còn âm thầm phỉ nhổ phục trang của tay trộm này một câu, tên trộm này còn hù dọa tôi, nói muốn đánh tôi nữa, không ngờ lại bị tôi quật cho một chổi vào mặt, tên trộm đó bèn bụm mặt nói với tôi: “Này nhóc con, có thể đánh nhẹ chút được không hả?”
Tên trộm ấy còn lừa tôi, nói anh ta là con cháu của dòng tộc trộm mộ, còn giả bộ yếu ớt lắm ấy, mà khi tháo khăn trùm đầu xuống lại để lộ một gương mặt tuấn tú sáng sủa cực kì, đôi mắt trong veo và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tôi của khi đó còn ngây thơ cho rằng, dạo này kẻ trộm mộ đều có ngoại hình đẹp đến cỡ này ư?
Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được phải bật cười thành tiếng.
Tống Tử Thanh đã đứng trên bậc thang, ngoẹo đầu mông lung mơ màng nhìn. miệng nhoẻn cười, anh nói: “Nếu nhân sinh chỉ như phút ban đầu gặp gỡ, chẳng nảy sinh thêm những niệm tưởng khác thì thật tốt biết bao, tốt biết bao nhiêu.”
Nếu nhân sinh chỉ như thủa ban đầu gặp gỡ…
Đúng vậy, có ai ngờ được, tên trộm ngày ấy lại chính là một bậc thây âm dương tiếng tăm, có thể đánh không phân thắng bại với Lãnh Mạch, ai có thể ngờ được một bậc thây âm dương cường đại cỡ đó lại là anh ruột của tôi, mà ai lại từng nghĩ đến, Tống Tử Thanh, anh ấy, với tôi…
“Nếu như từ lần đầu gặp đã biết mình là anh ruột của em, có thể sau… sẽ không có chuyện sau đó” Tống Tử Thanh dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giều, sau đó quay người, đi vê phía trước.
Nếu như ngay từ thủa ban đầu gặp gỡ đã coi nhau như anh trai em gái, có lế thực sự sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, anh uống say mềm, bi thương đến vậy.
Tôi và Tống Tử Thanh cùng đi qua một chặng đường dài đến vậy, suốt một đường làm bạn đỡ đần nhau, từng giọt từng giọt kí ức về khoảng thời gian giữa hai người lại nổi lên trong lòng, những chi tiết nhỏ mà ngày xưa tôi chưa bao giờ để ý đến, lúc này tỉ mẩn ngâm lại, khiến tôi giật mình nhận ra, có lẽ là từ lúc bắt đầu, chỉ có mình tôi cho rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là tình hữu nghị thuần khiết nhất.
Ngay từ giây phút ban đầu, tôi đã sai rồi, chúng tôi đều sai rồi.
Tôi rũ mắt, từ từ đi lên cầu thang, theo vào sân sau.
Tống Tử Thanh đi thẳng về phòng mình, không nhìn ngó đến tôi nữa, tôi muốn theo vào cùng lại bị anh trở tay đóng cửa ngay trước mặt, làm tôi suýt húc mũi vào cửa, tôi sờ mũi gọi anh một tiếng: “Tống Tử Thanh”
Anh không trả lời, thể hiện rõ thái độ không muốn để ý đến tôi nữa, tôi còn nghe thấy tiếng anh mở nút chai rượu.
Tôi cũng chảng biết mình nên làm gì bây giờ, bản thân luôn có cảm giác mình đã trở thành tội nhân thiên cổ.
Nhìn lại hộp cơm trong tay, tôi ủ rũ cúi đầu xoay người, thôi, đi đưa cơm cho hai vị”tổ tông” kia đã.
Đưa cơm cho Tống Thiên Ngân, Tống Thiên Ngân nhận hộp cơm mà cứ ủ dột không có tỉnh thân, chỉ nói một câu cảm ơn rồi tùy tiện đặt nó lên bàn, lại tiếp tục quay về giường năm vật xuống.
Tôi cũng chảng có cách nào với cậu ấy nữa, tôi đâu phải nhà triết học hay bác sĩ tâm lý gì gì đó đâu, chẳng cách nào góp ý khuyên bảo cậu ấy, chỉ đành mắng cậu một câu: “Đồ nhóc chết tiệt này, cứ tiếp tục ủ dột thế đi!”
“Vâng, chị, làm phiền chị đóng cửa hộ tôi với.”
Tống Thiên Ngân buồn bực đáp lời.
Tôi tức giận đóng cửa cái râm.
Lúc đi đưa cơm cho Sỉ Mị, tôi lại bị Sỉ Mị châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ măng cho một trận thật ác, đại ý là thật không hiểu sao tôi lại phải yêu chết đi sống lại cái loại đàn ông không có lấy một mẩu ưu điểm như Lãnh Mạch, chẳng bằng đi yêu loại đàn ông tuấn tú hào hoa phóng khoáng như anh ta đây còn hơn, nói tôi là cái đồ có sở thích bị hành hạ, còn nói đầu óc tôi úng nước rồi thì mới đi thích cái loại như Lãnh Mạch, bla bla đủ thứ. Cái miệng Sỉ Mi vốn vừa độc địa lại vừa tỉ tiện, tôi bị anh ta mắng cho suýt thì luẩn quẩn trong lòng mà khóc ròng chạy mất.
Rõ ràng là anh ta đang mắng tôi, cuối cùng tôi lại còn bị Sĩ Mị ném ra khỏi phòng, ném mạnh lắm đó, tôi ngã ngồi phịch xuống đất, đau đến ứa nước mắt, gào lên với gã đàn ông trong phòng đang liếc nhìn tôi từ trên cao xuống ấy: “Si Mị anh là đồ khốn kiếp.”
“Cô là cái đồ ngu ngốc, đây không muốn nhìn thấy cô” Sỉ Mị đập uỳnh lên cửa phòng một cái.
Làm như thể tôi đây có lỗi với anh ta lắm ấy!
Tôi xoa xoa mông giận dữ đứng lên, tức không nhịn được bèn đạp lên cửa phòng Sỉ Mị hai cái, kết quả lại bị Si Mị quất một luồng âm phong trúng người, hất tôi văng lên tường, suýt thì hộc cả máu!
Gã Sỉ Mị chết tiệt này!
Tôi lau nước mä, xoa xoa ngực, lặng lẽ măng Si Mị một trận ở trong lòng, giống như cách anh ta măng tôi vậy, nhưng tôi chỉ có thể âm thâm mắng anh ta như thế thôi, cực kì hèn nhát.
Đứng trong sân một lát, cuối cùng, tôi vần đi tìm Tống Tử Thanh.
Nói gì thì nói, Tống Tử Thanh cũng là anh ruột của tôi, giờ anh ấy đã say khướt như vậy, tôi không thể chỉ vì trốn tránh tình cảm của anh ấy mà bỏ mặc không quan tâm anh ấy được.
Phòng của Tống Tử Thanh cách phòng Sỉ Mị và Tống Thiên Ngân không xa, tôi đứng trước cửa phòng Tống Tử Thanh, gõ nhẹ: “Tống Tử Thanh”
Bên trong không có tiếng trả lời, thậm chí là một tiếng động nhỏ cũng không có nốt!