Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 59

“Bây giờ em nói gì, anh cũng không tin.” Cao Trữ Mộc lau nước mắt, giọng nói dứt khoát gan lỳ. “Em không đồng ý chia tay.”

Đôi mắt vẫn còn đọng nước, khuôn mặt buồn bã đáng thương, Cao Trữ Mộc cố gắng dùng sự thương hại của Mục Anh Húc đề anh không ép buộc cô ả rời khỏi Mục gia. Nhưng à đánh giá bản thân quá cao.

Mục Anh Húc không nhìn cô quay sang ra lệnh cho người làm. Giúp Cao tiểu thư sắp xếp hành lý!”

“Mục Anh Húc!” Cao Trữ Mộc quát lớn, gọi thẳng tên Mục Anh Húc.

Cô à sắp bị đuổi khỏi Mục gia, ả không cần tiếp tục giả vờ yếu đuối hiền lành, cơn giận lên đến cực điểm, và gào lên the thé. “Anh có còn là con người không? Danh dự của tôi khi ở bên anh ba năm, kết quả lại là đuổi ra khỏi nhà. Nếu không yêu tôi thì ngay từ đầu đừng cho tôi hy vọng. Anh coi tôi là cái gì? Tại sao anh có quyền đối xử với tôi như vậy?” Mục Anh Húc mặt không thay đồi khi nghe giọng gầm thét của Cao Trữ Mộc. Chút tội lỗi khi đuổi ả khỏi Mục gia cũng biến mất. Mắt anh chỉ còn lạnh nhạt và hờ hững. “Tôi có thứ cho cô xem.”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Cao Trữ Mộc , Mục Anh Húc rút điện thoại, mở một bức ảnh rồi đưa đến trước mặt Cao Trữ Mộc. Sắc mặt ả trở nên tái mét.

Bức đầu tiên là Cao Trữ Mộc chặn đường Uông Trữ Hạ, ảnh thứ hai là cành tượng Uông Trữ Hạ ngồi lên xe. Bức ảnh hiện thị thời gian và ngày tháng, một bằng chứng tốt nhất, Cao Trữ Mộc cắn môi, không tìm ra lý do bác bỏ.

“Tại sao cô tìm Trữ Hạ? Cô đã nói gì với em ấy?”

Hóa ra là như vậy. “Cao Trữ Mộc cười khẩy, châm biếm. “Anh có bạn gái mới, nên đá tôi, vứt bỏ bạn gái cũ, phải không?”

“Đừng đánh trống lảng.” Mục Anh Húc vươn tay nhanh như sét đánh, bóp cổ Cao Trữ Mộc. “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Cao Trữ Mộc trợn trừng mắt trước hành động hung ác, ả cắn môi bướng bình. Giọng nói như ác quỷ của Mục Anh Húc thoát ra. “Tôi không có thời gian chơi đùa tâm lý với cô. Nói!!!”

Trước ánh mắt đe dọa của anh, cô à cố tỏ ra bình tĩnh, giấu giếm nỗi sợ trong lòng. “Anh đưa cô ta về biệt thự cũ, em là bạn gái không có quyền tra hỏi lý do?”

“Cô theo dõi tôi?” Từng chữ rít qua kẽ răng Mục Anh Húc. “Cô biết thứ tôi ghét nhất trên đời là nói dối và bị theo dõi. Cô thật giỏi.”

Cao Trữ Mộc ở bên anh quá lâu để đủ hiểu hai điểm này, nên ả cương quyết không thừa nhận. Cô ả né tránh vấn đề với giọng nói mềm mại đáng thương. “Anh Húc, chúng ta sống bên nhau ba năm, nhưng em chưa từng được đến biệt thự cũ. Uông Trữ Hạ chỉ là một thư ký nhỏ, lại có quyền đến đấy sống. Anh có thấy công bằng với một người bạn gái là em không?”

“Biệt thự cũ hay thư ký nhỏ đều là của tôi, quyết định như thế nào là chuyện riêng của tôi. Không liên quan đến một người ngoài như cô.”

Càng nói, Mục Anh Húc càng ghê tởm người phụ nữ trong tay, anh hất à xuống đất. Kể từ khi biết Cao Trữ Mộc nói dối chuyện hồi nhỏ, sự căm ghét với người phụ nữ này càng trầm trọng.

Giọng anh tàn nhẫn cực điểm. “Ngược lại, cô chặn thư ký nhỏ của tôi, đưa lên xe để nói chuyện mà không có sự cho phép từ tôi. Cô đang thách thức điểm mấu chốt của tôi.”

Sự bênh vực thiếu công bằng của Mục Anh Húc là nhát dao cuối cùng găm sâu vào tim Cao Trữ Mộc. Cô à thở ra hơi thở độc ác cùng lời cảnh cáo. “Hôm nay anh đuổi tôi khỏi Mục gia, hy vọng đừng hối hận. Tôi không hào phóng và cam chịu người đàn ông của mình yêu thương người khác.”

“Cô đe dọa tôi?” Mục Anh Húc nheo mắt khinh thường.

“Anh sẽ phải hối hận!” Cao Trữ Mộc ngẩng cao đầu ngạo mạn.

Anh không muốn mất thời gian với cô ả, quay sang ra lệnh cho người làm. “Giúp cô Cao đóng gói hành lý.”

“Không cần!” Cao Trữ Mộc gào lên, khuôn mặt dữ tợn xám xịt. “Tôi không cần mang theo bất cứ thứ gì! Tôi đi cho khuất mắt anh.”

Cô ả đi thẳng ra cửa, rồi tiếng động cơ xe lao vυ't khỏi cổng.

Mục Anh Húc như không bận tâm, quay sang hạ lệnh. “Đóng gói toàn bộ hành lý của cô Cao rồi gửi chúng đến Cao gia.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

Ngay khi Mục Anh Húc bước lên cầu thang, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liền tiếp tục dặn dò người hầu: “Thay tất cả những đồ sinh hoạt hàng ngày ở nhà bằng những thứ mới.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Người làm cúi đầu nghe lệnh. Có vẻ bà chủ Mục gia sắp được thay thế. Trong khi đó tại biệt thự cũ, Uông Trữ Hạ đang thơ thẩn trong vườn. Cô không được phép đi ra khỏi biệt thự, nên ngoài vườn và phòng riêng, cũng chỉ có thể ra phòng khách xem tivi.

“Uông Trữ Hạ!”

Tiếng gọi làm cô giật mình, ngó quanh thì nhận ra là Cao Trữ Mộc đứng bên ngoài cổng sắt. “Cô Cao?”

Uông Trữ Hạ nhớ đến lời hứa bản thân từng nói trên xe, sẽ rời khỏi biệt thự, cuối cùng vẫn sống tại đây, cô hơi xấu hổ. Cô đi đến gần cửa sắt, ngập ngừng nói. “Tôi không được phép ra ngoài, hành lý bị giữ..”

“Mở cửa cho tôi!” Cao Trữ Mộc cắt ngang với giọng thân thiện cởi mở. “Vào bên trong biệt thự nói chuyện, cô không ngại chứ?”

Uông Trữ Hạ tin tưởng, mở rộng cổng. “Cô vào đi. Mục tổng không có nhà, chúng ta có thể…”

Bản năng sống còn khiến cô ngừng nói, tiềm thức cảnh báo cô, người trước mặt nguy hiểm. Khuôn mặt vốn thân thiện của Cao Trữ Mộc trở nên hung ác, ánh mắt đυ.c ngầu đầy sát khí.

Uông Trữ Hạ loạng choạng lùi lại hai bước, xoay lưng bỏ chạy. Nhưng do vội vàng, chân cô vấp phải viên sỏi, mái tóc thì bị Cao Trữ Mộc tóm được, kéo giật lại. Cô ngã xuống đất đau đớn, Cao Trữ Mộc đè lên người cô, dùng cả hai tay bóp cổ.

Đôi mắt vằn tia đỏ như những con thú hoang đang săn mồi, Cao Trữ Mộc ra tay nhanh khiến Uông Trữ Hạ bất ngờ, không chống cự được.

“Tao đã cảnh cáo và tha cho mày nhiều lần, nhưng mày để ngoài tai, tưởng tao không dám làm gì, đúng không?”

Uông Trữ Hạ giãy giụa, tay cào được nắm đất và cỏ, cô đập thằng vào mắt Cao Trữ Mộc, khiến ả lỏng tay, gào lên. “Con khốn! Mắt tao…”

Cô hất Cao Trữ Mộc ra, chạy vào trong nhà kêu cứu. “Có ai không? Chú Quách, cứu cháu!”

Tới bậc tam cấp, cô lại vấp chân ngã sấp xuống, cố đứng lên để chạy tiếp, thì bị Cao Trữ Mộc nhào lên người, lật ngửa cô ra.

Từng cái tát giáng lên mặt Uông Trữ Hạ khiến cô xây xẩm, giọng nói ác độc vang lên the thé. “Tao gϊếŧ mày! Tao sẽ để mày chết trong chính căn nhà này!”

Cao Trữ Mộc lần nữa bóp cổ cô, ấn xuống. Cơ Thể Uông Trữ Hạ nằm dọc bậc tam cấp, lưng cấn vào bậc thang đau nhói. Những từ ngữ hung dữ tàn nhẫn không còn nghe rõ, cô chỉ cảm thấy tất cả oxy không chui được vào buồng phổi, ánh sáng trước mắt hoa lên, đầu cô nặng trịch như muốn chìm vào bóng tối.

Đúng lúc này Quách quản gia nghe theo tiếng hét chạy đến, vội vàng kéo Cao Trữ Mộc ra. Không khí cuối cùng cũng được chui vào phổi, khiến Uông Trữ Hạ bị sốc, ho khù khụ, mất một lúc mới hổn hển thở, ngước nhìn xuanh quanh.

Tiếng gào thét điên loạn lần nữa chui vào tai, Cao Trữ Mộc như một người điên cố gắng vồ tới Uông Trữ Hạ.

“Tao sẽ không để mày quay lại với anh ấy. Mày đã chết. Mày chỉ là một người chết! Tao sẽ gϊếŧ mày!”

Cô không hiểu lời nói của cô ả, nghĩ rằng Cao Trữ Mộc thực sự phát điên. Quách quản gia lớn tiếng hối thúc. “Cô Trữ Hạ, cô quay về phòng, nhanh lên…”

Do quản gia cũng lớn tuổi nên Cao Trữ Mộc vùng ra được, ả tiếp tục lao đến Uông Trữ Hạ với khuôn mặt nhăn nhó như quỷ dữ. Nhưng từ sau lưng ả xuất hiện một bóng người to lớn, cú đá mạnh vào be sườn khiến Cao Trữ Mộc ngã ra đất.

Nhìn thấy Mục Anh Húc xuất hiện sợ hãi trong tim Uông trữ Hạ được buông xuống, cô thấy bản thân được cứu sống. Tuy rất muốn đứng lên nhưng cơ thể không nghe lời, hai chân run lẩy bẩy, Uông Trữ Hạ cúi đầu chống tay xuống đấy bất lực.

Một bài tay to dịu dàng đỡ cô lên, Uông Trữ Hạ đối diện cặp mắt đen nhánh. Mục Anh Húc hỏi. “Có thể tự đi về phòng không?”

Cô cắn môi gật đầu, không nhìn Cao Trữ Mộc vẫn nằm trên đất, xoay người ráng sức đi chậm về phòng. Trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch trước cử chỉ quan tâm của anh.

Mục Anh Húc nhìn chằm chằm vào Cao Trữ Mộc đang nằm sõng soài trên mặt đất.

Khi Cao Trữ Mộc xuất hiện ở cổng, người làm vội vàng gọi Mục Anh Húc. Cao Trữ Mộc vốn không được phép đi vào biệt thự cữ, nhưng người mở cổng lại là Uông Trữ Hạ, người làm phải xin chỉ thị từ ông chủ.

Mục Anh Húc đến trước mặt Cao Trữ Mộc, ngồi xổm xuống với khuôn mặt tối đen không tình cảm. “Cô gây rắc rối đủ chưa?”

Cao Trữ Mộc khịt mũi coi thường, không đáp lời.

Mục Anh Húc không khó chịu hay trách móc, chỉ thờ ơ nói. “Xe đang đợi ở bên ngoài, muốn sống thì cút ngay khỏi đây.”

Bên nhau nhiều năm, Cao Trữ Mộc hiểu được sự bình tĩnh của Mục Anh Húc. Khi anh im lặng mới thật sự đáng sợ và nguy hiểm. Cô ả không dám thích thức sự kiên nhẫn của anh, vội vã như con chó cụp đuổi rời khỏi biệt thự ngay trong chợp mắt.

Mục Anh Húc nhìn quản gia với ánh mắt cảnh cáo. “Tăng cường an ninh quanh biệt thự.”

Quách quản gia khẽ run rẩy sợ hãi “Vâng, thưa ông chủ.”

Trong khi nói, Mục Anh Húc đã bước lên cầu thang, dừng lại trước cửa phòng của Uông Trữ Hạ.

Hít một hơi thật sâu, Mục Anh Húc gõ cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mục Anh Húc tràn đầy áy náy nhìn đôi mắt đỏ hoe sợ hãi của Uông Trữ Hạ “Tại sao anh lên đây?” Uông Trữ Hạ liếc nhìn phía sau anh với một chút tức giận “Đáng nhẽ giờ này anh nên dỗ dành bạn gái hoặc đưa cô ta rời đi. Tôi cũng sẽ rời khỏi ngôi nhà này.”

“Rời đi?” Mục Anh Húc không hiểu. “Vì chuyện vừa rồi? Tại sao?”

Uông Trữ Hạ bực bội với thái độ thản nhiên của anh, sắc mặt cô trở nên lạnh lùng. “Rời khỏi đây, ít nhất tôi có thể sống thêm vài ngày nữa.”

“Trữ Hạ, tôi xin lỗi em vì những gì Cao Trữ Mộc gây ra.” Mục Anh Húc hơi cúi đầu, đầy chân thành xin lỗi.