Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 117: Ngu Xuẩn Tôi Chỉ Cần Tiền

Đó là giọng của Lăng Vũ Dương, anh ấy đến cứu tôi!

Mây đen che khuất ánh trăng nhẹ tản ra, ánh sáng màu bạc chợt lóe.

Nhìn thấy Lăng Vũ Dương mặc một bộ âu phục thẳng tắp, đôi mắt như sao mang theo sát khí mạnh mẽ, trên mặt vốn tuấn tú như ngọc lại có vết sẹo bỏng, khiến cho dáng vẻ của anh càng thêm uy nghiêm. Trong tay cầm một con dao bạc phát sáng, trông như một con cá màu bạc, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ hở các ngón tay.

Lưỡi dao sắc bén, có ánh sáng lạnh.

Ánh trăng tạo cho thân hình thon dài của anh một bóng đen lớn. Phía sau anh là một người phụ nữ cao gầy, mặc lễ phục chuyên nghiệp, khuôn mặt lạnh lùng và kiêu hãnh, trên tay đang cầm một tập tài liệu màu xanh lam.

Người phụ nữ đó là Tư Mã Thanh, có đôi mắt như lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn Ác Nguyệt, không có một chút tình cảm nào.

"Anh... sao anh lại ở đây? Thương thế của anh thế nào?" Tôi sững sờ nhìn Lăng Vũ Dương, trong lòng đau âm ỉ. Tôi thực sự không muốn Lăng Vũ Dương đến giải cứu tôi, tôi chỉ là trong cơn khủng hoảng không thể không nghĩ đến anh.

Trên người anh vốn thương tích, tôi vẫn sợ anh không địch nổi Ác Nguyệt.

“Tiểu nha đầu, cho dù anh có bị thương thì đối phó với Ác Nguyệt cũng dư sức." Khóe miệng Lăng Vũ Dương khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh lùng.

Con dao màu bạc trong tay anh bay ra, mũi dao chạm vào giữa lông mày Ác Nguyệt.

Một tia sát khí lóe lên trong mắt Ác Nguyệt nhưng ngay lập tức biến thành một nụ cười yêu mị, đôi lông mày lá liễu nhăn lại với vẻ mặt ủy khuất: "Đại ca, tôi vốn chỉ trêu đùa em gái nhỏ này một chút thôi. Sao anh lại hung ác với tôi như vậy chứ? Chậc chậc... còn muốn gϊếŧ tôi!"

Vừa nói, anh ta vừa duỗi hai ngón tay ra và nhẹ nhàng đẩy con dao bạc ở giữa lông mày ra.

Con dao khéo léo như một con cá bạc, vụt nhanh như chớp, tôi thậm chí còn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Hai ngón tay của Ác Nguyệt liền bị dao cắt đứt.

Hai ngón tay sau khi bị chém đứt lìa cũng không chảy máu mà rơi xuống đất. Ngón tay mảnh mai như bàn tay đánh đàn piano, móng tay nhọn còn sơn màu đỏ tươi. Cứ như vậy bị chặt xuống, thật khiến người ta thấy đáng tiếc.

Sắc mặt Ác Nguyệt trong phút chốc tái đi, vẻ mặt có chút tức giận: "Anh thật muốn gϊếŧ tôi, còn dám động vào những ngón tay xinh đẹp của tôi. Mễ Lăng Vũ Dương, anh con mẹ nó quên họ của mình rồi sao?"

Câu chửi thô tục mắng ra càng khiến Ác Nguyệt như một bà đàn bà chửi đổng không ra gì.

Trên người vẫn luôn ngụy trang bằng vẻ tà mị, nhưng khí chất ưu nhã đã biết mất không còn sót lại chút gì. Về tức giận thô bạo hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

"Chết, hoặc là buông cô ấy ra." Vẻ mặt Lăng Vũ Dương không có thêm chút biểu cảm nào, đôi mắt đen sâu thẳm rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt dường như ẩn chứa sự dịu dàng sâu sắc.

Anh ấy nhìn tôi, khiến cho nước mắt tôi rơi không tự chủ được, tôi gọi anh ấy: "Lăng Vũ Dương."

“Gọi chồng." Anh ta vẫn nhẹ nhàng nói, đôi mắt của anh ta khi nhìn Ác Nguyệt dữ tợn như vậy, nhưng anh nhìn tôi mềm mại như dòng nước vậy.

Tôi bị Ác Nguyệt khống chế, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, anh vậy mà còn thời gian sửa lại xưng hộ của tôi. Tôi nhìn vào vẻ tự tin bá đạo của Lăng Vũ Dương, cảm thấy rằng anh thật sự không xem Ác Nguyệt ra gì.

Con dao màu bạc đâm thẳng vào giữa lông mày Ác Nguyệt, dòng máu chảy xuống từ vầng trán trắng trẻo và sạch sẽ, trông quỷ dị không nói lên lời.

Không biết Lăng Vũ Dương đến cùng mạnh đến mức nào, cho dù bị thương vẫn có thể áp chế Ác Nguyệt không chút áp lực. Ở trước mặt anh, Ác Nguyệt giống như một tên tôm tép nhãi nhép, tự tìm đường chết.

Tuy nhiên, ân oán giữa hai người dường như đã ăn sâu từ lâu.

“Chồng.” Tôi từ từ cúi đầu xuống, kêu như muỗi kêu.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Ác Nguyệt lúc trắng lúc xanh, có lẽ là do bị chọc tức.

Anh ta đại khái không muốn buông tôi ra, nhưng đối mặt với con dao bạc đã đâm thẳng vào lông mày kia mà giằng co hồi lâu, cuối cùng mới buông tôi ra: "Đại ca, anh thật là tàn nhẫn, vì một người phụ nữ mà lại muốn gϊếŧ chết tôi."

Phòng tuyến nội tâm của tôi lúc này đã bị phá vỡ, liều mạng lao vào vòng tay của Lăng Vũ Dương, dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh. Ngực anh hơi lạnh, thậm chí còn có một lỗ thủng, khiến cho l*иg ngực không còn rắn chắc và cường tráng như trước. Nhưng nó khiến trái tim mệt mỏi và sợ hãi của tôi lắng xuống ngay lập tức. Truyện chính ở || TrumTruy en. c om ||

Tôi không thể nói gì bất cứ lời gì nữa, tôi chỉ muốn an tĩnh ôm Lăng Vũ Dương vào lòng. Những gì đã xảy ra đêm nay thật khủng khϊếp. Nếu anh không đến kịp, một mình tôi đối mặt với Ác Nguyệt, khẳng định là xong đời.

Anh dùng một tay ôm tôi vào lòng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Ác Nguyệt, cả khuôn mặt âm u lạnh lẽo, môi khẽ mở: "Cái gì người phụ nữ, gọi chị dâu."

Lời nói này giống như là mệnh lệnh, nhưng lại khiến khóe miệng tôi run rẩy.

Để tên Ác Nguyệt biếи ŧɦái đáng chết gọi tôi là chị dâu, tôi thực sự cảm thấy không thích ứng.

"Vì sao? Tôi đối với cô gái này cũng có hứng thú. Anh chiếm hữu cô ấy không phải là vì phật pháp của cô ấy cao thâm, có thể giúp người tu hành sao? Nếu như cần, tôi đến am ni cô tìm cho anh một ni cô là được. Chỉ cần anh sẵn lòng nhường cô ấy cho tôi. Tôi sẽ không đấu với anh trong vòng mười năm. Thế nào?" Với vẻ giận dữ và nham hiểm trên mặt, Ác Nguyệt nhìn Lăng Vũ Dương lạnh lùng như một con rắn độc.

Tôi sửng sốt một lúc trước những gì Ác Nguyệt nói, anh ta thế mà muốn giới thiệu một nữ tu Phật môn với Lăng Vũ Dương. Nghĩ đến lời hứa của Lăng Vũ Dương, ôm một ni cô đang tụng kinh Phật trong tay, cảm giác thật kỳ quái.

Nhưng mà... Ý tứ trong lời của anh ta dường như muốn nói rằng Lăng Vũ Dương chọn tôi vì trên người tôi có sự tự thông phật pháp. Anh ta đang ám chỉ cho tôi rằng Lăng Vũ Dương đang lợi dụng tôi. Anh ta biết sao?

Không biết tại sao có chút sợ hãi Lăng Vũ Dương của hiện tại, uy nghiêm mà bá đạo, tác phong làm việc cũng mang theo tà khí nhàn nhạt, khiến người ta không thể đoán được kế tiếp anh muốn làm gì. Chẳng khác nào một ông vua đang bày mưu nghĩ kế, không ai có thể đoán được tâm tư của anh.

Thân phận của anh cũng rất bí ẩn, có thân phận của người sống, nhưng cũng có địa vị của một người đã chết.

Ác Nguyệt này gϊếŧ người làm loạn khắp nơi, chẳng những không có ai trừng trị được anh ta, hoặc anh ta chính là em của Lăng Vũ Dương. Những bí mật này giống như vòng xoáy, hết vòng này đến vòng khác, khiến người ta không thể nhìn thấu, nhưng Lăng Vũ Dương chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì.

"Tôi không có khẩu vị mạnh mẽ như anh vậy, thích ni cô. Nếu thích, tôi có thể tự tìm." Lăng Vũ Dương mỉm cười, khóe miệng mạng theo nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt thực sự rõ ràng, như thể anh không quan tâm những gì Ác Nguyệt nói.

Anh cưỡng ép tôi tựa đầu vào vai anh: "Tiểu nha đầu, tiếp theo sẽ có máu, em đừng nhìn, đối với đứa bé trong bụng không tốt đâu."

“Ừm." Tôi khẽ ậm ừ, trong lòng có chút bối rối, cả người trở nên cứng ngắc. Tôi sợ Lăng Vũ Dương nói với tôi rằng tôi chỉ là một công cụ tinh thông Phật pháp.

Anh... Anh từ lâu đã trở thành một phần trong sinh mệnh của tôi, nếu anh lừa dối tôi, tôi thực sự sẽ đau đến không muốn sống. Tôi bị ảnh hưởng bởi những gì Ác Nguyệt nói, trở nên có chút suy nghĩ miên man...

Nhưng tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, anh hôn nhẹ lên trán tôi, thâm tình tận xương. Nó khiến tôi bất giác có chút say, ôm chặt lấy anh, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ thật sự mất đi.

Mặc dù tôi không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có thể ngửi thấy một mùi máu thoang thoảng trong không khí. Mùi máu tanh này hơi khác mùi của người sống, thoang thoảng mùi đàn hương. Giọng nói của Tư Mã Thanh lạnh lùng từ trong không khí truyền đến: "Ông chủ luôn nói nhất định phải làm. Từ đầu đã nói đến đầu ngón tay kia, vậy tôi nhất định phải làm theo."

Có vẻ... Có vẻ như Tư Mã Thanh, người luôn theo sau Lăng Vũ Dương, sắp chặt ngón tay của Ác Nguyệt

“Tư Mã Thanh, tối nay là cô mật báo kế hoạch của tôi cho Lăng Vũ Dương sao?" Ác Nguyệt lạnh lùng hỏi, anh ta cũng không hét lên, giọng điệu vẫn lạnh như băng.

Tư Mã Thanh đáp lại vẫn không chút cảm xúc: "Là tôi."

"Cô... cô phản bội tôi! Đổ khốn kiếp, cô... lúc trước ở trên giường của tôi si mê nịnh nọt, hiện tại lại đi theo Lăng Vũ Dương. Có phải do anh ta có thể thỏa mãn cô nên cô mới phản bội tôi không?" Ác Nguyệt rất tức giận, trong lời nói không còn để ý đến sự ưu nhã thường ngày, đều là ý vũ nhục.

Tôi bất giác cau mày, không ngờ rằng Tư Mã Thanh có quan hệ với Ác Nguyệt, và mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp. Ngay cả tôi cũng hơi khó hiểu không biết Tư Mã Thanh đang đứng về phía bên nào. Nghĩ đến việc vừa rồi được ôm bởi bàn tay bẩn thỉu của Ác Nguyệt, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Tư Mã Thanh vẫn rất bình tĩnh: "Tôi là người đại diện Âm Dương, ai cho nhiều tiền hơn, tôi sẽ nghe lời người đó. Ông chủ là tổng giám đốc của một công ty niêm yết ở New York, có thể cho tôi đô la Mỹ. Anh có thể cho tôi cái gì? Tiền âm phủ sao?"

Những lời của Tư Mã Thanh thực sự khiến người ta phải chán ghét.

Nếu tôi là Ác Nguyệt, tôi phải tức giận đến ngất xỉu, Ác Nguyệt chỉ là chủ tiệm cà phê thôi. Có lẽ anh ta có địa vị cao ngất ở U Đô, nhưng nếu muốn lấy ra một lượng lớn tiền tệ của người sống, chỉ sợ không có cách nào khác ngoài cướp ngân hàng.

Theo lời đối thoại giữa Tư Mã Thanh và Ác Nguyệt, hẳn Tư Mã Thanh là người đã nhận tiền của Lăng Vũ Dương và có trách nhiệm bảo vệ tôi. Tối nay, tôi và Tống Tâm gặp tai nạn, Tư Mã Thanh là người tìm Lăng Vũ Dương đến.

Ác Nguyệt có lẽ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên táo bạo khác thường, lạnh lùng nói: "Cô chính là sống tham lam, đồ tham lam! Còn tham lam hơn cả ma đói và ma cà rồng... Tư Mã Thanh, cô lại dám chê tôi không cho cô tiền. Tôi cho cô đồ vật, những đồ vật đó có thể dùng tiền để so sánh sao?"

“Ngu xuẩn, tôi chỉ cần tiền." Tư Mã Thanh không hề động dung.

Nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi không khỏi tò mò và nhìn lướt qua.

Đầu tiên tôi nhìn thấy tám ngón tay nằm rải rác trên mặt đất, những ngón tay trông rất đẹp mắt. Thật tiếc đã bị Tư Mã Thanh chặt đứt và nằm rải rác trên mặt đất.

Khi khẽ dời tầm mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ác Nguyệt, đang thì thầm gì đó với Tư Mã Thanh. Trên tay anh ta chỉ còn lại ngón đeo nhẫn và ngón út của bàn tay phải, các ngón khác đã bị chặt ra nhẵn nhụi, trông rất đáng sợ và đẫm máu.

Ác Nguyệt dường như đã cố tình ngăn cản chúng tôi nghe thấy, khi anh ta thì thầm với Tư Mã Thanh, cô ấy không nói một lời, Ác Nguyệt vừa nói vừa nhìn tôi và Lăng Vũ Dương đầy âm độc. Nói xong quay người đi vào bóng tối phía xa.

Tư Mã Thanh bước đến gần Lăng Vũ Dương, truyền đạt từng lời mà Ác Nguyệt vừa nói với cô ấy: “Ông chủ, khi Ác Nguyệt rời đi, anh ta nói mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của anh, phải chuẩn bị một món quà thật lớn.”

- ---------------------------